Chương 33: Âm Trần Tuyệt - Chương 33

Cuồn cuộn hồng trần, hợp rồi tan, tan rồi hợp.

Tỉnh lại mới biết chỉ là mộng, khi mộng tỉnh, năm tháng lưu quang giống như gấm vóc, giờ đã hóa tro tàn, chỉ còn hồi ức.

Năm ngày sau.

Đồng Vũ Thu rời khỏi Hàng Châu.

Trước khi đi, hắn ở trước mộ Liễu Tinh Thần cầu một quẻ.

Mặt trên, viết là Liễu Tinh Thần muốn cùng hắn về Đồng phủ, mặt sau, là không muốn.

Quẻ chỉ mặt trên, thế là hắn bốc một nắm đất trước mộ Liễu Tinh Thần bỏ vào chiếc bình nhỏ.

Đồng Vũ Thu dùng một mảnh vải trắng bọc lại để vào trong ngực, hắn nói “A Thần, Vũ Thu ca ca mang ngươi về nhà”

Cách Dao nghe xong rơi lệ, nói “Thiếu gia bảo trọng”

Đồng Vũ Thu gật gật đầu, hai gò má gầy yếu vì mấy ngày canh trước mộ mà trở nên xám trắng, chỉ còn lại đôi con ngươi đen láy, bởi vì thời khắc thương đau mà càng thêm ướt át tinh lượng.

“Đúng rồi, thiếu gia, thiếu chút nữa quên mất, ngươi đi theo ta.”

Cách Dao đưa Đồng Vũ Thu đến trước cửa Ngọc Tiêu uyển, chạy như bay lên lầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Tuyệt đứng lặng sau cửa sổ lầu hai, qua một khe hở nhìn ra bên ngoài.

“Thực sự để hắn đi như thế?” Cách Dao thở hổn hển hỏi

Trần Tuyệt không trả lời, ngón tay miết nhẹ trên một bức họa.

Cách Dao nói được rồi, rồi cầm lấy bức hoạ cuộn tròn đi xuống lầu.

“Thiếu gia, đây là thứ A Trần nhờ ta giữ lại giùm y, nói nếu sau khi y chết ngươi tìm đến y, liền đem thứ này giao cho ngươi, nhìn thấy nó, ngươi tự nhiên sẽ hiểu. ”

Cách Dao đem bức hoạ cuộn tròn giao cho Đồng Vũ Thu.

Đồng Vũ Thu cởi bỏ sợi dây buộc bức họa, đem bức hoạ cuộn tròn chậm rãi mở ra.

Đập vào mắt, là Trần Tuyệt năm mười tám tuổi.

Đồng Vũ Thu nhớ rõ, đây là thứ mình bảo quản gia đưa cho Trần Tuyệt khi y rời khỏi Đồng phủ năm đó.

Người vẽ tranh chính là Đồng Vũ Thu, hắn thậm chí nhớ rõ khi đưa bút đã vô cùng xúc động cùng quyến luyến, nay nghĩ lại, mới hiểu được hình ảnh Tần Nguyệt lâu kia khắc sâu trong lòng mình, là bởi Trần Tuyệt chính là Liễu Tinh Thần.

Ở góc bức họa, có mấy dòng chữ nho nhỏ, chỉ là vài câu thơ ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến cho Đồng Vũ Thu lòng đau như cắt.

[Dương liễu chi, phương phỉ tiết.

Sở hận niên niên tặng ly biệt.

Nhất diệp tùy phong hốt báo thu,

Túng sử quân lai khởi kham chiết!]

(Cành dương liễu, mùi thơm lan tỏa.

Oán hận hàng năm rồi ly biệt.

Một chiếc lá theo gió tung bay,

Cho dù người đến cũng không ngừng lại!)

[Trần Tuyệt khóc ]

Nhìn bóng dáng Đồng Vũ Thu lảo đảo rời đi, Trần Tuyệt siết chặt hai tay nắm lấy cánh cửa, chống đỡ thân mình, ánh mắt dõi theo thân ảnh phía xa.

“Chúng ta tự nhận là yêu, nhưng khi thật sợ hãi cùng tự ti, tình yêu sẽ càng thêm mong manh, yếu đuối.”

“Cách Dao, tình yêu, là con dao hai lưỡi sắc bén, đả thương người, cũng tự làm mình thương tổn. Bất lực, chỉ có thể nhìn nó mất đi.”

“Đây không phải lỗi của ai cả. Chỉ có thể đổ thừa rằng tình yêu rất ích kỷ, chỉ nghĩ đến miệng vết thương của chính mình, mà không kịp chữa lành cho đối phương.”

“Ta như thế, Đồng Vũ Thu cũng như thế”

Phồn hoa tan biến, chảy về hướng đông, theo dòng nước trôi xa, không còn dấu vết.

Tình yêu chỉ còn lại trong trí nhớ, sẽ hóa thành chuyện xưa, không hận, không đau, không yêu, không nhớ.

“A Trần, ngươi định đi sao?”

“Liễu Tinh Thần đã chết, Trần Tuyệt lại không còn vướng bận trần thế, tự nhiên sẽ rời đi”

“Ngọc Tiêu uyển thì sao? Ngươi không cần nó nữa?”

“Ngọc Tiêu uyển mở ra là vì chờ một người. Hiện tại đã đợi được rồi, tâm nguyện đã xong, Trần Tuyệt không còn gì lưu luyến”

“Ta không đồng ý”

“Cách Dao, lòng ta ý đã tuyệt”

Từ nay về sau, người trong Ngọc Tiêu uyển không còn nhìn thấy một nam tử tuyệt diễm nữa.

Sẽ không có một người từ trên cao nhìn xuống, tủm tỉm cười với các tiểu quan, một bên mắng bọn họ không hiểu quy củ, một bên lại chăm chú dõi theo dây tơ hồng của bọn họ, để biết chắc họ sẽ không phải khổ tâm.

Cũng sẽ không còn có một người đứng ở cửa sổ ngày ngày nhìn về phía chân trời xa xa, đôi môi khép hờ tựa như ước mong năm tháng quay trở lại, mỉm cười khoe đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt, rồi lại ngắm nhìn ánh dương đầy tiếc nuối.

Cách Dao từng nói, Trần lão bản của chúng ta có một trái tim kì lạ, nhìn thấu người khác, nhưng lại không thể nhìn thấu chính mình.

Cho nên, mới có thể si ngốc oán hận, đến khi đi hết cõi hồng trần, rốt cuộc không thể quay đầu lại.

Chuông chùa vang khắp núi.

Từng tiếng chuông len lỏi khắp núi rừng, khiến những bầy chim kinh ngạc.

Chim bay thụ sa, tiếng chuông lạc vào miền ký ức, tầng tấng lớp lớp, cuối cùng để lại một mảnh tâm hồn bình đạm như nước, âm trần tuyệt.