Khi Tam Tiền Tam bước ra khỏi cửa lớn Phương Gia cùng Phương Linh, một chiếc xe đã sớm đứng đó đợi cô.
"Cạch"
Lam Thần bước ra ngoài. Hắn mặc một bộ âu phục màu đen nhưng lại mất đi vẻ lãnh tĩnh bởi cái đôi mắt cuồng dã kia. Hắn cũng khá đẹp - trích nhận xét Tiền Tiểu Tam. Công nhận đấy.
"Lạc Tâm đang chờ cô ở Lạc Gia." Lam Thần thả một câu có lệ rồi mở cửa cho Tam Tiên Tam bước vào xe. Ánh mắt hắn khẽ trốn tránh.
Cảm giác lạ lẫm hôm ấy bắt đầu đem bám hắn cả ngày lẫn đêm. Khuôn mặt nhỏ bé kia, đôi mắt vô cảm đó khiến tim hắn đau nhói.
Một cô gái vô cùng cứng rắn và kiên cường.
Hắn muốn đến bên cạnh nàng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhét vào lòng hắn. Muốn nói với nàng rằng hắn sẽ luôn ở bên cạnh nàng, sẽ luôn bảo vệ nàng. Muốn nói rằng hắn yêu nàng...
Thế nhưng, tên kia hẳn là cũng cảm thấy như vậy. Cảm giác muốn đem cô gái ấy nhốt lại bên cạnh mình, bảo vệ cô ấy khỏi mọi thương tổn, mọi đau đớn.
Vậy nên hắn không thể không để ý cảm nhận của hắn ta được. Người ta nói mối liên hệ giữa sinh đôi thật kì diệu, nhưng hắn lại chưa bao gìơ cảm thấy nó thật đáng giận như hôm nay.
Chết tiệt!
Nếu thật sự không thể quyết định được chuyện này, có lẽ chỉ còn cách chia đều thôi.
Trước lúc bàn bạc xong, chỉ có một cách: nhịn!
Chiếc xe chầm chậm tiến vào hoa viên Lạc gia. Lam Thần giật mình, vội cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, xuống xe mở cửa cho Tam Tiền Tam.
Tên gian xảo kia thật nhanh miệng, nhân lúc mình lơ đễnh lại mở lời trước.
Khi Tam Tiền Tam và Lam Thần tiến vào cửa lớn Lạc Gia, một tiếng quát kinh thiên động địa truyền đến.
"Mi!!! Mi định bao gìơ đem chắt đích tôn của ta về đây hả??? Ta nghe Lạc Nguyệt nói rồi, ngay lập tức đem cháu dâu và chắt của ta về đây!!!"
Một cảnh rất đẹp - trích suy nghĩ Tam Tiền Tam. Một cụ bà khoảng 60, 70 vung vẩy một chiếc gậy gỗ siêu to đuổi theo thằng cháu - Lạc Thần để đòi cháu dâu.
Đột nhiên, một người đàn ông tóc rẽ hai bên quay lại, vừa lúc nhìn thấy Lam Thần dẫn Tam Tiền Tam bước vào. Ông ta trợn mắt khoa trương, hai tay che miệng giấu đi nụ cười ăn ý với Lạc Thi đang nháy mắt đằng kia.
"Lạc gia chủ! Là cô gái đó!!!"
Lạc lão bà bà chợt dừng lại, con mắt đảo về nơi cửa chính.
Cơ thể nhỏ nhắn, dễ thương động lòng người. Làn da trắng như bạch ngọc không tì vết kết hợp cùng mái tóc đen dài hơi xoăn truyền thống. Vẻ đẹp dịu dàng và hiền thục, nết na hòa lẫn với khí chất quý tộc cổ truyền.
Con bà nó hợp ý mình! Lạc lão bà bà tự động bỏ qua sự vô cảm trong con ngươi như thủy tinh động lòng người kia.
"Ai nha nha... cháu dâu của ta..." Lạc lão bà bà cười tươi như hoa nở, vứt cháu trai của mình ra sau đầu, chạy vội lại nắm lấy tay Tam Tiền Tam, kéo vào ghế sô pha ngay bên chỗ ngồi của mình.
Lạc Thi buồn cười nhìn cảnh này, khẽ giơ ngón cái với bác già tóc rẽ hai bên. Good job!
Chợt hắn kinh ngạc quay lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lam Thần.
"Gặp. Nhau. Trong. Phòng. Sách." Lam Thần khẽ nói nhỏ để Lạc Thi và mình hắn nghe thấy, rồi hắn bỏ lên phòng.
Chết tiệt!
Thật khó chịu.
Khó chịu vô cùng...
Nàng không hề hé miệng phản đối một chút nào.
Chẳng lẽ nàng cũng muốn vậy?
Nàng cũng muốn trở thành người phụ nữ của Lạc Thi, sinh con cho hắn sao?
Không được!!!
Nàng dám làm thế, ta sẽ nhốt nàng lại, bẻ gãy đôi chân như gốm sứ kia, đem ánh mắt nàng mãi mãi chỉ nhìn về phía ta.
Nếu hắn ta không phải Lạc Thi.
Nhưng thật đáng buồn thay, đó lại là Lạc Thi... đúng không hả, Lam Thần?
nhà có việc nên đăng hơi muộn, sorry mn nghen