Chương 17: Quyển 1 Chương 17: Dũng Cảm Lên, Lạc Tâm

"Đồng thời, tôi và con bé cần tăng mức mở não lên. Nó rất quan trọng, mở càng nhiều thì khống năng càng dễ dàng hơn. Hẳn là trong mười mấy năm qua Lạc Tâm không tiến bộ nhiều về phương diện này nhỉ?" Tay của Tam Tiền Tam nâng lên, khối băng bắt đầu tan chảy mà mắt thường có thể dễ dàng trông thấy được.

"Vâng, từ lúc nhỏ đến bây gìơ em chỉ mở được đến 3 % ấy." Lạc Tâm áy náy nói. Cô bé dù sao cũng chỉ là một cô bé. Dù cho là thiên tài ngàn năm có một nhưng không phải cái gì cũng hiểu được.

"Thật ra, em chỉ cần mở não đến 20%, thì cho dù là mức NLTT cấp S cũng chẳng làm gì nổi em đâu. Bởi lúc ấy mọi nguồn năng luống bên trong cơ thể em sẽ bị em kiểm soát hoàn toàn."

Lạc Tâm tròn xoe mắt. Không ngờ thứ mà mình cho là vô dụng nhất lại là chia khóa để mình sống sót.

"Lam Thần, Lạc Thi, hai người cần phải hiểu một điều. Đi theo tôi, con bé sẽ không còn an toàn nữa. Tinh thần khống hệ nói dễ thì dễ, nói khó thì khó. Thế nhưng có một điều tiên quyết ấy chính là chiến đấu. Bởi ngoài cách dùng kích thích nào đó để cưỡng chế tăng lên não bộ thì chỉ còn cách tăng cường nó thông qua ma luyện mà thôi. " Băng tan chảy hết Lạc Tâm bị rơi khỏi giới gốc cây.

"Xoẹt." Ngay khi hơi lạnh biến mất khỏi cơ thể con bé, nguồn NLTT bắt đầu hỗn loạn."A!"

Lạc Tâm ôm lấy đầu, lăn lộn dưới đất.

"Lạc Tâm!!!" Cả hai tên cuồng em gái cuống lên, vội vã chạy đến nhưng lại bị Tam Tiền Tâm ngăn cản.

"Tránh ra cho tôi!" Lam Thần mắt đỏ bừng, gào lên.

"Tiền Tiền!!!" Lạc Thi muốn đẩy Tam Tiền Tam ra.

"Lạc Tâm, không được phép kêu đau nữa. Không được khóc. Không được rên rỉ." Giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy sự thuyết phục của Tam Tiền Tam vang lên trong tai Lạc Tâm.

Trong tim cô bé rung động chưa từng có.

"Khóc đi, Lạc Tâm. Mẹ biết con rất đau mà."

"Không cần nhịn, Lạc Tâm. Bố sẽ chữa hết mọi bệnh tật cho con!"

"Lạc Tâm, anh cả và anh hai sẽ cố hết sức. Em không cần lo, cứ thoải mái tin tưởng bọn anh."

Đây. Chưa một ai nói với cô bé điều đó. Họ chỉ khuyên cô đừng quá đau buồn. Muốn khóc thì khóc, muốn kêu thì kêu.

Chỉ có người phụ nữ trước mắt này, người mà có lẽ đã phải chịu đựng những điều mà không ai có thể tưởng tưởng ra, cô lại nói với nó: không được khóc, đứng lên.

"Cho dù em có khóc đến nhường nào cũng sẽ chẳng có ai cứu nổi em đâu. Chỉ có em mới có thể cứu lấy bản thân mình. Đứng lên!"

Giọng nói với âm điệu lên cao, đánh thẳng vào trong tim của cô bé. Có lẽ Tam Tiền Tam vẫn chưa nhận ra, có một sự tức giận được giấu trong giọng nói của mình, hay là, nàng không muốn nhận ra nó...

Đúng, đứng lên Lạc Tâm! Mạnh mẽ, lên Lạc Tâm! Dũng cảm lên, Lạc Tâm!

Lam Thần và Lạc Thi ngỡ ngàng nhìn cô bé trước mắt. Đôi chân nhỏ bé run rẩy nắm lấy bàn tay của Tam Tiền Tam, đôi con ngươi xoay tròn, có kiên quyết, có quyết tâm dữ dội.

Anh cả, anh hai, Lạc Tâm đã đủ lớn rồi!