Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ánh sáng màu đỏ lờ mờ, tiếng kèn xô-na vang lên không ngừng ở bên tai, rõ ràng thổi chính là khúc kết hôn, như nghe vào lại vô cùng thấm người.
Tôi đội một khăn trùm đầu màu đỏ rực, bị người ta kéo đi về phía trước, dưới khăn voan đỏ thẫm, ta nhìn thấy một màn kinh sợ, hỉ nương dẫn đường đi ở bên người tôi không có chân!
Tôi rùng mình một cái.
Trong lòng đặc biệt muốn rời khỏi nơi này, thân thể lại không tự chủ được tiếp tục đi về phía trước.
“Tân nương tử tới!”
Giọng nói the thé và tiếng cười khanh khách của hỉ nương vang lên, kèn xô na quỷ dị thổi càng thêm nhiệt liệt, gần như muốn đâm thủng lỗ tai của tôi, tôi bị dẫn đi bước qua một ngạch cửa gỗ mun cao, bước vào một địa phương khác.
Một bàn tay lạnh băng không có một chút độ ấm bỗng nhiên đặt ở trên tay tôi, tôi bị anh ta nắm đi hai bước lên phía trước.
Thân thể đi lại nên khăn voan màu đỏ rực trên đầu cũng đong đưa qua lại, mơ hồ nhìn thấy bên cạnh đứng rất nhiều…… Người giấy…… Như là loại người giấy thời cổ dùng để chôn cùng……
Nghe tư nghi (Mc) nói, thân thể của tôi không tự chủ được bái đường với anh ta.
Trong chớp mắt, cũng đã ngồi ở trên một giường lớn màn lụa đỏ, khi khăn voan bị nhấc lên, rốt cuộc tôi cũng thấy rõ mặt của anh ta.
Khuôn mặt kiên nghị góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt phượng màu đen sâu không thấy đáy, gần như có thể làm người hãm ở trong đó.
Anh ta là ai?
“Rốt cuộc nàng cũng là của ta.” Giọng nói của anh ta kiêu ngạo mà mị hoặc, lại cực kỳ dễ nghe.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy sợ hãi.
Phía sau dùng nến đỏ long phượng để chiếu sáng phát ra ánh sáng màu xanh lục, chập chờn như quỷ hỏa ở chỗ sâu nhất trong Âm Phủ.
Tay anh ta vuốt ve gương mặt của tôi đầy lạnh lẽo, gần như có thể đông cứng người.
Chẳng lẽ…… Anh ta là quỷ?
Vậy anh ta, anh ta muốn làm gì?
Tôi đã hoảng sợ đến cực điểm, như là đã nhìn ra hoang mang trong lòng tôi, anh ta khẽ cười phun ra hai chữ: “Động phòng.”
Nghe thế, tôi lập tức ngây ngốc, nhìn khuôn mặt tuấn tú không ngừng phóng đại trước mắt, không biết đột nhiên lấy sức lực ở đâu, tôi chợt đẩy anh ta ra.
“Tử Đồng cậu làm sao vậy!”
Đột nhiên nghe được giọng nói của khuê mật Ninh Ninh, tôi bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ nhìn thấy nửa người của cô ấy đều ngã xuống ghế dựa, cả người như bị ai đẩy ra vậy.
Mờ mịt nhìn xung quanh, mới phát hiện mình còn đang ở trên xe trở về trường học, trên người cũng bị tình cảnh vừa rồi dọa chảy ra mồ hôi lạnh. Phần lớn bạn học ở đây đều đang hát《 Tình bạn thiên trường địa cửu》chúc mừng việc dạy kết thúc thuận lợi, mặt trời bên ngoài lên cao, không có bất kì thứ kỳ quái gì.
Thì ra, vừa nãy chỉ là mơ……
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi vội vàng kéo Ninh Ninh còn ngã ở ghế dựa lại xin lỗi: “Ninh Ninh thật sự xin lỗi, vừa rồi tớ gặp ác mộng……”
“Tớ còn tưởng cậu làm sao? Làm tớ sợ muốn chết, mơ gì? Đột nhiên đẩy mình ngã.” Ninh Ninh mặt đầy tò mò đến gần.
A…… Một mộng xuân …… Quỷ dị đi……
Bởi vì người con trai kia, thật sự rất tuấn tú!
Nhưng tôi không nói.
Đang suy nghĩ, đột nhiên, không biết thứ gì rơi thật mạnh ở trên xe, bên trong đầy tiếng thét chói tai hoảng sợ, tôi nghe thấy sư phụ tài xế nói, gặp phải sạt lở đất.
Thân xe bị đất đá đè sụp xuống thành bộ dáng nghiêng bốn mươi độ, tay của tôi nắm chặt lưng ghế phía trước, phòng ngừa cơ thể của mình ngã ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc này, lại lún xuống một mảng lớn, tôi chỉ chú ý ổn định cơ thể của mình, lại không biết ai đụng vào Ninh Ninh bên cạnh tôi, Ninh Ninh lại đụng vào tôi, tôi trực tiếp bị đẩy từ cửa sổ xe ngã ra ngoài.
“Tử Đồng ——”