Chương 11: Xem hương quá âm tích âm đức.

Trong ảnh cưới tôi mặc một thân váy cưới soa rê cùng với Lục Tư Tề mặc bộ tây trang đang ôm nhau, lại bị anh ta biến thành di ảnh thì không khỏi tức giận đến đau cả dạ dày.

Nhưng theo tiếng lục lạc vang lên ở bên ngoài, tay chân tôi giống như tự có ý thức muốn thoát đi ra ngoài, tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi, không biết lấy can đảm từ đâu ra, tôi bất chấp trong bình có trùng tử lạ gì, liền cắn răng một cái, tay dùng sức nắm lấy thân bình, rồi nằm bò ra đất, hai chân dùng hết sức bình sinh móc (kẹp) vào chân giường và khẩn cầu nhìn Miêu bà, mong bà ta sớm giải cổ.

Tuy nhiên, bà ta và bà ngoại vẫn nhập định như cũ, một người lo đốt vàng mã, một người nhét đồ vào trong miệng nhai không ngừng, hoàn toàn không nhìn tôi lấy một cái nào.

Lục Tư Tề thấy tôi không chịu ra ngoài, muốn nhất chân định vào trong, nhưng chỉ có thể đi tới bên chậu đốt vàng mã của bà ngoại rồi rụt trở về, anh ta phải giả vờ ôn nhu nói với tôi, "Vân Thanh, hiện tại chúng ta có nhà có xe, em muốn mua gì đều có thể, em cũng có thể đưa bà lên thành phố, cùng nhau chăm sóc bà thật tốt."

Nhìn bộ dáng ôn nhu, chân thành của anh ta chỉ khiến tôi ớn lạnh thêm, sau chuyến công tác anh ta liền giàu lên còn phục tùng tôi hết cỡ, dùng hết thủ đoạn khiến tôi trong vòng bảy ngày lãnh chứng, lại không ngờ đó chỉ là một trò chơi.

Trong lòng tôi càng bực bội, lại nhìn thấy mẹ Lục Tư Tề từ bên ngoài chậm rãi đi đến, đem lục lạc trong tay đưa cho Lục Tư Tề, sau đó lạnh lùng trừng mắt với tôi.

Lục lạc vừa vào tay, mặt Lục Tư Tề vốn ôn nhu lại thoáng một cái trừng lớn mắt nhìn bà ngoại rồi trực tiếp bước qua chậu than đi vào trong phòng.

Bà ngoại mở mắt ra vừa định đứng lên, mẹ Lục Tư Tề lại đột nhiên há mồm, bên trong vô số con bọ bò ra và lao về hướng bà ngoại.

"Vân Thanh." Lục Tư Tề bước vào trong phòng, anh ta nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt thâm tình, nói, "Em yên tâm, chờ anh đưa em về, sẽ bảo mẹ dùng xà cổ ăn luôn quỷ thai trong bụng em. Có mẹ anh ở đây, con quỷ mặc đồ đen sẽ không làm gì được anh, anh sẽ dùng vong tình cổ làm em quên những chuyện không vui, rồi chúng ta lại có một cuộc sống tốt đẹp."

Sống chung với quỷ mà tốt ư, Lục Tư Tề chính là quỷ, anh ta cho rằng gạt tôi cũng giống như gạt quỷ à!

Tôi không thèm nhìn anh ta, chỉ nhìn Miêu bà, nhưng miệng bà vẫn nhai không ngừng, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, ngoài cửa phòng bà ngoại đã bị vô số con bọ bám đầy.

Trong bình những thứ côn trùng đó lại động đậy mãnh liệt hơn, ở giữa đôi tay tôi, con huyết xà đã thò đầu ra tới, xà tinh hướng tôi lè lưỡi, phun ra nuốt vào, tôi sợ tới mức da đầu tê dại đi, cố nén sợ hãi không đem tay rút ra.

Lục Tư Tề thấp giọng cười, đi tới gần nói với tôi: "Em cho rằng bà ngọai em tìm được người giúp đỡ ư? Thì mẹ anh cũng tìm được người hỗ trợ, bằng không sao có thể biết bà ngoại em đang làm gì, lại dám tới nhà em."

Vừa nói chuyện anh ta vừa duỗi tay qua chỗ tôi, muốn đem tôi kéo ra ngoài.

Trước khi tay hắn kịp chạm vào tôi, thì đột nhiên có một tiếng hừ lạnh truyền tới, một dây xích sắt đen liền quấn lấy Lục Tư Tề, người đàn ông mặc đồ đen đã đứng trước người tôi, một tay đoạt lấy ảnh cưới và giấy kết hôn trong tay Lục Tư Tề ném vào chậu than bên ngoài, hừ lạnh nói: "Âm hồn không tan, đừng trách bổn quân vô tình."

-----

Editor: Alissa

Cập nhật tại dembuonvn