Chương 7: Chương 7

Dịch: Cloudz

Trong sáu tuần sau đó, Jessica nghiền ngẫm mọi tờ báo, tìm kiếm bất kỳ thông báo nào, dù là nhỏ nhất, cho thấy Nikolas đã quay về Hy Lạp. Anh ta được đề cập đến một vài lần, nhưng đều chỉ là bay đi đâu đó dự hội nghị, và chỉ một vài ngày sau anh ta lại quay về London. Tại sao anh ta vẫn ở lại Anh? Anh ta chưa bao giờ ở lại đó quá lâu, mà luôn trở về hòn đảo của anh ta ngay khi có thể. Cô không liên lạc với Charles, do đó cô không thể hỏi anh về bất cứ thông tin gì, mà cô cũng chẳng muốn làm vậy. Cô đã tự nói với bản thân không biết bao nhiêu lần rằng cô không muốn biết tin gì của Nikolas, nhưng điều đó cũng không làm dịu được sự nhức nhối trong lòng cô hay khiến cô ăn ngon miệng.

Cô bị sụt cân, thân hình cô mỏng manh như sắp vỡ. Thay vì cố gắng trở lại như trước, cô tự đưa mình vào tình trạng nguy hiểm hơn, cô tự nhủ phải cố gắng, nhưng không sức mạnh ý chí nào có thể khiến cô ăn nhiều hơn một hai miếng mỗi bữa.

Đi dạo cùng Samantha hay chơi đùa cùng những chú cún con khiến cô mệt rũ nhưng không vắt kiệt sức lực của cô đến mức cô cần nghỉ ngơi. Ngay sau đó cô bắt đầu cảm thấy bị ám ảnh. Mọi điều đều nhắc cô nhớ tới Nikolas, mặc dù chẳng có gì giống như ở London. Cô nghe thấy giọng nói của anh, cô nhớ cả những nụ hôn tham lam của anh, sự sở hữu dữ dội của anh. Có lẽ anh không yêu cô, nhưng chắc chắn anh thèm muốn cô; anh đã do dự trước sự thèm muốn đó.

Liệu anh có mong đợi cô sẽ trở về bên anh? Tại sao anh vẫn ở London? Những suy nghĩ thoáng qua, và cô biết sẽ chẳng có gì thay đổi. Anh sẽ đặt cô vào những điều kiện của anh, hoặc không gì cả.

Cô vẫn nán lại căn nhà riêng, hàng ngày đi dạo ở bờ biển, nơi những khách du lịch vui vẻ và những đứa trẻ đùa nghịch cùng 5 chú chó mập mạp, tinh nghịch. Chúng đã thôi không còn bú mẹ nữa, và khi chúng đủ lớn, cô mang chúng cho những đứa trẻ. Sau đó chỉ còn lại Samantha ở cùng cô, và ngày nối ngày chậm rãi trôi qua.

Một buổi sáng, cô nhìn mình trong gương khi cô buộc tóc, thực sự nhìn vào bản thân mình, và cô kinh ngạc trước điều cô thấy. Có thật là cô đã cho phép Nikolas Constantinos biến mình trở thành một sinh vật yếu đuối, mỏng manh với đôi mắt thâm quầng? Điều gì đã xảy ra với cô? Cô yêu anh ta, đúng vậy; cho dù anh đã nói gì với cô, cô vẫn yêu anh ta, nhưng cô không yếu đuối đến mức để cho anh ta hủy hoại cô!

Cô bắt đầu nhận ra rằng chạy trốn đến Cornwall chẳng giúp được gì. Cô không thể quên được anh, nếu có, cô đã bị ăn sống bởi mong muốn được nhìn thấy anh, được chạm vào anh.

Rồi đột nhiên cô nâng cao cằm trước một ý tưởng vừa xuất hiện. Cô vẫn yêu anh, cô sẽ không trốn tránh khỏi điều đó, nhưng đó không còn là một tình yêu trong sáng, ngây thơ như ban đầu nữa. Ngọn lửa đau đớn thiêu cháy trái tim cô. Sự bùng cháy đó cũng đủ giữ lại chút đam mê thể xác ngọt ngào. Có lẽ chỉ khi ở trong vòng tay của anh, cô mới có thể nhận ra tất cả tình yêu của cô đã bị thiêu cháy, và cô sẽ được giải thoát. Còn nếu không, nếu cô nhận ra rằng sau mọi điều cô vẫn yêu anh - cho dù sau nay, khi anh kết hôn với Elena trong trắng nhỏ bé, thì cô cũng sẽ có những trải nghiệm và hiểu biết về sự đam mê của anh, sự đam mê mà Elena không bao giờ biết đến.

Sau đó cô nhận ra rằng khi cô trở thành tình nhân của anh ta, anh sẽ biết rằng chưa có người đàn ông nào từng chạm vào cô. Anh sẽ nghĩ gì? Liệu anh có xin lỗi và cầu xin sự tha thứ của cô? Ý nghĩ đó đến với cô một cách thản nhiên lạ kỳ, ngoại trừ ý nghĩ hài hước chua cay rằng cách duy nhất cô chứng minh sự trinh tiết của mình là trao nó cho anh. Tình huống này thật mỉa mai, và cô tự hỏi Nikolas sẽ nghĩ gì khi anh biết điều đó.

Cô vô tình nhận ra trí não cô đã thông suốt trở lại. Cô sẽ chấp nhận Nikolas như anh muốn, từ bỏ sự trong trắng và lòng tự tôn để đổi lấy sự thỏa mãn về thể xác mà anh có thể mang lại cho cô. Nhưng cô sẽ không để anh chu cấp cho cô, cô sẽ tự chủ với tự do và tiền của cô, và khi anh kết hôn với cô nàng Hy lạp bé nhỏ trong trắng, cô sẽ ra đi và không bao giờ gặp lại anh nữa. Cô sẽ là tình nhân của anh, nhưng cô sẽ không ngoại tình với anh.

Sau đó cô liền đóng gói đồ đạc và rời khỏi căn nhà, đặt Samantha vào xe và bắt đầu lái về London. Điều đầu tiên cô định làm là gọi cho Charles và cho anh biết rằng cô đã trở lại, cam đoan rằng cô vẫn ổn. Anh đã đi ra ngoài thành phố vào buổi chiều và cô mừng là cuộc gặp của họ đã bị hoãn lại. Nếu Charles gặp cô bây giờ, quá gầy và xanh xao, anh sẽ nhận ra điều gì đó.

Vấn đề tương tự đã khiến cô lo lắng vào sáng hôm sau khi cô đang mặc quần áo. Cô không đủ can đảm để gọi cho Nikolas; anh có thể sẽ nói với cô rằng anh không còn hứng thú với cô nữa, và cô cảm thấy cô phải gặp lại anh cho dù anh sẽ từ chối cô. Cô sẽ đi đến văn phòng của anh, bình tĩnh và lạnh nhạt - nhưng liệu cô có làm được việc đó không khi trông cô quá yếu ớt?

Cô trang điểm thật cẩn thận, cho phép mình dùng nhiều phấn hồng hơn thường lệ và vẽ mắt thật kỹ. Mái tóc được buông xõa để che giấu những đường gân xanh ở cổ và làm mềm phần xương gò má nhô cao của cô. Khi thay quần áo, cô chọn một chiếc váy nhẹ, màu phớt hồng, và cảm thấy thoải mái khi ngắm nhìn mình trong gương. Không gì có thể che giấu được sự mỏng manh của cô, nhưng còn lâu cô mới giống một người hốc hác.

Khi cô lái xe tới ConTech, cô nhớ tới lần đầu tiên cô đến gặp Nikolas. Cô đã vội vàng, cáu kỉnh, và trên tất thẩy là hài lòng. Bây giờ cô sẽ đề nghị anh điều mà cô chưa nghĩ sẽ dám nói với bất cứ người đàn ông nào, sử dụng và hưởng thụ thân thể cô mà không yêu cầu hôn nhân, và niềm an ủi duy nhất cô có được đó là việc anh chỉ chiếm hữu cơ thể cô mà thôi. Cô đã đề nghị trao cho anh trái tim của cô, và anh đã coi khinh nó. Cô sẽ không bao giờ cho anh một cơ hội khác làm tổn thương cô như vậy.

Mọi người nhận ra cô ngay khi cô đi vào thang máy, khi cô vẫn thường đến gặp Nikolas vào bữa trưa. Những tiếng thì thầm ngạc nhiên “Chào buổi sáng, Bà Stanton” theo sau cô, và lần đầu tiên cô tự hỏi Nikolas đã bao giờ theo đuổi một ai đó chưa, nhưng nếu có thì cũng chẳng có gì khác biệt cả. Anh sẽ chỉ buông tha cô khi anh không còn hứng thú gì với cô nữa, và bất cứ địch thủ nào khác cũng sẽ phải nhường bước trước Elena xinh đẹp, ngây thơ.

Người lễ tân ngước lên nhìn cô bước vào, và mỉm cười thân thiện. “Bà Stanton! Thật mừng được gặp lại bà!”

Sự chào mừng dường như thực sự thân thiện, và Jessica cười đáp lại. “Chào Irena. Nikolas có ở đây hôm nay không?”

“Có chứ, ông ấy ở bên trong, mặc dù tôi cho rằng ông ấy đã có kế hoạch đi vào chiều nay”

“Cám ơn cô. Tôi sẽ vào trong, nếu được. Andros có ở đây chứ?”

“Canh gác như thường lệ.” Irene nói, và chun mũi lại như một hành động giao tiếp riêng tư khiến Jessica cười thật to. Hiển nhiên là Andros không được các nhân viên khác yêu mến lắm.

Cô bình tĩnh bước vào văn phòng và Andros bật dậy khỏi ghế ngay lập tức. “Bà Stanton!” anh ta kêu lên.

“Xin chào, Andros.” Cô đáp trả khi hắn nhìn cô với vẻ không thích thú lộ rõ. “Tôi muốn gặp ngài Nikolas.”

“Tôi rất lấy làm tiếc,” hắn cất giọng trầm trầm lạnh lùng từ chối, mặc dù mắt hắn lóe lên sự thích thú được từ chối cô. “Ngài Constantinos đang có khách và không thể tiếp chuyện bà ngay được.”

“Và anh ấy sẽ đi công tác vào chiều này,” Jessica lạnh lùng nói.

“Đúng vậy,” Andros nói, môi hắn cong lên vì vui sướng.

Jessica nhìn hắn một lúc, sự tức giận dâng trào trong cô. Cô phát ốm và mệt mỏi khi bị đối xử như đồ dơ bẩn, và từ lúc này đây cô quyết định sẽ đấu tranh chống lại điều đó. “Tốt thôi,” cô nói. “Nhắn với anh ta hộ tôi, Andros. Nói với anh ta rằng tôi bằng lòng chấp nhận điều kiện của anh ta, nếu anh ta còn hứng thú, và anh ta có thể liên lạc với tôi. Vậy đó.”

Cô quay bước và nghe thấy Andros hoảng hốt. “Bà Stanton!” anh ta phản đối. “Tôi không thể...”

“Anh sẽ!” Cô cắt ngang lời hắn khi tiến đến mở cửa, và nhìn lướt qua sự kinh hoàng trong đôi mắt đen của anh ta khi cô rời văn phòng. Hẳn anh ta đang nguyền rủa bản thân, vì nếu anh ta chuyển lời nhắn, Nikolas sẽ biết anh ta đã không cho cô vào, còn nếu anh ta dám giữ kín lời nhắn đó, để Nikolas không bao giờ biết đến - và Andros biết rằng Jessica chắc chắn sẽ khiến ngài ấy biết đến - anh ta sẽ phải trả giá. Jessica mỉm cười khi cô bước vào thang máy. Andros sẽ mất một lúc để làm việc đó.

Thang máy mất ít thời gian để chuyển động, nhưng cô không mất kiên nhẫn. Theo như cô suy đoán, Nikolas sẽ nghe được lời nhắn từ Andros trong khoảng 10 phút nữa, và anh sẽ cố gọi điện thoại cho cô khi anh quyết định rằng cô đã có đủ thời gian để trở về nhà. Nếu cô về nhà muộn, mọi việc sẽ còn tốt hơn. Hãy cứ để Nikolas chờ.

Chỉ có một vài người khác trong thang máy khi nó bắt đầu di chuyển, và nó sẽ dừng lại ở mỗi tầng trước khi cô đến được cửa ra. Cô băng qua cánh cửa bằng kính, nhưng khi cô gần như đẩy cánh cửa ra, một cánh tay vươn tới và mở nó ra cho cô. Cô ngẩng đầu lên để cảm ơn người đàn ông về cử chỉ lịch sự, nhưng từ ngữ nghẹn lại trong cổ họng khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Nikolas.

“Em đã đe dọa đến 10 năm tuổi thọ của Andros đấy,” anh nhẹ nhàng nói, nắm lấy tay cô và dẫn cô ra cửa.

“Tốt. Anh ta xứng đáng với điều đó,” cô đáp trả, sau đó nhìn anh tò mò. Anh đang cầm vali, giống như anh đang chuẩn bị đi. “Nhưng làm sao mà anh xuống dưới nhanh như vậy?”

“Cầu thang bộ.” anh thừa nhận và liếc cô. “Anh sẽ không nhận lấy cơ hội để em rời khỏi anh ngày hôm nay và không thể tìm lại em được nữa trước khi anh phải đi. Đó chắc chắn là lý do duy nhất Andros đủ can đảm để đưa anh lời nhắn của em ngay lập tức; anh ta biết anh sẽ bẻ cổ anh ta nếu anh ta đợi thêm một phút nào nữa. Em đang nghiêm túc chứ Jessica?”

“Cực kỳ nghiêm túc,” cô quả quyết.

Anh vẫn nắm tay cô, các ngón tay ấm áp và mơn trớn, nhưng dường như không gì có thể khiến anh buông tay. Một chiếc limousine dừng ngay lề đường và anh kéo cô về phía chiếc xe. Người lái xe nhảy ra mở cửa và Nikolas giúp cô vào khoang ghế sau rộng rãi, sau đó ngồi vào cạnh cô. Anh đưa cho người tài xế địa chỉ của cô và đóng cánh cửa trượt ngăn giữa họ.

“Xe của em vẫn ở đây.” Cô nói.

“Nó sẽ cực kỳ an toàn cho đến khi chúng ta quay lại.” anh nói, nâng những ngón tay của cô lên môi hôn nhẹ. “Hay em nghĩ rằng anh sẽ bình tĩnh thực hiện chuyến công tác ngu ngốc đó sau khi nhận được một tin nhắn như vậy? Không đâu, em yêu, việc đó là không thể. Anh sẽ đưa em đi cùng.” Và anh gửi cô một tia nhìn nóng bỏng, đói khát khiến cô rùng mình một cách máy móc trước sự thèm khát của anh.

“Nhưng em không thể đi được,” cô phản đối. “Samantha...”

“Đừng ngốc vậy,” anh ngắt lời nhẹ nhàng. “Em nghĩ rằng anh không thể sắp xếp người để chăm sóc con cún đó ư, hay anh sẽ cho phép con vật nhỏ đó chặn đường anh? Samantha sẽ được chăm sóc tốt. Anh nắm được mọi việc trong tay, và em thì chỉ cần đóng gói đồ đạc”

“Chúng ta sẽ đi đâu?” cô hỏi, quay đầu nhìn về những con phố họ đi qua. Rõ ràng là quyết định của anh sẽ không thay đổi vì chẳng có sự do dự nào trong thái độ của anh.

“Đến Paria, chỉ một vài ngày thôi. Một thành phố hoàn hảo để bắt đầu một mối quan hệ.” anh nhận xét. “Không may là anh phải họp cả ngày, nhưng buổi tối hoàn toàn là của chúng ta. Hay có lẽ anh sẽ đơn giản là hoãn tất cả lại và giữ em ở trên giường toàn bộ thời gian.”

“Không tốt cho công việc kinh doanh” cô nói nhẹ nhàng. “Em sẽ không cằn nhằn anh nếu anh phải đi họp đâu.”

“Điều đó không tốt cho lòng tự trọng của anh.” Anh trêu chọc, xoa xoa cổ tay cô bằng những ngón tay mạnh mẽ của anh. “Anh thích nghĩ rằng em sẽ bừng cháy dưới sự đụng chạm của anh khi chúng ta làm việc đó. Anh gần như đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn, em yêu; chỉ một tuần nữa thôi và anh sẽ đến Cornwall tìm em.”

Cô nhìn anh hoảng hốt, “Anh biết em ở đâu?”

“Dĩ nhiên. Em cho rằng anh để em đi dễ dàng như vậy sao? Nếu em không quay lại với anh, anh sẽ phải làm chủ chuyện này, biến em thành của anh cho dù em cắn xé hay cào cấu anh, nhưng anh không nghĩ em lại chịu được lâu như vậy, hmmm?”

Thật nhục nhã khi nghĩ rằng cô đã thoát được anh, cho dù là ở Cornwall; anh đã biết nơi cô ở, và bằng lòng cho phép cô tiếp tục ở đó. Cô quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào một điểm vô định ngoài cửa sổ, cố tìm sự thoải mái một cách vô ích trước sự thật rằng anh, sau tất cả mọi chuyện, vẫn bị cô hấp dẫn. Anh có thể không yêu cô, không như cách cô hiểu về tình yêu, nhưng cô vẫn có một quyền lực nào đó trước anh.

Anh nâng tay cô lên lần nữa và nhẹ nhàng đặt môi vào lòng bàn tay cô. “Đừng hờn dỗi, em yêu,” anh nhẹ nhàng nói, “Anh biết em sẽ quay lại với anh khi em quyết định chấp nhận thực tế. Anh có thể là một người hào phóng, em sẽ không thiếu thứ gì cả. Em sẽ được đối xử như nữ hoàng, anh hứa đấy.”

Cô rút tay lại một cách thận trọng. “Có vài điều em muốn thảo luận với anh, Nikolas.” Cô thì thầm, “Có vài điều kiện em muốn đề cập đến, nếu không thì em không hứng thú trước bất kỳ kiểu quan hệ nào với anh.”

“Dĩ nhiên,” anh lạnh lùng đồng tình, môi anh cong lên thành 1 nụ cười nhạo báng. “Bao nhiêu em yêu? Và em muốn tiền, cổ phiếu hay trang sức?”

Lờ đi thái độ của anh, cô nói, “Trước hết, em muốn giữ lại căn nhà của em. Em không muốn sống cùng anh. Anh có thể đến với em, hoặc là em sẽ đến với anh nếu anh thích việc đó hơn, nhưng em không muốn sống chung với anh.”

“Việc đó không cần thiết.” anh cáu kỉnh đáp, đôi lông mày thẳng nhíu lại trên đôi mắt đột nhiên tràn ngập giông tố.

“Việc đó là cần thiết,” cô nhẹ nhàng nhấn mạnh. “Em không tự lừa dối mình rằng bất kỳ mối quan hệ nào với anh sẽ là lâu dài. Và em không muốn thấy bản thân mình sống chật vật trong một khách sạn bởi vì em từ bỏ nhà riêng của mình. Và như em đã nói, em không hứng thú với việc sống chung với anh.”

“Đừng chắc chắn như vậy,” anh chế giễu cô. “Tốt thôi, anh đồng ý với điều kiện đó. Em có thể tự do chuyển đến với anh bất cứ khi nào em thay đổi quyết định.”

“Cám ơn anh. Và điều thứ hai, Nikolas” - cô quay lại nhìn thẳng vào anh, đôi mắt xanh trong trẻo đầy quyết tâm, tuy vậy giọng nói mượt mà của cô lại cứng rắn đến mức anh biết cô nghiêm túc với mọi điều cô nói ra - “Em sẽ không bao giờ, trong bất kỳ tình huống nào, chấp nhận bất cứ khoản tiền hay món quà đắt giá nào từ anh. Như anh đã nói với Amanda Waring, em không cần tiền của anh. Em sẽ là người tình của anh, nhưng em sẽ không bao giờ là gái bao của anh. Và cuối cùng, khi mà anh kết hôn cùng Elena, em sẽ rời xa khỏi anh và không bao giờ gặp lại anh nữa. Nếu anh là một người chồng không chung thủy, thì việc đó sẽ không diễn ra với em.”

Sắc mặt anh sẫm lại vì tức giận khi nghe cô nói, sau đó anh trở nên im lìm. “Em cho rằng đám cưới của anh sẽ thay đổi cách em cảm nhận về anh ư?” giọng anh nghe thật khắc nghiệt. “Có thể bây giờ em nghĩ rằng em sẽ rời xa anh, nhưng chỉ cần anh chạm vào em một lần thôi, chỉ một lần chúng ta ăn nằm với nhau, em có thực sự tin rằng em có thể quên được anh?”

“Em không nói là sẽ quên anh.” Cô nói, giọng cô tắc nghẹn lại vì đau đớn. “Em nói em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, và em sẽ làm được. Em cực kỳ tin tưởng vào lời thề hôn nhân, em không bao giờ nhìn bất cứ một ai khác khi em lấy Robert.”

Anh lùa những ngón tay vào mái tóc một cách thô bạo, phá tung mái tóc gọn gàng, khiến chúng xõa xuống trước trán. “Nếu anh không đồng ý với hai điều kiện cuối thì sao?” anh muốn biết. Rõ ràng là anh đang tức giận, quai hàm anh siết chặt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng ác nghiệt, nhưng anh vẫn đang kiểm soát được mình. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc nhọn.

“Thì em sẽ không đi cùng anh” cô trả lời nhẹ nhàng. “Em muốn anh nói rằng anh sẽ đồng ý với những điều kiện này, Nikolas.”

“Anh sẽ bắt em phải đi cùng anh” anh thấp giọng đe dọa, đôi môi hơi cong lên. “Chỉ một từ thôi, em sẽ bị đưa khỏi Anh mà không ai biết em đi đâu hay em đi bằng cách nào. Em sẽ bị cô lập, và sống theo cách anh muốn.”

“Đừng đe dọa em Nikolas.” Cô nói, phủ nhận sự sợ hãi. “Đúng vậy, em biết anh có thể làm tất cả những việc đó, nhưng anh sẽ từ bỏ mục đích riêng của anh nếu dùng đến những thủ đoạn đó, vì em không dễ bắt nạt đâu. Anh muốn một người phụ nữ tự nguyện trong vòng tay anh, đúng không?”

“Em là đồ phù thủy nhỏ chết tiệt,” anh thở ra, siết chặt cổ tay cô kéo về phía anh. “Được thôi, anh đồng ý với những điều kiện của em - nếu em nghĩ em có đủ ý chí để chống lại chúng. Em có thể thoải mái từ chối bất kỳ món quà nào của anh mà không cần suy nghĩ, nhưng khi đến lúc rời bỏ anh - chúng ta sẽ cùng chờ xem. Em ở trong từng giọt máu của anh và anh là của em, và đám cưới của anh với Elena sẽ không làm giảm nhu cầu anh cần phải thỏa mãn với cơ thể mềm mại của em đâu, em yêu ạ. Hay anh cho rằng em có thể rời bỏ anh dễ dàng như em đã nghĩ, thì em đã không quay lại với anh như thế này? Em không chỉ dâng hiến bản thân em cho anh thôi đấy chứ?”

“Chỉ thể xác của em thôi,” cô nói cho rõ hơn. “Anh đã đặt ra những điều đó, Nikolas. Anh chỉ có được thể xác của em thôi. Phần còn lại của em vẫn tự do.”

“Em đã thú nhận là em yêu anh.” Anh cộc cằn, “hay đó chỉ là mánh khóe để bẫy anh vào hôn nhân?”

Mặc kệ đau đớn khi anh siết chặt cổ tay cô, cô cố gắng nhún vai một cách thờ ơ. “Ahh biết gì về tình yêu hả Nikolas? Tại sao lại nói về nó? Em chấp nhận ngủ với anh; anh còn muốn gì hơn nữa?”

Bất ngờ anh buông tay cô ra. “Đừng khiến anh mất bình tĩnh,” anh cảnh báo. “Anh có thể làm em đau đấy Jessica. Anh mệt mỏi với nhu cầu chiếm hữu em rồi, và sự kiên nhẫn của anh cũng có hạn thôi. Sau tối nay, em thân mến, hãy đi lại nhẹ nhàng thôi nhé.”

Khi nhìn anh, cô thấy một lời cảnh báo được đưa ra rất nghiêm túc. Cô ngồi lặng yên cạnh anh cho đến khi người lái xe dừng chiếc limousine trước cửa nhà cô, sau đó cô cho phép anh giúp cô đi ra ngoài. Anh cúi xuống và hướng dẫn người lái xe đi lấy hành lý của anh và quay lại, sau đó anh cùng Jessica đi vào nhà. Anh lấy chìa khóa từ cô và mở cửa, rồi giữ nó khi cô bước vào. “Em có sẵn sàng sau một giờ nữa không?” anh hỏi khi nhìn lướt qua đồng hồ. “Chuyến bay của chúng ta sẽ khởi hành vào giữa trưa.”

“Vâng, dĩ nhiên, nhưng em có cần đặt vé trước không?”

“Em sẽ ngồi ghế của Andros,” anh trả lời. “Andros sẽ bay chuyến sau đó.”

“Ôi trời, giờ thì anh ta chắc chắn sẽ bực mình với em,” cô chế giễu khi đi lên cầu thang.

“Anh ta sẽ phải kiểm soát cơn giận của mình,” Nikolas nói. “Nhanh lên; anh sẽ thu xếp cho Samantha và mấy chú chó con.”

“Chỉ có Samantha thôi,” cô sửa lại. “Em đã đem cho những chú chó khi em ở Cornwall.”

“Vậy thì càng dễ dàng hơn.” Anh nói, nụ cười kéo dài đến tận mang tai.

Jessica đi vào phòng và lôi vali ra lần nữa. Việc đóng gói đồ đạc thật nhàm chán. Cô gấp quần áo và những đồ cần thiết cẩn thận và để chúng vào trong cái vali da của cô, lựa chọn giầy và phụ kiện phù hợp với quần áo. Nikolas bước vào khi cô mới chỉ hoàn thành được một nửa và bước dài về phía giường như thể anh có quyền được ở đó, quan sát cô bằng đôi mắt khép hờ.

“Em gầy đi đấy,” anh nói nhẹ nhàng. “Anh không thích vậy chút nào. Em đã làm gì với bản thân em vậy?”

“Em đã ăn kiêng.” Cô trả lời khiếm nhã.

“Ăn kiêng cái chết tiệt!” Anh rời khỏi giường và tóm lấy tay cô, một tay khác ôm lấy cằm cô và nâng mặt cô lên đối diện với anh. Đôi mắt đen chiếu những tia nhìn dữ dội lên mọi đường nét của cô, không còn quầng thâm dưới mắt của cô nữa, sự phản kháng yếu ớt bật ra khỏi miệng cô. Tay của anh trơ tráo lướt dọc cơ thể cô để kiểm tra, khum lấy ngực cô, vuốt ve bụng và hông cô. “Em là đồ ngốc!” anh thở ra mạnh mẽ. “Em như một cái bóng vậy. Em gần như khiến mình bị ốm! Tại sao em không ăn gì?”

“Em không đói.” Cô giải thích. “Việc đó chẳng gây phiền toái gì.”

“Không ư? Em sắp không đứng vững được nữa rồi, Jessiaca.” Anh vòng tay quanh cô và ôm chặt cô vào lòng, cúi thấp đầu để hôn vào thái dương cô. “Nhưng bây giờ anh sẽ chăm sóc em, và đảm bảo rằng em sẽ ăn uống đầy đủ. Em sẽ cần sức khỏe, vì anh là một người đàn ông có nhu cầu mạnh mẽ. Nếu anh là một quý ông, anh sẽ cho em vài ngày để phục hồi lại thể trạng, nhưng anh sợ rằng anh quá ích kỷ và quá ham muốn để cho phép em làm điều đó.”

“Em sẽ không muốn anh làm như vậy.” Cô thì thầm vào cổ anh, cánh tay cô di chuyển chậm chạp quanh anh, cảm nhận cơ thể săn chắc, khỏe mạnh của anh đang áp vào cô. Cô đã nhớ anh rất nhiều! “Em cũng cần anh, Nikolas!”

“Anh muốn có em ngay bây giờ,” anh thì thầm, “nhưng ô tô sẽ quay lại ngay và anh thực sự cần thêm thời gian để thích ứng với những tuần tồi tệ vừa qua. Nhưng tối nay - hãy chờ cho đến tối nay nhé!”

Trong một lúc lâu cô cứ dựa vào anh như vậy; cô đã quá mệt mỏi và đau khổ rồi, và cô mừng là có anh ở đây lúc này. Mặc dù cô đã đưa ra quyết định của mình, nó dựa vào bản năng tự nhiên của cô và đi ngược lại với tư tưởng đạo đức của cuộc sống, và thật đáng tiếc cô đã nhận ra tình yêu cô dành cho Nikolas không hề ít đi cho dù cô đã phải trả cái giá khá đắt. Cô đã quay lại, cũng như cô đã chấp nhận việc đó trong khi anh chỉ ham muốn cơ thể cô, anh không yêu cô và chắc chắn sẽ không bao giờ yêu cô. Nikolas đã lên kế hoạch cho cuộc đời mình và anh không phải loại đàn ông cho phép bất kỳ ai phá hủy kế hoạch đó của anh.

Chỉ vài tiếng sau đó, Jessica đã ngồi một mình trong dãy phòng sang trọng mà Nikolas đã đặt trước, thẫn thờ nhìn về phía trước mặt. Sau khi chuyến bay của họ hạ cánh ở Orly, Nikolas đã lôi cô lao qua những hành khách khác với tốc độ chóng mặt và vào trong taxi; sau khi lao như điên trên đường phố Paris, anh đã để cô lại khách sạn và đi đến cuộc họp ngay lập tức. Cô cảm thấy bị bỏ rơi và thất vọng, các dây thần kinh của cô rung lên khi cô nhận thức lại được mọi việc. Cô dã bị tê liệt hàng tuần liền, không cảm thấy gì ngoài sự đau đớn khôn cùng việc bị cự tuyệt nhưng giờ đây, khi cô nhìn lại mình, cô bắt đầu tự hỏi cô đang làm gì ở đây.

Lơ đãng cô nhìn ra xung quanh, chú ý vào chiếc thảm màu xanh lá cây nhạt làm nổi bật những đường gân xanh lá đậm hơn trên lớp vải thổ cẩm kết hợp giữa xanh dương và xanh lá của chiếc ghế cô đang ngồi và trên tấm vải dày của rèm cửa. Một căn phòng đáng yêu... thậm chí cả những bông hoa cũng được phối màu cho phù hợp. Một sự sắp xếp hoàn hảo, khi những ngọn đèn được vặn nhỏ lại và Nikolas khát khao nhìn cô.

Đầu óc cô né tránh những hình ảnh về Nikolas, không muốn nghĩ đến việc sắp xảy ra. Cô đã đồng ý làm người tình của anh, nhưng khi thời điểm đó gần kề, cô cảm thấy bất ổn. Cô nghĩ đến việc anh sẽ nói gì khi cô từ chối đáp ứng anh và quyết định rằng anh hẳn sẽ rất giận dữ. Cô đẩy ý nghĩ đó ra khỏi trí não mình nhưng khi từng phút một trôi qua, ý nghĩ đó cứ hiện đi hiện lại trong đầu cô, ngày càng mạnh hơn, cho đến khi cuối cùng cô đứng dậy và loanh quanh trong phòng với tâm trạng rối bời khi sự đau khổ gặm nhấm các giây thần kinh của cô.

Nỗi đau bị bỏ rơi đã khiến cô mất phương hướng ư? Cô đang nghĩ về cái gì vậy? Cô sẽ không làm tình nhân của Nikolas Constantinos; cô sẽ không là tình nhân của bất cứ người đàn ông nào. Có phải Robert đã truyền cho cô lòng tự trọng? Nikolas không yêu cô; anh sẽ không bao giờ yêu cô. Mục tiêu duy nhất của anh là ham muốn thể xác và việc trao cho anh trinh tiết của cô để chứng minh cô trong trắng sẽ là thất bại của cô mà chẳng có chút ý nghĩa gì với anh cả. Trinh tiết không khiến anh yêu cô được.

Cô nhớ lại câu chuyện cổ tích khi cô còn là thiếu nữ, câu chuyện về những cô gái bị bạn trai họ ép buộc phải “chứng minh tình yêu của mình”. Rồi chỉ vài tuần sau, những anh chàng đó lại chạy theo những cô gái khác. Cô quá thờ ơ để có thể bị vướng vào trường hợp như vậy; thậm chí cô còn chưa từng hẹn hò thực sự, lúc đó cô đã nghĩ những cô gái kia thật ngốc nghếch. Ai cũng có thể nhận ra lũ trai đó sẽ làm gì sau khi quan hệ với họ, bằng mọi cách chúng sẽ đạt được điều đó. Chẳng phải giờ đây tình huống tương tự đang diễn ra sao? Ôi, Nikolas đã quá xa cái tuổi thiếu niên nông nổi đó rồi, nhưng tất cả những điều anh muốn vẫn chỉ là tình dục. Anh hẳn đã tô vẽ nó bằng những từ như “muốn” và “cần”, thậm chí gọi cô là em yêu và sau đó nói với cô rằng anh ngưỡng mộ cô, nhưng về cơ bản vẫn là ham muốn chuyện đó.

Thật dễ hiểu rằng cô là một thử thách đối với anh, đó là lý do tại sao anh quyết tâm chiếm được cô. Anh không chấp nhận việc bị đánh bại; anh quá hung hăng và kiêu ngạo. Mọi điều về cô đều thách thức anh, sự lạnh lùng của cô, sự chống cự của cô trước khao khát của anh.

Cô đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn những ngọn đèn lấp lánh của Paris lung linh trong bóng đêm, một lúc sau thì Nikolas trở về. Cô không quay lại khi anh bước vào phòng và anh nhẹ nhàng nói, “Jessica? Có chuyện gì vậy em yêu?”

“Không có gì,” cô dứt khoát. “Em chỉ đang nhìn thôi.”

Cô nghe thấy tiếng anh thả chiếc cặp tài liệu xuống sàn, và sau đó anh đi đến đứng cạnh cô, hơi ấm từ bàn tay anh lướt qua cánh tay cô và trượt về phía trước cô, kéo lưng cô áp sát vào anh. Anh cúi đầu xuống và môi anh đốt cháy một bên cổ cô. Trong một khoảnh khắc cô trở nên yếu ớt khi sự ham muốn thiêu đốt mọi dây thần kinh của cô, sau đó cô lao ra khỏi anh trong cơn hoảng sợ.

Anh cau mày và bước đến bên cô; khi nhìn thấy anh, cô lùi lại, giơ hai tay ra ngăn anh lại gần thêm nữa.

“Jessica?” Anh thắc mắc về sự ngăn cản của cô.

“Đừng lại gần em!”

“Ý em là gì?” anh gặng hỏi, đôi lông mày nhíu lại. “Em đang chơi trò gì thế?”

“Em... em đổi ý rồi.” cô khó nhọc thốt ra. “Em không làm được, Nikolas. Em xin lỗi, nhưng em không thể chịu đựng được việc đó.”

“Ôi, không, em đừng như vậy!” Anh bùng nổ, thu ngắn khoảng cách giữa họ bằng hai bước chân và túm lấy tay cô khi cô cố thoát khỏi anh. “Không, em đừng như vậy,” anh nổi giận, túm lấy cô giật mạnh. “Không đợi thêm nữa, không lẩn tránh nữa. Bây giờ, Jessica. Ngay bây giờ.”

Cô đọc được ý định của anh qua đôi mắt đen rực sáng khi anh cúi xuống nhấc cô vào vòng tay mình. Sự hoảng sợ lấp đầy tâm trí cô và cô giãy giụa điên cuồng khi cố tránh đôi môi của anh, cố kéo mình khỏi vòng tay siết chặt của anh. Nước mắt tuôn rơi và cô bắt đầu nức nở, cầu xin anh đừng chạm vào cô. Sự kích động trào dâng trong cô khi cô nhận ra mình không thể thoát khỏi cái ôm hung dữ của anh và hơi thở tắc nghẹn trong lồng ngực.

Đột nhiên anh dường như nhận ra sự sợ hãi của cô, anh đặt cô đứng lên và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhăn nhó, tái mét.