Chương 2: Chương 2

Dịch: chocopie1412

Những năm kinh nghiệm đã dạy Jessica làm cách nào để che dấu nỗi đau đằng sau niềm kiêu hãnh, dưới lớp mặt nạ xa lánh mà bây giờ cô đang sử dụng, không để lộ một suy nghĩ và cảm xúc nào khi cô đối mặt với anh ta.

“Tôi xin lỗi, anh Constantinos, nhưng anh dường như có sự phán xét nhằm lẫn trong tình huống này,” Cô nói xa cách. “Tôi không đến đây để nhận của đút lót.”

“Không phải tôi đề nghị hối lộ cô, Bà Stanton,” anh nói, đôi mắt anh lóe lên. “Tôi đang đề nghị mua cổ phiếu của cô”

“Cổ phần không dùng để bán.”

“Tất nhiên chúng có thể,” Anh ta bắt bẻ một cách mềm mỏng. “Tôi sẽ trả cao hơn giá thị trường cho việc lấy những cổ phiếu đó ra khỏi tay cô. Bởi vì cô là phụ nữ, tôi sẽ đưa cô những khoản trợ cấp ổn định, nhưng có giới hạn cho lòng tốt sẵn có của tôi, Bà Stanton, và tôi đề nghị cô không cố đẩy giá cao hơn nữa. Cô có thể hòan toàn tự tìm hiểu”

Jessica đứng và đặt tay sau lưng nên anh không thể thấy những móng tay bấm vào trong lòng bàn tay cô như thế nào. “Tôi không hứng thú với bất kì giá nào, anh Constantinos; tôi cũng không muốn nghe lời đề nghị của anh. Cổ phần không để bán, bây giờ hoặc bất cứ lúc nào khác, và đặc biệt không đối với anh. Một ngày tốt lành, anh Constantinos.”

Nhưng người đàn ông này không phải là thư kí dễ bảo và anh không có ý để cô rời khỏi cho tới khi anh kết thúc công việc. Anh di chuyển với bước dài uyển chuyển chặn cô lại và cô thấy lối đi bị khóa lại bởi đôi vai rắn chắc.

“Ah, không, cô Stanton,” anh thì thầm một cách dịu dàng. “Tôi không thể để cô rời khỏi bây giờ, với không một thỏa thuận nào giữa chúng ta. Tôi rời khỏi hòn đảo của tôi và bay hết các chuyến đến Anh nhằm mục đích đặc biệt gặp mặt cô và đặt sự chấm dứt cho những khái niệm ngu xuẩn của cô, đang hứng chịu sự tàn phá với công ty này. Cô có nghĩ rằng tôi sẽ bị hoãn lại bởi tính khí vô cùng kiêu ngạo của cô?

“Tôi không biết về tính khí kiêu ngạo của mình, đang chọc tức anh.” Jessica tấn công, gio5ng nói mỉa mai. “Tôi sở hữu những cổ phần, và tôi bầu chúng khi tôi nghĩ tôi nên. Sự tiếp quản của Dryden là không dối trá và bốc mùi không thể chịu được, và tôi biểu quyết chống lại nó. Tôi sẽ làm lần nữa nếu vấn đề nảy sinh.Nhưng nhiều người khác cũng bầu chống lại nó, và tôi để ý rằng anh muốn mua cổ phiếu của tôi. Hoặc tôi là người duy nhất đầu tiên của cái nhóm bị đưa vào trong danh sách?”

“Ngồi xuống, Bà Stanton,” anh nói dứt khoác, “Và tôi sẽ cố gắng giải thích cho cô những vấn đề cơ bản về tài chính và việc mở rộng.”

“Tôi không mong ngồi xuống -”

“Tôi nói ngồi!” Anh khó chịu, và giọng nói anh đột nhiên gay gắt với sự uy hiếp

Jessica tự động ngồi xuống, sau đó khinh thường bản thân không dám đối mặt với anh ta và từ chối bị hăm dọa.

“Tôi không phải là một trong những kẻ tôi tớ của anh,” Cô nổi cáu, nhưng không kiên quyết. Cô có cảm giác bẩn thỉu khi anh ấn cô xuống nếu cô cố rời khỏi.

“Tôi biết điều đó, Bà Stanton; tin tôi đi, nếu cô là một trong những nhân viên của tôi, cô đã học được cách cư xử lâu rồi” Anh trả miếng với sự châm biếm nặng nề.

“Tôi nghĩ bản thân tôi cử xử khá tốt!”

Anh cười dứt khoát. “Cư xử tốt? Hoặc đơn thuần đang quỷ quyệt và lôi cuốn? Tôi hình dung thật khó để quyến rũ một ông già và để ông ta lấy cô, và cô đủ thông minh lựa chọn một người đàn ông sắp chết. Điều đó dễ chịu với cô, phải không?

Jessica muốn gào lên với những lời nói đụng chạm của anh ta; duy chỉ có những năm huấn luyện tự kiềm chế bản thân giữ cô ổn định và im lặng, nhưng cô nhìn ra khỏi anh ta. Cô không để anh ta nhìn thấy đôi mắt cô hoặc anh ta sẽ nhận ra cô bị tổn thương sâu sắc như thế nào.

Anh cười vào sự im lặng của cô. “Cô nghĩ rằng tôi không biết quá khứ của cô, Bà Stanton? Tôi khẳng định với cô, tôi biết khá nhiều về cô. Cuộc hôn nhân của cô với Robert Stanton là một xì căng đan lớn cho tất cả mọi người biết và ngưỡng mộ ông ấy. Nhưng cho tới khi gặp cô, tôi không tài nào hiểu được sao cô có thể điều khiển bẫy ông ta vào trong cuộc hôn nhân. Bây giờ nó hòan toàn rất rõ ràng; bất kì người đàn ông nào, ngay cả một ông già, sẽ bắt lấy cơ hội có được cơ thể đáng yêu của cô trên giường, trong sự thuận lợi của ông ấy.”

Jessica run lên trước lời lăng mạ và anh nhận ra khoảnh khắc đó rung động qua làn da của cô. “Hồi ức đó không lấy gì làm thích thú à? Anh nhẹ nhàng hỏi thăm. “Cô có tìm thấy sự bồi thường nhiều hơn cô mong đợi?”

Cô tranh đấu cho sự bình tĩnh để nhấc đầu lên, và sau một lúc cô tìm thấy nó. “Tôi chắc cuộc sống riêng tư của tôi không liên quan gì đến anh,” Cô nghe bản thân nói một cách lạnh lùng, và cảm thấy niềm tự hào ngắn ngủi thoáng lóe qua mà cô đã điều chỉnh rất tốt.

Đôi mắt đen thu hẹp lại khi anh nhìn xuống cô và mở miệng ra định nói nhiều hơn, nhưng tiếng điện thoại reng lên và anh chửi thề dưới hơi thở trong tiếng Hy Lạp, sau đó bước ra khỏi cô và nhấc điện thoại lên tai. Anh nói vài thứ gay gắt, nhanh bằng tiếng Hy Lạp, sau đó dừng lại. Đôi mắt lướt tới Jessica.

“Tôi có một cuộc gọi khẩn cấp từ Pháp, Bà Stanton. Tôi sẽ chỉ ở đây một lát.”

Anh chọc mạnh vào cái nút trên điện thoại và nói một lời chào, ngôn ngữ của anh thay đổi dễ dàng sang tiếng Pháp lưu loát. Jessica quan sát anh một lúc, vẫn sững sờ với nỗi đau thầm kín của mình, sau đó cô nhận ra rằng anh đang bị giữ lại và cô tóm lấy cơ hội. Không nói một lời, cô nhấc bước và đi khỏi.

Cô điều khiển chế ngự bản thân cho đến khi về nhà, nhưng khi được bao quanh bởi những bức tường của chính mình một cách an toàn, cô ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu nức nở một cách ấm ức. Có phải nó không bao giờ chấm dứt, những lời bình luận bẩn thỉu và những lời lên án về cuộc hôn nhân của cô với Robert? Tại sao nó tự động cho rằng cô không hơn gì một con điếm? Đã năm năm chịu đựng nỗi đau và không bao giờ để nó được biết nó cắt vào sâu bên trong cô như thế nào, nhưng bây giờ cô cảm thấy như thể cô rời đi không có một sự tự vệ nào. Lạy chúa, nếu như Robert đã không chết!

Ngay cả sau hai năm cô không thể không chia sẻ những ý nghĩ vui sướng với ông, mà không có sự điềm đạm, tinh vi thạo đời của ông đỡ lấy cô. Ông không bao giờ nghi ngờ tình yêu của cô, không để ý cái được nói về cuộc hôn nhân tháng 12- tháng 5 của họ, và cô lúc nào cũng cảm thấy ấm áp với sự chống đỡ của ông ấy. Vâng, ông đã đem đến cho cô sự an toàn về tài chính, và ông đã dạy cô làm thế nào giữ gìn số tiền ông để lại cho cô. Nhưng ông đã cho cô nhiều hơn những điều đó! Những vật chất mà ông tặng cô là nhỏ bé khi so sánh với những món quà khác: tình yêu, an toàn, lòng tự trọng, tự tin. Ông đã cổ vũ cô phát triển thành một người phụ nữ biết tư duy và độc lập; ông đã dạy cô thế giới của ông ấy, chứng khoán và những hợp đồng, tin tưởng bản năng của cô ngay cả khi cô do dự. Trời ạ, Robert thật khôn ngoan! Vì cuộc hôn nhân của ông với cô, ông đã bị cười vào mặt, bị chế nhạo và cô đã bị khinh rẻ. Khi một người đàn ông lịch thiệp 76 tuổi kết hôn với cô gái trẻ đẹp lộng lẫy của tuổi 18, những kẻ ngồi lê mách lẻo có thể quy nó thành hai điều duy nhất: đối với cô là tham lam, còn về phía ông ấy là nỗ lực để hồi sinh những khẩu vị đã bị héo tàn.

Robert là người đàn ông duy nhất cô từng yêu, và cô đã yêu ông ấy sâu đậm, nhưng mối quan hệ của họ có được nhiều tình cảm cha với con gái, hoặc ông với cháu gái, hơn cả tình cảm chồng với vợ. Trước cuộc hôn nhân của họ, Robert cũng đã suy xét tới những thuận lợi của việc nhận nuôi cô, nhưng sau cùng ông quyết định rằng sẽ có ít thủ tục pháp lý phức tạp hơn nếu ông cưới cô. Ông muốn cô có sự an toàn mà cô thường xuyên thiếu, lớn lên trong cô nhi viện và bị ép bên trong việc che đậy bản thân bên dưới bức tường đầy gai, ảm đạm thụ động. Robert đã xác định rõ rằng không bao giờ cô phải đấu tranh cho thức ăn, sự riêng tư hoặc quần áo; cô sẽ có những thứ tốt nhất, và cách tốt nhất để đảm bảo cuộc sống đó cho cô là biến cô thành vợ ông.

Cuộc hôn nhân của họ gây ra tai tiếng, làm chấn động xã hội London; những tin tức xấu xa tập trung vào cô, xuất hiện trong những cột ngồi lê đôi mách, và Jessica đã bị sốc và kinh hãi khi đọc vài bản kê khai những người đàn ông đã từng “những người tình một thời của quý bà S táo bạo.” Phản ứng của cô dữ dội hơn Robert: lấy tay che đầu và lờ đi những kẻ bôi xấu. Cô và Robert biết sự thật cuộc hôn nhân, và Robert là người duy nhất trên trái đất mà cô yêu, người duy nhất đã từng quan tâm đến cô. Tình yêu nhẹ nhàng của họ kéo dài, và cô vẫn còn là một trinh nữ trong suốt cuộc hôn nhân của họ, không phải Robert đã từng đưa ra bất kì dấu hiệu nào rằng ông mong ước tình trạng này cần được thay đổi. Cô là gia đình duy nhất của ông, người con gái trong trái tim ông, không phải cho thú vui nhục dục của ông, và ông đào tạo, dẫn dắt cô giải quyết những công việc tài chính của ông; do vậy nó không bao giờ bị giật ra khỏi sự điều khiển của cô. Và ông tin tưởng cô hoàn toàn.

Họ đơn giản là hai người cô độc trên thế giới tìm thấy lẫn nhau. Cô là trẻ mồ côi lớn lên trong sự thiếu thốn bất kì thứ tình yêu nào; còn ông là một ông già có người vợ đầu tiên đã chết trong nhiều năm trước và bây giờ thấy bản thân không có gia đình trong những năm cuối đời. Ông hiểu một cô gái trẻ thận trọng và đem đến cho cô mọi thoải mái, mọi an toàn, ngay cả cưới cô trong nổ lực chắc chắn cô không bao giờ muốn bất cứ thứ gì lần nữa. Về phần Jessica, cô cảm thấy một cơn lũ tình yêu cuồn cuộn một cách dịu dàng, người đàn ông lớn tuổi cho cô quá nhiều và đòi hỏi đáp trả lại quá ít. Và tình yêu của ông đem đến cho cô tuổi trẻ và sắc đẹp và những nụ cười tươi tắn hơn trong những năm héo tàn của cuộc đời ông, và dẫn dắt cô trưởng thành và khả năng nhận thức nhanh nhẹn với tất cả tình yêu thương vô bờ bến của một người cha.

Khi Robert còn sống, những người bạn ít ỏi của họ không thực sự để tâm đến cô, mặc dù cô đã đau khổ bên dưới những vết cắt mà cô nhận được. Có vài người bạn thực sự, như Charles, và chỉ cần có họ là đủ. Nhưng bây giờ Robert đã đi và cô sống một mình, và những cái gai độc mà cô vẫn nhận đã bị mưng mủ trong tâm trí cô, làm những cơn đau nhức của cô sống dậy vào ban đêm. Phần lớn phụ nữ từ chối nói chuyện với cô và đàn ông cư xử cứ như cô là trò chơi công bằng, và sự thật mà cô giữ im lặng hiển nhiên không đủ để thay đổi ý kiến của bất kì ai về cô. Nghĩ về nó bây giờ, cô nhận thấy rằng, ngoài Charles và Sallie ra, cô không có người bạn nào hết. Ngay cả Joel của Sallie cũng có một chút không tự nhiên với cô, và cô biết rằng anh không tán thành.

Cho tới khi những cái bóng của buổi tối chập choạng bao phủ u ám căn phòng khuấy động cô từ chỗ ngồi chán nản trên sofa, cô đi một cách chậm chạp lên gác để đứng dưới vòi sen. Cô cảm thấy được làm dịu đi, và đứng đó một lúc lâu. Cho đến khi nước nóng bắt đầu nguội, cô đi ra, lau khô, và mặc cái quần jean cũ bạc màu và cái áo thun. Phờ phạc, cô chải tóc và thả lỏng nó trên vai, như nó thường thế lúc cô ở nhà. Chỉ khi ra ngoài cô mới cảm thấy cần kiểu tóc trang nghiêm hơn, đem đến cho cô vẻ ngoài già dặn hơn, và cô sẽ không đi đâu tối nay. Giống như một con vật, cô chỉ muốn tìm thấy một góc tối và liếm láp những vết thương.

Khi cô vào trong gian bếp, cô thấy Samatha di chuyển không ngừng nghỉ trong chiếc giỏ của nó; Jessica quan sát, cau mày, con chó gầm gừ một tiếng rên nhỏ, rõ nét đau đớn và nằm xuống. Jessica bước tới và vuốt ve cái đầu đen mượt. “Vậy, có vẻ như đêm nay là đêm của mày, cô gái của tao! Cũng không phải thời gian trước đó. Và nếu tao nhớ một cách chính xác, nó là vào thứ bảy, mày chạy khỏi tao và để bản thân mắc vào trong sự trừng phạt này, vì vậy tao cho rằng đó là khen thưởng cái tốt, trừng phạt cái xấu.”

Samantha không quan tâm đến triết học, mặc dù vậy con chó vẫn liếm bàn tay dịu dàng vuốt ve cô. Sau đó nó đặt đầu xuống và bắt đầu tiếng rên rõ nét trở lại.

Jessica ở trong bếp với con chó, và khi thời gian trôi qua vẫn không có chú chó con nào được sinh ra, cô bắt đầu lo lắng, sợ Samantha rơi vào tình trạng kiệt sức. Có gì sai sao? Jessica không có ý tưởng gì về chủng loài Romeo bốn chân mà Samantha đã từng gặp; có khả năng nào nó đã giao phối với giống chó lớn hơn và bây giờ những con chó con quá lớn để không được sinh ra? Chắc thế rồi, con chó nhỏ màu đen đã bị căng phình ra.

Cô gọi tới ngôi nhà kế bên của Sallie, nhưng điện thoại reng lên không ngừng và cô gác máy. Những hàng xóm của cô đã ra ngoài. Sau khi cắn môi lưỡng lự một lúc, Jessica lấy cuốn danh bạ điện thoại và bắt đầu tìm kiếm số của bác sĩ thú y. Cô không biết Samantha có thể di chuyển được trong khi nó sắp sinh không, nhưng có lẽ bác sĩ thú y sẽ nhận những cuộc gọi đến nhà. Cô tìm thấy số và vươn tới điện thoại, nó reng lên ngay khi cô vừa mới chạm vào. Cô giật mình hét lên và nhảy lùi lại, sau đó cô tóm lấy ống nghe. “Bà Stanton.”

“Là Nikolas Constantinos.”

Tất nhiên là anh ta, cô nghĩ một cách điên cuồng. Ai khác lại có một giọng nói sâu lắng như vậy? “Anh muốn gì?” Cô gặng hỏi.

“Chúng ta chưa kết thúc công việc - ” Anh bắt đầu.

“Nó sẽ vẫn chỉ bị gián đoạn”, cô cắt ngang. “Con chó của tôi sắp có những chú chó con và tôi không thể nói chuyện với anh. Chào nhé, anh Constantinos.” Cô gác máy và đợi một giây, sau đó nhấc ống nghe lần nữa. Cô nghe tiếng tút tút khi cô kiểm tra lại số bác sĩ thú y lần nữa, sau đó bắt đầu quay số.

Nửa giờ sau cô đang khóc trong tâm trạng thất vọng. Cô không thể có được bác sĩ thú y, hoặc bất kì ai khác, trên điện thoại, chắc bởi vì hôm nay là tối thứ bảy, và cô chắc rằng Samantha sắp chết. Bây giờ con chó đang kêu ăng ẳng trong sự đau đớn cực độ, quằn quại và run lên với sức ép của những cơn co thắt. Jessica cảm thấy bất lực kinh khủng, và cực kì đau buồn nên để cho những giọt nước mắt chảy xuống đôi má cô.

Khi chuông cửa reo lên, cô bò ra trả lời, vui mừng có vài đồg minh, ngay cả nếu người gọi không biết gì về những con chó. Có lẽ đó là Charles, người luôn bình tĩnh, mặc dù anh cũng sẽ vô dụng như cô. Cô giật mạnh cánh cửa để mở và Nikolas Constantinos bước vào cứ như anh ta sở hữu ngôi nhà, đóng cửa phía sau. Sau đó anh ta xoay lại cô và cô có cái nhìn thoáng qua của khuôn mặt dữ tợn, giận dữ trước khi biểu hiện của anh ta thay đổi đột ngột. Anh ta nhìn vào hình vẽ trên chiếc quần jean bạc màu của cô, bờm tóc cô và những vệt nước mắt trên mặt, và anh ta nhìn hoài nghi, như thể anh không tin rằng đó thực sự là cô. “Có gì không ổn?” anh hỏi khi anh móc ra một chiếc khăn tay và đưa nó cho cô.

Không suy nghĩ gì, Jessica lấy nó và lau hai má. “Nó - đó là con chó của tôi,” cô nói yếu ớt, và nuốt vào những giọt nước mắt khác. “Tôi không nghĩ con chó có thể sinh những con chó con của nó, và tôi không thể tìm được một bác sĩ thú y trên điện thoại...”

Anh ta cau mày. “Con chó của cô thực sự đang sắp sinh những chú chó con?”

Để trả lời, cô tuôn ra một dòng nước mắt khác, giấu mặt trong chiếc khăn tay. Đôi vai cô rung lên với sự thúc đẩy của những tiếng nức nở, và sau một lúc cô cảm thấy một cánh tay trượt quanh eo cô.

“Đừng khóc,” Constantinos thì thầm. “Nó ở đâu? Có lẽ tôi có thể giúp.”

Tất nhiên, tại sao lại không? Bản thân cô nên nghĩ tới điều đó; tất cả mọi người đều biết các tỷ phú được đào tạo trong công việc chăn nuôi, cô nói với chính mình một cách cuồng loạn khi cô dẫn đường vào bếp.

Nhưng bất chấp sự phi lý của nó, Nikolas Constantinos cởi áo khoác ngoài và treo nó sau lưng ghế, tháo những chiếc nút bấm bằng vàng từ cổ tay áo và thả chúng vào trong túi quần, sau đó cuộn tay của chiếc áo sơ mi lụa trắng lên. Anh ta ngồi xổm trên những gót chân bên cạnh ổ Samantha và Jessica quỳ bên cạnh anh, bởi vì Samantha có xu hướng dễ cáu kỉnh với những người lạ ngay cả khi nó ở trong tâm trạng tốt nhất. Nhưng Samantha không tỏ ý cáu kỉnh với anh ta, chỉ nhìn anh van nài, đôi mắt ướt khi anh lướt bàn tay nhẹ nhàng trên cơ thể sưng phồng và kiểm tra nó. Khi anh ta kết thúc, anh vuốt ve đầu Samantha nhẹ nhàng và thì thầm vài lời bằng tiếng Hy Lạp với âm thanh mềm mại, sau đó anh quay đầu lại cười trấn an Jessica. “Mọi thứ dường như đã trở lại bình thường. Chúng ta sẽ thấy một chú chó con trong vài phút nữa.”

“Thật à?” Jessica hỏi, tâm trạng vui sướng của cô đang leo thang khi nỗi sợ hãi giảm bớt. “Samantha ổn chứ?”

“Vâng, cô để bản thân lo lắng chảy những giọt nước mắt vô nghĩa. Nó đã có một lứa đẻ trước đó chưa?”

Jessica buồn bã lắc đầu, giải thích, “Trước đó, tôi đã luôn giữ chặt cô bé. Nhưng lần này, cô nhóc điều khiển trượt khỏi tôi và, well, anh biết nó tiếp theo như thế nào rồi.”

“Mmmm, vâng, tôi biết nó tiếp theo thế nào,” anh chế giễu nhẹ nhàng. Đôi mắt đen của anh trượt trên thân hình mảnh dẻ của cô và làm cô nhận thức rằng anh đã có ý khác trong câu nói đó. Anh là một người đàn ông và anh nhìn vào cô như một người phụ nữ, với những giá trị của một phụ nữ, và theo bản năng, cô rút khỏi sự đánh giá nam tính của anh. Nhưng bất chấp điều đó, bất chấp tất cả mọi thứ anh đã nói với cô chiều hôm đó, bây giờ cô cảm thấy tốt hơn khi có anh ở đây. Mặc cho bất cứ điều gì khác từ anh, anh vẫn là người đàn ông có năng lực.

Samantha kêu một tiếng ăng ẳng ngắn, sắc nét và Jessica trở nên lo lắng cho con chó của cô. Nikolas đặt cánh tay lên vai Jessica và kéo cô dựa vào anh làm cô cảm thấy như muốn nổ tung bởi sức nóng cơ thể anh. “Nhìn này, nó đang bắt đầu,” anh thì thầm. “Cho một chú cún đầu tiên.”

Jessica quỳ đó, bị mê hoặc, đôi mắt cô mở to và long lanh như một đứa trẻ, khi Samantha sinh ra năm nhóc trơn mượt, đang loay hoay với những tạo vật bé nhỏ mà nó đẩy lần lượt từng đứa ra khỏi sự ấm áp của bụng nó. Khi rõ ràng rằng Samantha đã kết thúc ở đứa thứ năm, khi tất cả những tiếng kêu ăng ẳng nhỏ bé được kéo xích lại gần, tựa lên cái bụng lông đen và con chó đang nằm đó trong trạng thái mệt mỏi đầy mãn nguyện. Nikolas đứng dậy và kéo Jessica lên, ôm cô một lúc cho tới khi cảm giác trở lại trên đôi chân tê cứng của cô.

“Đây có phải là lần sinh đầu tiên mà cô chứng kiến?” anh hỏi, nâng cằm cô lên với ngón tay cái của anh và cười vào đôi mắt mụ mị của cô

“Vâng...không phải nó rất tuyệt sao? Cô thì thào. “Kì diệu,” anh đồng ý. Nụ cười phai nhạt dần trên đôi môi anh và anh thăm dò khuôn mặt đang ngẩng lên nhìn mình. Khi anh nói, giọng nói anh thấp và bình thản. “Bây giờ mọi thứ đều tốt; nước mắt của cô đã khô, và cô là người đàn bà trẻ, may mắn. Lúc đến đây tôi đã xác định sẽ làm lay chuyển thái độ của cô. Tôi đề nghị cô không nên trì hoãn với tôi nữa, Jessica. Vì tính khí của tôi” - Đôi vai rộng khẽ nhún xuống, cứ như trong việc chấp nhận một cái gì đó anh không thể thay đổi - “rất không bình tĩnh”

Ý thức mơ màng, cô nhận ra việc anh đã sử dụng tên cô, và chiếc lưỡi anh đã có vẻ nấn ná trong những âm tiết đó, sau đó cô vội vàng đặt tay lên cánh tay anh. “Tôi xin lỗi,” cô xin lỗi một cách ấm áp. “Tôi sẽ không làm điều đó nếu như tôi đã không quá lo lắng về Samantha. Tôi đã cố gọi cho bác sĩ thú y.”

“Bây giờ tôi nhận ra điều đó. Nhưng lúc nãy tôi nghĩ cô chỉ đang tống khứ tôi đi, và cũng rất thô lỗ. Dù sao chăng nữa, tôi đã không ở trong tâm trạng tốt sau khi cô thoát ra khỏi tôi chiều nay. Nhưng khi tôi nhìn cô...” Đôi mắt anh nheo lại khi đưa mắt nhìn ngang nhìn dọc cô lần nữa. “Cô làm tôi quên hết cơn giận dữ của mình.”

Cô ngây người ra nhìn anh chằm chằm một lúc trước khi cô nhận ra, cô không phủ một lớp trang điểm nào trên mặt, tóc cô lộn xộn xõa xuống vai, và tệ hơn tất cả, cô đang đi chân không! Thắc mắc tại sao anh vẫn nhận ra cô! Thay vì định tiến tới chà đạp người phụ nữ của thế giới thượng lưu, anh lại tìm thấy một cô gái lôi thôi, mít ướt. Nét ửng hồng lan tỏa trên đôi má cô.

Lo lắng, cô kéo một lọn tóc ra khỏi mặt. “Tôi - ừmm - tôi phải trông nhếch nhác lắm,” cô lắp bắp, và anh vươn tới chạm vào mái tóc vàng óng của cô, làm cô quên mất nửa câu còn lại định nói là gì.

“Không, em không trông nhếch nhác,” anh khẳng định một cách lơ đãng, ngắm nhìn mái tóc trượt dài xuống những ngón tay anh. “Em trông trẻ một cách khuấy động, nhưng lại rất đáng yêu vì hàng mi đẫm lệ và mí mắt sưng phồng.” Đôi mắt đen của anh chợt quay lại nhìn cô. “Em đã dùng bữa tối chưa, Jessica?”

“Ăn tối?” Cô hỏi mơ hồ, trước khi trong đầu tưởng tượng cô tự đá vào mình vì không phản ứng nhanh hơn và cam đoan với anh rằng cô đã thực sự có bữa ăn của mình.

“Vâng, ăn tối,” Anh chế giễu. “Tôi có thể thấy cô vẫn chưa. Thay đồ nhanh đi và tôi sẽ chở cô ra ngoài ăn tối. Chúng ta vẫn còn chuyện phải bàn và tôi nghĩ nó sẽ khôn ngoan hơn nếu không thảo luận ở nơi riêng tư, như nhà của cô.”

Cô không chắc ý đó của anh nghĩa là gì, nhưng cô biết tốt hơn là không nên yêu cầu một sự giải thích. Cô miễn cưỡng đồng ý. “Nó sẽ làm tôi mất khoảng 10 phút,” cô nói. “Anh có thích uống gì đó không trong khi tôi thay quần áo?”

“Không, tôi sẽ chờ cho đến khi cô xong,” Anh nói

Jessica chạy lên cầu thang và rửa mặt bằng nước lạnh, nó làm cô cảm thấy khá lên. Khi cô trang điểm, cô để ý thấy môi mình cong lên với nụ cười khẽ, và nó sẽ không biến mất. Khi cô hoàn thành xong việc trang điểm, cô tự ngắm bản thân và bị lo âu bởi hình ảnh của cô trong gương. Cơn khóc tức tưởi lúc nãy làm mí mắt cô sưng húp, nhưng với lớp phấn mắt và mascara phủ lên, chúng chỉ trông có vẻ buồn ngủ và tròng mắt phảng phất vẻ u sầu, màu xanh ươn ướt, đôi mắt dài của người Ai Cập chất chứa ánh nhìn đam mê được thỏa mãn. Đôi má nở rộ với sắc màu tự nhiên, bởi vì trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực, và cô cảm thấy thôi thúc rung động trên môi, làm nó vẫn mỉm cười.

Bởi vì giờ là buổi tối, nên cô xoắn tóc thành từng lọn trên đỉnh đầu và kẹp nó lại với cái móc hình con bướm bằng vàng. Cô sẽ mặc váy dài, và cô biết chính xác cái nào cô muốn. Đôi tay cô run nhẹ khi cô lôi nó ra khỏi tủ, một cái dây nơ lụa màu trắng tinh khiết. Cô bứơc vào trong nó và kéo vạt áo lên, sau đó siết chặt dây đai sau cổ. Cái váy uốn quanh khuôn ngực cô như một làn da khác, những dải lụa rủ xuống trong những nếp gấp duyên dáng thả dài xuống đôi chân cô - thực ra thì chiếc váy dài khỏi đôi chân - cho tới khi cô bước vào trong đôi giày. Độ dài thật hoàn hảo. Cô choàng một tấm khăn choàng vàng quanh cánh tay và cô đã sẵn sàng, ngoại trừ nhét vào trong chiếc ví nhỏ đi dự tiệc cây lược và thỏi son - và ghi nhớ lấy theo chiếc chìa khóa nhà vào phút cuối. Cô phải bước xuống cầu thang một cách trang nghiêm hơn lúc cô đi lên, để cho các dây giày thanh nhã của cô không bị tuột ra, và cô chỉ vừa đi xuống nửa đường thi Nikolas đã xuất hiện từ phòng khách và đến đứng ở chân cầu thang, chờ đợi cô. Ánh mắt anh bao trọn từng inch của cô trong lớp lụa trắng lung linh và cô run lên dưới biểu hiện đó cứ như cô có thể nhìn thấu bên trong chúng. Anh trông...đói khát. Hoặc...gì nữa?

Khi cô xuống tới bậc dưới cùng, cô dừng lại và nhìn anh ta, hết lần này đến lần khác, nhưng cô vẫn không quyết định được cái vẻ lấp lánh trong đôi mắt sâu đen ấy là gì. Anh đặt tay lên cánh tay cô và dìu cô xuống bậc cuối, sau đó không nói một lời, kéo tấm khăn choàng và khoác nó trên đôi vai trần của cô. Cô run lên một cách vô thức dưới cái chạm của anh, và cái nhìn của anh nhanh chóng hướng lên cô; lúc này tất cả những gì cô có thể làm là đối diện với nó, vì cô đã để mình bị khuấy động bởi cái chạm nhẹ của những ngón tay anh.

“Cô... quá đẹp,” anh nói thì thào.

Ý đó là gì vậy? Cô liếm môi không chắc chắn và đôi tay anh siết chặt trên vai cô; một cái nhìn hướng lên thoáng qua để khám phá ra ánh nhìn của anh lướt nhanh qua lưỡi cô. Tim cô thình lình nhảy lên một cách hoang dại phản ứng lại cái nhìn mà cô thấy, nhưng anh đã bỏ tay ra khỏi cô và bước lùi lại.

“Nếu chúng ta không đi bây giờ, thì chúng ta sẽ không đi được luôn,” anh nói, và cô biết chính xác ý đó là gì. Anh muốn cô. Anh đã không thưà nhận rằng anh luôn cố gắng sử dụng sức quyến rũ theo trình tự để đoạt được người phụ nữ theo cách riêng của mình, phải vậy không?

Anh chắc chắn phải muốn những cổ phần đó, cô thầm nghĩ, bây giờ cảm thấy thoải mái hơn khi cô quyết định rằng anh chỉ thể hiện cử chỉ say đắm để tiếp cận cô vì những cổ phần.

Constantinos trong trạng thái say đắm thật sự chắc phải phá hủy khả năng nhận thức của phụ nữ, cô nghĩ, nhưng giác quan nhạy bén của cô đã bình tĩnh với nhận xét những thứ anh chi phối và cô có thể suy nghĩ rõ ràng lần nữa. Cô cho là cô sẽ phải bán những cổ phần; Charles đã khuyên như thế, và bây giờ cô biết chắc chắn cô sẽ không thể tiếp tục coi thường người đàn ông này. Cô sẽ nói với anh ta trong bữa tối rằng cô sẽ sẵn sàng bán những cổ phần cho anh ta.

Anh đã bật tất cả những bóng đèn, ngoại trừ chỗ tối lờ mờ trong bếp cho Samantha, và bây giờ anh kiểm tra chắc chắn cánh cửa được khóa sau lưng họ. “Cô không có bất kì người giúp việc nào sống cùng với cô?” anh hỏi, cau mày, tay trượt xuống khuỷu tay cô khi họ đi tới chiếc xe của anh.

“Không” cô trả lời, vui thích hiện rõ trong giọng nói. “Tôi không quá bề bộn và tôi cũng không ăn quá nhiều, do đó tôi không cần người giúp việc nào cả.”

“Vậy điều đó có nghĩa là cô ở một mình vào ban đêm.”

“Tôi không sợ, không khi ở với Samantha. Nó sẽ sủa khi nghe thấy tiếng bước chân lạ, và bên cạnh đó, Sallie và Joel Reese ở phía bên cạnh, nên tôi không thực sự cô đơn.”

Anh mở cửa chiếc xe thể thao và giúp cô ngồi vào trong, sau đó đi vòng qua phía mình. Cô thắt dây an toàn, nhìn thích thú vào những mặt số và đồng hồ đo khác nhau. Cái này trông giống như buồng lái máy bay, và chiếc xe thật kì quặc với những gì cô nghĩ ở anh ta. Chiếc xe limousine khổng lồ với tài xế mặc đồng phục biến đi đâu rồi? Khi anh trượt vào chỗ ngồi của mình và thắt dây an toàn, cô nói, “Anh thường tự lái xe một mình à?”

“Không, nhưng có đôi lần sự có mặt của tài xế là không mong đợi,” anh nói, khẽ cười. Tiếng động cơ rống lên khi anh cho xe chuyển bánh, di chuyển về phía trước với cái phóng nhanh êm nhẹ, đẩy cô trở lại trong ghế ngồi.

“Cô có bán bất động sản quốc gia?” anh hỏi bâng quơ, làm cô tự hỏi anh ta biết về cô nhiều như thế nào. Chỉ nhiều hơn tin đồn xấu xa đó, một cách quá hiển nhiên; nhưng anh đã biết Robert trước đám cưới của họ, nên nó chỉ là tự nhiên khi anh muốn biết về gia đình của Robert.

“Robert đã bán nó một năm trước khi anh ấy chết,” cô nói đều đều. “Và sau khi anh ấy chết, tôi để căn biệt thự ở đó; nó quá lớn và tốn kém để chỉ cho tôi. Nửa căn nhà của tôi chỉ đủ lớn.”

“Tôi nghĩ rằng một căn chung cư nhỏ hơn sẽ tốt hơn.”

“Tôi thực sự không thích những căn chung cư, và vì có Samantha. Nó cần có không gian để chạy nhảy, và hàng xóm thì thân thiện, với nhiều trẻ con.”

“Không thật hấp dẫn lắm,” anh nhận xét lạnh lùng, và cơn giận dữ của cô bốc lên một chút trước khi cô dập tắt nó với một tràng cười.

“Không khi anh nghĩ những cửa hàng giặt khô là hấp dẫn,” cô đồng ý, cười tủm tỉm. “Nhưng nó yên tĩnh, và phù hợp với tôi.”

“Trông cái váy đó, cô trông cứ như được bao bọc bởi những viên kim cương và bộ áo lông chồn, không phải cửa hàng giặt khô.”

“Well, thế còn anh?” cô hỏi vui vẻ. “Anh trong chiếc áo sơ mi lụa và bộ com lê đắt tiền, ngồi chồm hổm giúp một con chó đang đau đẻ?”

Anh chiếu tới cô ánh nhìn phản chiếu trong những tia sáng xanh lá cây từ việc va chạm. “Trên đảo, cuộc sống đơn giản hơn ở London và Paris. Tôi lớn lên ở đấy, chạy nhảy rong chơi như một chú dê nhỏ.”

Cô tưởng tượng hình ảnh anh khi là một cậu bé mảnh khảnh, đôi mắt đen lấp lánh khi anh chạy chân trần trên những ngọn đồi gồ ghề trên đảo. Có phải thời gian và tiền bạc, những lớp vỏ ngoài tinh tế đã dập tất sự cuồng nhiệt trong những năm đầu đời của anh? Sau đó, ngay cả khi cô hình thành suy nghĩ đó trong tâm trí, cô biết anh vẫn hoang dã và không thể thuần phục được, mặc cho chiếc áo sơ mi lụa mà anh mặc.

Cuộc đối thoại chấm dứt sau đó, mỗi người họ tập trung với những suy nghĩ riêng, và vẫn thế cho tới khi anh dừng lại ngay trước ánh đèn le lói của một nhà hàng và người gác cổng tới mở cửa xe cho họ, và đó là khi Jessica nhận ra nơi anh chở cô tới. Những ngón tay siết chặt thành nắm đấm ngay khi cơn sợ hãi xoắn vào trong dạ dày của cô, nhưng cô thả lỏng hai bàn tay. Anh không thể biết cô thường lẩn tránh những nơi như thế này - hoặc nếu anh biết thì sao? Không, điều đó không thể. Không ai biết nỗi đau của cô; cô đã luôn giữ bản thân tách xa khỏi chỗ này.

Hít một hơi thở sâu, cô để mình được giúp ra khỏi xe, sau đó nó được lái đi khỏi và Nikolas đặt tay lên khuỷu tay cô, hộ tống cô tới cửa. Cô sẽ không để điều đó làm phiền cô, cô nói với chính mình một cách quyết liệt. Cô sẽ trò chuyện với anh và ăn bữa tối của cô và nó sẽ được kết thúc. Cô không phải chú ý đến bất kì ai khác mà họ có thể gặp.

Sau vài lần ăn tối bên ngoài sau cuộc hôn nhân của họ, Robert nhận ra rằng nó cực kì đau khổ với cô dâu trẻ của ông khi bị công chúng xa lánh bởi mọi người đều biết ông, và họ đã dừng việc ăn bên ngoài ở các nhà hàng dành riêng cho giới thượng lưu mà ông đã luôn lui tới. Nó đã từng là nhà hàng đặc biệt này, nơi một nhóm người đã quay lưng lại với cô theo nghĩa đen, và Robert đã dịu dàng dắt cô đi khỏi ngay giữa bữa ăn của họ trước khi cô khóc nức nở như một đứa con nít trước mặt tất cả mọi người. Nhưng đó đã là chuyện của năm năm về trước, và mặc dù cô không bao giờ hết kinh hoàng trước ý nghĩ ăn tối ở một nơi như vậy - và đặc biệt là nơi này - cô ngẩng đầu tự hào và bước đi không chút do dự qua những cánh cửa đang được giữ cho mở bởi người gác cửa mặc đồng phục.

Người quản lý đưa ánh nhìn lướt vào Nikolas và cúi đầu. “Ông Constantinos, chúng tôi thật vinh dự!”

“Chào buổi tối, Swaine; chúng tôi thích một cái bàn yên tĩnh. Tránh xa đám đông.”

Khi họ đi theo người quản lý, lối đi quanh co giữa những cái bàn, Jessica khôi phục lại bản thân đủ để lóe lên một ánh nhìn thích thú hướng lên người đàn ông cao cao bên cạnh. “Một cái bàn biệt lập?” cô hỏi, đôi môi rung rung trong nụ cười bị nén lại. “Vậy sẽ không ai để ý đến, ngay cả khi xảy ra một tình trạng cực kì lộn xộn?” Cái đầu đen nghiêng về phía cô và cô thấy nụ cười của anh ta. “Tôi nghĩ chúng ta có thể giữ nó lịch sự hơn điều đó.”

Chiếc bàn mà Swaine chọn cho họ bị cô lập nhất có thể vào tối thứ bảy đông khách. Nó được bao phủ một phần bởi hàng cây, làm Jessica nghĩ về một khu rừng rậm, và cô nghe thấp thoáng tiếng chim hót đâu đây trước khi cô tự khiển trách mình vì sự ngu ngốc của chính bản thân.

Trong khi Nikolas chọn rượu vang, cô liếc nhìn những bàn khác, phân nửa sợ rằng cô sẽ thấy một khuôn mặt quen thuộc; cô đã để ý sự im lặng nhỏ khi họ mở lối tới chiếc bàn của mình, và tiếng xì xầm của cuộc trò chuyện liến thoắng nổ ra lần nữa trong sự bừng tỉnh sau đó. Liệu Nikolas có để ý thấy? Có lẽ cô quá nhạy cảm, có lẽ phản ứng đó là cho Nikolas hơn là cho chính cô.

Là một tỉ phú, anh chắc chắn được chú ý nhiều hơn những người khác!

“Cô không thích cái bàn này à?” Giọng nói Nikolas vang lên phá vỡ những suy nghĩ của cô và cô đảo mắt trở lại nhìn anh ta, tìm thấy biểu hiện cau có trên khuôn mặt hằn học, tối đanh khi anh nhìn chằm chằm vào cô.

“Không, cái bàn rất tốt,” cô nói vội vàng.

“Thế tại sao cô cau mày?” anh gặng hỏi.

“Những kí ức đen tối,” cô nói. “Không có gì, ông Constantinos. Tôi chỉ có một...kinh nghiệm khó chịu tại đây.”

Anh quan sát cô một lúc, sau đó nói một cách điềm tĩnh, “Chúng ta có thể rời khỏi nếu nó làm cô khó chịu.”

“Nó làm tôi khó chịu,” cô thừa nhận, “nhưng tôi sẽ không bỏ đi. Tôi nghĩ đó là quá khứ mà tôi đã trải qua những chứng sợ hãi ngu ngốc của mình, và không có lúc nào tốt hơn lúc này, khi tôi có anh để đấu tranh chống lại nó và để tâm trí tôi khỏi những vấn đề cũ?”

“Đây là lần thứ hai cô ám chỉ đến cuộc tranh luận giữa chúng ta,” Anh nhận xét. Anh nghiêng người gần cô hơn, bàn tay nâu sậm vươn tới chạm vào chỗ cắm hoa giữa họ. “Sẽ không có bất cứ cuộc tranh luận nào tối nay. Với tôi, cô quá đáng yêu đến nỗi không muốn dành khoảng thời gian chúng ta bên nhau để ném những lời lẽ giận dữ vào nhau. Nếu cô bắt đầu tranh luận, tôi sẽ chỉ đơn giản chồm qua và hôn cô cho tới khi cô im thì thôi. Bây giờ tôi đã cảnh báo cô, nên nếu cô quyết định nhổ vào lời thách thức của tôi như một chú mèo con xù lông, thì tôi chỉ có thể kết luận rằng cô muốn được hôn. Cô nghĩ gì về điều đó, hmmm?”

Cô nhìn anh chằm chằm, cố kiểm soát đôi môi, nhưng dù cách nào đi chăng nữa, chúng cũng tách ra trong nụ cười ngọt ngào và cô cuối cùng cô cũng cười lớn, tiếng cười vang hơn làm những cái đầu xoay về hướng của họ. Cô cũng chồm qua chiếc bàn, và nói một cách kín đáo, “tôi nghĩ, ông Constantinos, tôi sẽ ngọt ngào và quyến rũ nhất có thể!”

Tay anh rời những đóa hoa và lao tới chụp cổ tay cô, ngón tay cái anh xoa nhẹ lên những đường gân màu xanh mỏng manh trên cánh tay cô. “Trở nên ngọt ngào và quyến rũ cũng sẽ giúp em được hôn,” anh trêu chọc. “Bất chấp giá nào tôi nghĩ tôi sẽ là người chiến thắng! Và tôi hứa với em rằng tôi sẽ hôn em mãnh liệt hơn nếu em gọi tôi là ông lần nữa. Cố gọi là Nikolas xem nào; tôi nghĩ em sẽ thấy nó không mấy khó khăn. Hoặc gọi tôi là Niko, như bạn bè tôi vẫn thế.”

“Nếu anh muốn thế,” cô nói, mỉm cười với anh. Bây giờ là lúc nói với anh về những cổ phiếu, trước khi anh bắt đầu quá nghiêm túc về hành động quyến rũ của mình. “Nhưng tôi muốn nói với anh tôi đã quyết định bán những cổ phiếu cho anh, sau tất cả, thế nên anh không phải đối xử tốt với tôi nếu anh không muốn vậy. Tôi sẽ không thay đổi ý định ngay cả khi anh là kẻ tục tĩu.”

“Quên đống cổ phiếu đi,” anh thì thầm. “Đừng nói về chúng đêm nay.”

“Nhưng đó là lý do anh đề nghị tôi đi ăn tối,” cô phản đối.

“Vâng, nó là thế, mặc dù tôi không nghi ngờ tôi có thể tới với một cái cớ hay ho khác nếu cái kia thất bại.” Anh cười toe toét một cách ranh mãnh. “Một cô gái bơ vơ bé nhỏ với vệt nước mắt trên mặt rất là quyến rũ, đặc biệt khi tôi biết một người phụ nữ lạnh lùng, rắc rối tới phát bực đang ẩn đằng sau những giọt nước mắt.”

Cô lắc đầu. “Tôi không nghĩ anh hiểu, ông Con - er - Nikolas. Những cổ phiếu là của anh. Không cần phải tiếp tục điều này.”

Mí mắt anh rủ xuống trong vẻ tối tăm rực rỡ của đôi mắt trong một chốc lát và tay anh siết chặt khuỷu tay cô. “Rất tốt, hãy thảo luận về những cổ phiếu chết tiệt và kết thúc nó, khi cô không chịu rời bỏ chủ đề này. Tại sao cô lại thay đổi ý định của mình?

“Cố vấn tài chính của tôi, Charles Welby, đã từng nói với tôi về việc bán cổ phiếu hơn là cố gắng chống lại anh. Tôi đã chuẩn bị để bán chúng, nhưng thái độ của anh làm tôi tức giận và tôi đã khước từ điều trái ngược hoàn toàn, nhưng như thường lệ, Charles luôn đúng. Tôi không thể chống đối lại anh; tôi không muốn trở thành kẻ bị lôi vào cuộc họp chính trị. Và không cần cái giá quá cao mà anh đã đề cập, theo giá thị trường sẽ tốt hơn.”

Anh thẳng người, buông cổ tay cô ra, và nói dứt khoát, “Tôi đã đưa cho cô một lời đề nghị; tôi sẽ không đi ngược lại lời nói của mình.”

“Anh sẽ phải thế, nếu anh muốn những cổ phiếu, bởi vì tôi chỉ chấp nhận giá thị trường.” Cô bình tĩnh đối mặt với anh bất chấp cơn tức giận bùng lên mà cô thấy trên mặt anh.

Anh thốt lên điều gì đó ngắn và cộc cằn bằng tiếng Hy Lạp. “Tôi không hiểu làm thế nào cô lại từ chối một khoản như thế. Đó là nước đi ngu ngốc.”

“Và tôi cũng không hiểu làm thế nào anh vẫn là một tỉ phú nếu anh khăng khăng trong việc đưa ra những thỏa thuận kinh doanh ngu ngốc!” Cô trả đũa.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt anh sắc như dao, sau đó tiếng cười bật ra từ cổ họng và anh ngả đầu về phía sau trong vẻ hoàn toàn thích thú.

Lãng quên những thích thú trong mắt, anh chồm người về phía trước một lần nữa để nắm lấy tay cô. “Em là bà chúa tuyết đẹp lộng lẫy,” anh nói khàn khàn. “Đáng để mất lợi tức Dryden để được gặp em. Tôi không nghĩ tôi sẽ trở về Hy Lạp sớm như đã dự định.”

Đôi mắt Jessica mở lớn khi cô nhìn chằm chằm vào anh. Nó có vẻ như anh nghiêm túc; anh thực sự bị thu hút bởi cô! Tín hiệu báo động rộn lên trong cô, làm cơ thể cô nóng lên khi cô bắt gặp ánh nhìn như muốn nuốt sống của cặp mắt nửa đêm đó.