Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE MicrosoftInternetExplorer4
Chương 2
Kéo mạnh rèm cửa của xe ngựa sang một bên, Prudence nuốt khan khi cô thấy họ đang đến gần nhà mình. Cô đã nghĩ đây quả là ý tưởng hay khi cô nghĩ ra cách này. Đương đầu với cha cô trong câu lạc bộ chắc sẽ thành công; Edward Prescott không thể bỏ đi và để lại đứa con gái của mình trong đó. Ông ấy sẽ không muốn có vụ tai tiếng này. Prudence cuối cùng sẽ có cơ hội để nói những gì cần nói. Nhưng khi xe ngựa càng đến gần hơn Ballard, cô càng khẳng định rằng đây là một sai lầm to lớn. Hành động điên rồ khủng khiếp.Và cô đã phải tự hỏi làm thế nào Ellie có thể để cô đi qua nó một cách hợp pháp.
Ellie. Eleanore Kindersley. Tâm trạng căng thẳng của Pru lắng dịu một chút với những suy nghĩ về người bạn thân nhất của cô. Cô đã đến thăm cô gái này để dùng trà vào buổi chiều đó và bắt đầu kể về hành vi của cha cô, nỗi sợ hãi của cô về những gì đang xảy ra cho gia đình cô, nổ lực thất bại của cô để đột nhập vào Ballard buổi tối hôm trước. Cô gái ấy đã lắng nghe một cách thông cảm, và đề nghị giúp đỡ Pru bằng bất cứ cách nào nếu cô ấy có thể, và khi Pru đã tiết lộ kế hoạch của mình để kiếm được lối vào câu lạc bộ đêm đó, cải trang thành một người đàn ông, Eleanore đã hoan nghênh ý tưởng ‘xuất sắc’ và thậm chí đã tình nguyện đi cùng cô. Pru nhanh chóng từ chối lời đề nghị đó – không mong muốn gây rủi ro cho danh tiếng cô bạn gái – nhưng chấp nhận lời đề nghị sử dụng chiếc xe ngựa riêng của bạn bè cô.
Ừm, thật ra đó là chiếc xe của cha Ellie, cô thừa nhận, hy vọng rằng Ngài Kindersley sẽ không quá khó chịu với con gái mình vì đã đem nó cho mượn. Eleanore luôn luôn làm những việc tốt đẹp và hào phóng như thế. Cô là một người bạn thân thiết.
Đúng thế. Eleanore là một người bạn tuyệt vời. Nhưng thực sự, cô ấy nên can ngăn cô khỏi hành động điên rồ này, Prudence nghĩ với niềm hối tiếc.
Nhận ra rằng mình sắp bỏ cuộc và nói với Jamison, tài xế của nhà Kindersleys, đưa cô về nhà, Prudence thả bức màn xuống và buộc mình dựa ra phía sau vào lớp vải nhung, lún sâu trong chỗ ngồi để lấy hơi bình tĩnh. Không may, cô cảm thấy không khá hơn mấy khi cuối cùng chiếc xe ngựa lăn bánh đến chỗ ngừng. Nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ thấy Plunkett đang đứng, gương mặt dữ tợn, hai cánh tay khoanh lại, phía trước cánh cửa của Ballard không giúp ích gì nhiều.
Cảm thấy lòng dũng cảm của cô đang xẹp dần, Prudence đẩy cửa mở và phóng ra khỏi xe, đến gần khi người đánh xe ngựa của nhà Kindersleys dừng chân đột ngột trước mặt cô, nét mặt ông sợ hãi. Pru thầm thốt ra một tiếng thở dài, nhưng cố gắng nở một nụ cười hối lỗi. Eleanore, tất nhiên, chưa bao giờ phóng ra khỏi xe ngựa trước khi người đàn ông này mở cửa cho cô ấy. Nhưng đó là do Ellie luôn luôn là một quý cô hoàn hảo. Còn Prudence thì không phải. Quý cô hoàn hảo thì không xuất hiện thình lình đâu đó trong bộ quần áo của đàn ông, đuổi theo cha họ để giúp họ thoát khỏi các sòng bạc trong nỗ lực cứu lấy gia đình của họ.
Ah, vâng, cô thanh thản nghĩ, không có ai là hoàn hảo cả. Bên cạnh đó, cô có nhiều điều cần lo lắng hơn là cư xử như một quý cô hoàn hảo, đặc biệt là trong lúc ăn mặc như đàn ông. Với mối bận tâm vào lối đi, cô ưỡn thẳng vai, đi vòng qua người đánh xe ngựa đang trách móc, và tiến lên phía trước.
Prudence chỉ vừa đi được mấy bước chân thì chiếc quần ống túm của cô bắt đầu trượt xuống hông. Làm chậm bước tiến của cô, cô kéo mạnh nó lên bên dưới lớp ngoài áo choàng không tay cô mặc. Cả hai thứ này là của cha cô, gồm cả áo sơ mi, áo ghi lê, và cà vạt.
Thật không may, khi Prudence nghĩ ra kế hoạch này, cô đã không tính toán thực tế là Edward Prescott là một người đàn ông nhỏ con vui vẻ khoảng to gấp hai lần bề ngang của cô. Không phải cô không nhớ rằng mẹ cô mang đi những bộ lễ phục của anh trai cô cho tổ chức từ thiện sau khi anh ấy qua đời. Không phải là quần áo của John sẽ vừa vặn hơn. Chúng cũng quá lớn đối với cô – nhưng ít nhất cô sẽ không bơi trong chúng như khi cô mặc quần áo của cha cô.
Prudence đã mất một lượng lớn thời gian đáng kể vào buổi tối nay, để gấp nếp và ghim chặt cái quần ống túm ở sau lưng trong một nỗ lực làm cho nó trông chỉnh tề hơn, và cô đã thành công cho hầu hết các phần. Vâng, chúng trông khá tốt ở phía trước. Thật không may, nó lại lộ ra phần may bằng tay của cô đang bị bung ra. Ngay lúc cô buông chiếc quần ống ra thì nó bắt đầu tuột lần nữa.
Cau có bực bội, cô kéo mạnh nó lên lần nữa, lần này túm chặt nó bằng một tay chỗ hông bên dưới áo choàng. Nhận ra thật ngốc nghếch làm sao khi cô phải ra vẻ như đang đi bộ thế này, cô đã cố gắng tăng thêm vẻ nghênh ngang vào dáng đi để thể hiện vẻ nam tính nhiều hơn, nhưng lại thấy rằng các động tác quá đáng đầu cô lắc qua lắc lại, đẩy chóp mũ cô đội tuột ra phía trước trên đầu cô. Nó cũng là của cha cô và quá lớn đối với cô.
Ban đầu, dường như có cái gì đó may mắn, khi cô cuộn mái tóc dài màu hạt dẻ của cô ở bên dưới cái nón. Giờ đây Prudence nhận thấy nó chỉ thêm rắc rối. Cô sợ nó có thể trượt ngay khỏi đầu cô, làm xổ mái tóc cô và tiết lộ giới tính của cô. Với chiếc batoong cũ của cha cô trong tay phải, còn tay trái của cô cần phải xoắn chặt cái quần ống túm trên hông, cô khá lúng túng khi làm cái gì đó. Sau một phút điên cuồng, cô giơ cây gậy mà cô cầm, và sử dụng nó để đẩy chiếc mũ ngược ra sau. May mắn là hành động này hữu hiệu; chiếc mũ nằm vào đúng chỗ thích hợp và Prudence đã có thể tiếp tục tiến lên. Cô đã thận trọng làm nhiều hơn nữa, cố gắng giữ cho đầu của cô vững chắc khi cô đến gần cửa trước của Ballard – và Plunkett.
Pru thực sự không tính đến phần này trong kế hoạch. Cô nghĩ cô cho rằng người ông ta sẽ mở cửa và bước tránh sang một bên để cho cô vào. Ông ta, hình như là, lại có suy nghĩ khác. Ông ta chỉ đứng tại chỗ, nét mặt ông quay sang có ý như liếc nhìn về lối vào của cô.
"E hèm, chào ông anh", cô cố lấy giọng nói trầm nhất, hy vọng sự hoang mang ngày càng tăng của cô không biểu hiện ra khi cô cố gắng đi vòng qua người đàn ông này để đi đến cánh cửa. Tim cô như chùn xuống khi ông ta bước sang bên án ngữ lối đi của cô, kiên quyết chặn đường cô.
"Ông nhìn trông quen quen," ông nói ồm ồm, làm cho tim Pru nảy lên đánh thịch.
"Đúng, ừm ... chắc chắn đó là vì tôi là một khách hàng thường xuyên của sòng bạc này", cô gượng gạo, sau lời nói dối là nụ cười khàn khàn nhất mà cô có thể có được. Thật không may, sự nỗ lực này khé cổ họng cô và làm cho cô bị một cơn ho ầm ĩ.
Đôi mắt tròn xoe khiếp sợ, Prudence với tay lên một cách nhanh chóng để giữ chặt chiếc mũ của cô nằm yên bằng bàn tay cầm cây gậy, gần như đánh mạnh vào đầu Plunkett vào lúc ấy. Người gác cửa xoay xở tránh cú đánh với một động tác cúi xuống nhanh chóng và khéo léo mà có thể làm bất kỳ huấn luyện viên quyền Anh nào cũng tự hào, sau đó quắc mắt nhìn Prudence, người mà cả hai tay đều bận bịu, đang ho một cách thô lỗ lên khắp hai cánh tay khoanh lại của ông ta.
Rõ ràng quyết định việc giữ cô lại không đem đến lợi ích gì cho ông, Plunkett nhanh chóng mở cửa, dùng hành động này như một cách để thoát khỏi cơn ho đẫm nước của cô.
“Cám ơn,”Pru nói giọng the thé khó chịu khi cô lao về phía trước, hăm hở đi vào trước khi người đàn ông này thay đổi ý định của ông ta.
Cánh cửa đóng lại phía sau cô với một tiếng tách, và Prudence bắt đầu thở nhè nhẹ khi cô nhận ra rằng cô mới chỉ xoay xở để vượt qua rào cản đầu tiên. Lúc này cô không ở trong phòng đánh bạc mà đang ở trong một lối đi dẫn tới căn phòng cất giữ mũ nón. Có một cánh cửa nữa để đi qua, và hai người phục vụ chắn giữa cô và cánh cửa đó.
Cơn hoảng sợ đang xẹp xuống lại dội lên trong cô là hai người phục vụ vội vã tiến về phía trước, nhiệt tình với lấy mũ và áo choàng của cô, Prudence buông bỏ mũ đủ lâu để vung cây gậy của cô đầy hăm dọa về đằng trước.
"Tôi không ở đây lâu để cần có sự phục vụ của các người ", cô nói nhanh, sau đó đi nhanh xen giữa họ. Đẩy xuyên qua cánh cửa, cô đưa bàn tay lên để buộc cái mũ. Nó thật có ích.
Điều đầu tiên đập vào Pru khi cô xộc vào khu vực đánh bạc là tiếng ồn. Có hơn một trăm người đàn ông trong căn phòng lớn, và mỗi một người riêng rẽ trong số họ xem ra đang nói chuyện hay cười đùa, mỗi một giọng nói chỉ hơi to hơn giọng kế bên. Có vẻ như đàn ông ồn ào nhiều hơn khi không có phụ nữ xung quanh. Hoặc, ít nhất, khi quý bà không ở xung quanh, cô tự sửa khi cô để ý rằng những gì cô đã nghe được là sự thật; Ballard đã có nữ phục vụ. Có một số di chuyển qua đám đông, mang theo các khay thức uống và các loại thức ăn khác nhau.
Pru quan sát một người phục vụ phân phát thức uống ở gần một cái bàn và ngừng lại để ngắm trang phục của cô ta. Váy dài đỏ thẫm, và thân áo màu trắng tuyết thật sự hết sức quyến rũ. Dĩ nhiên, không có cái nào mà cô dám mặc. Cái váy này đúng là hơi ngắn để được coi là đứng đắn.
Prudence thậm chí thoáng nhìn thấy mắt cá chân của cô gái khi cô đi vội vã. Thân áo có cổ khoét cũng hơi táo bạo, cô bình phẩm, nhưng trên hết nó là một bộ trang phục hấp dẫn. Vì mọi người phụ nữ có mặt trong đó mặc nó, cô quả quyết nó phải là một bộ đồng phục.
Lối vào của những khách hàng mới đến ở phía sau buộc Pru phải bỏ đi sự suy xét về y phục mà Ngài Stockton đã chọn cho những người phục vụ. Tránh xa cánh cửa, cô bắt đầu băng qua phòng, cái nhìn chăm chú của cô di chuyển trên khắp một biển đàn ông để tìm kiếm cha cô. Cô đã đi đến góc bên phải trong cùng của câu lạc bộ trước khi phát hiện Ngài Prescott tích cực tham gia vào một trò đánh bạc tại một chiếc bàn ở góc đối diện. Nhận ra các cọc tiền ở giữa cái bàn tròn, cô cay đắng tự hỏi cha cô đã đổ hết bao nhiêu tiền vào đống tiền đó. Tổng số đó cũng sẽ mất một khoảng khá lâu mới thanh toán hết những món nợ của họ nếu ông thắng, cô không thể không nghĩ. Nhưng đó là cờ bạc. Ông sẽ không thắng. Cô có thể đánh cược về điều đó.
Xác định rằng tuy phần lớn ông đã đánh bài không ngừng, ông sẽ không bị thua nhiều, Prudence thẳng vai và chuẩn bị để đối đầu với ông. Cô định sải bước về phía trước thì một tiếng kêu đau đớn bên cạnh cô làm cô ngần ngại và đưa mắt liếc qua một cuộc cãi vã đang diễn ra. Gần đó, một gã hung hăng, cao lớn, ôm một trong những nữ phục vụ bằng một cánh tay và lắc cô ta khá dữ dội khi gã rít vào mặt cô ta.
Nhăn mặt, Pru đi đến gần đủ để nghe những gì đang được nói.
“Mày là đồ ngu, đồ gái điếm vụng về!” Gã gầm gừ. “Cái áo khoác này đáng giá hơn cái mày kiếm được cả đời mày đấy!"
"Tôi xin lỗi, thưa ngài, tôi không cố ý làm đổ rượu lên người ngài, nhưng ngài đã đụng phải tay tôi và -"
"Mày cho đó là lỗi của tao hả?" gã quý tộc quát tháo, lắc người phục vụ một cái rất mạnh đến mức hai hàm răng của Pru nhức nhối thương cảm. Gạt sang một bên vấn đề của cha cô trong phút chốc, cô lướt nhanh đến gần hai người đó.
“Tôi nói này, quý Ngài tử tế,” cô nói nhẹ nhàng, làm hết sức mình để bắt chước theo giọng nói tán tỉnh của cha cô. “Chắc chắn cái chất này không có ý muốn để -”
Giọng nói của Pru chấm dứt bằng một tiếng kêu the thé báo nguy khi cô thấy mình thình lình bị chụp lấy cà vạt và đẩy mạnh gần té xuống nền nhà. Đôi chân trượt trong đôi giày ống quá khổ của cha cô, và đột nhiên cô đang đứng trên hai đầu ngón chân cái và mũi-chạm-mũi của gã đàn ông có gương mặt diều hâu.
“Tao có hỏi ý kiến của mày không?”
Nhăn mặt vì cả hai nổi khó chịu ông ta gây ra ở cổ cô lẫn với mùi rượu whiskey xông ra từ miệng hắn ta, Pru liếc nhìn từ hắn ta tới cô gái phục vụ, người đã ngã nhào xuống nền nhà khi hắn bất ngờ đẩy cô ta ra xa. Cô gái phục vụ đã có vẻ bớt căng thẳng lúc nằm trên sàn nhà, và Prudence không thể đổ lỗi cho cô ấy. Mặt gỗ đang trông có vẻ là một chỗ khá dễ chịu vào lúc này, cô nghĩ, rồi sau đó nhận ra cú sốc kinh hoàng hiện ngay trên khuôn mặt của cô gái.
"Phụ nữ!"
Sự chú ý của Pru giật nảy thình lình quay về gã đàn ông dữ tợn với lời tố cáo ầm ĩ đó, chỉ khi nhận thấy rằng đầu cô có cảm giác hơi mát mẻ hơn vài giây phút trước đó. Cảnh báo dâng lên bên trong, cô quên mất cây batoong đang cầm và đưa tay lên theo bản năng để cảm thấy cái mũ còn ở trên đầu mình, suýt nữa đập vào cô đến bất tỉnh. Prudence thực sự đã thấy nổ đom đóm khi cơn đau nổ tung xuyên qua đầu cô, nhưng một phần chắc là do thực tế gã đàn ông đó đã nâng cô lên cao hơn trong sự ngạc nhiên của hắn và cô lúc này đang đu đưa cách sàn nhà, cà vạt của cô trở thành một thòng lọng khá hữu hiệu của đao phủ.
Vùng vẫy để thở, Prudence đã hành động theo bản năng của mình và hạ cây batoong xuống vuông góc với đỉnh đầu của gã đàn ông. Người hành hạ cô thả cô ra ngay lập tức. Hít không khí vào qua những tiếng thở hổn hển dồn dập, Pru trượt chân về phía sau, vừa kịp tránh nắm đấm trả đũa mà gã đàn ông tung ra bay vào khuôn mặt cô khi cô ngã xuống sàn nhà bên cạnh cô gái phục vụ. Cô thật sự không ngạc nhiên khi hắn đã cố gắng đánh cô mặc dù biết cô là phụ nữ. Xét cho cùng, hắn ta đã không đối tốt với cô gái phục vụ. Mọi người đều rất ngạc nhiên, tuy nhiên, khi cú đấm hắn ta dành cho cô rơi đối diện trực tiếp vào quai hàm của một người đàn ông to lớn tóc vàng hình như bước lên để can thiệp. Cú đánh đó đủ để bắn ông ta té xuống sàn nhà, và Prudence cắn chặt môi và cau mày thông cảm, nhưng biết ơn nhiều hơn vì cô đã không xoay xở để đứng lại trên đôi chân của mình vì cú đánh đó.
Sự im lặng thành một làn sóng lan ra xa các góc phòng khi người đàn ông tóc vàng lắc đầu và đứng lên lại. Khi đó, gã đàn ông có vẻ tái mặt và sợ hãi, bật thốt, "Tôi không có ý đánh ông, tôi chỉ -."
Cho đến tận khi gã ta hiểu được thì quả đấm của người đàn ông tóc vàng đã tống vào khuôn mặt của gã. Prudence suýt hoan hô vì cú đánh này. Cô ghét những kẻ nhát gan, và bất kỳ gã nào quá xấu xa với phụ nữ, sau đó lại run rẩy khi đương đầu với một người đàn ông, thì dứt khoát là một kẻ hèn nhát.