Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
Chương 5
Stephen ngã người dựa vào ghế, sổ sách mở ra trước mặt anh hầu như đã bị bỏ quên. Tâm trí anh đã không còn thuộc vào những gì anh nên làm, mà thay vào đó là những suy nghĩ về Prudence đã choán hết chỗ. Anh không thể xóa đi hình ảnh cuối cùng của cô ra khỏi tâm trí của mình. Đôi vai cô sụp xuống, cô trông có vẻ tan nát khi cô bước đi. Hình ảnh đó ám ảnh anh. Cô ám ảnh anh. Stephen biết cô không lâu, nhưng chắc chắn cô đã ảnh hưởng lên cuộc đời của anh thật dễ dàng. Cô cũng làm nó náo nhiệt lên. Có cô bên cạnh, dường như mỗi ngày đều có một chuyện bất ngờ. Đến mức anh đã tự mình hỏi tiếp theo điều gì sẽ đến. Câu trả lời bây giờ là, Không có gì. Cô đã không làm gì trong một tuần, không kể từ khi anh đưa cô đến Sòng bạc White.
Nôn nóng sai bước, anh lơ đễnh đi qua nhà bếp của sòng bạc và vào trong phòng đánh bạc. Nhân viên đang vội vã khắp nơi, sắp xếp gọn ghẽ công việc tối hôm qua và chuẩn bị cho tối nay. Giờ đây nó đã khôi phục lại lần nữa vì Ballard bây giờ đã không còn bị gây họa nữa bởi sự lộn xộn của Pru.
Anh sẽ đánh đổi tất cả để tận hưởng sự tàn phá đó và sự hiện diện của cô một lần nữa.
Lắc đầu khi nghĩ như thế, anh đã đến cửa trước và mở nó ra. Plunkett quay lại có vẻ dò hỏi khi Stephen liếc nhìn xung quanh người dân trên đường phố. Không ai sẽ đến vào giờ, nhưng Plunkett bắt đầu làm việc mỗi ngày ngay khi Stephen mở khóa cửa ra vào. Ông ở đó để ngăn chặn bất cứ ai lẻn vào để ăn cắp đồ đạc dụng cụ trong khi các nhân viên bận rộn.
"Không có bất kỳ sự cố nào chứ?" anh hỏi gần như hy vọng.
"Không, thưa Ngài. Yên tĩnh như chết rồi ấy."
"Hmm." Stephen không thể phủ nhận sự thất vọng của mình. Anh nhớ cô. Anh nhớ sự hiện diện của cô, mùi của cô, nụ cười của cô, vẻ mặt hối tiếc của cô khi cô tạo ra sự hỗn loạn và để lại sự phá hủy theo sau mỗi bước chân.
"Có lẽ Ngài nên mời cô ấy đến, thưa Ngài."
Giật mình bởi lời khuyên không mong đợi, Stephen liếc nhìn người gác cửa và thấy người đàn ông lực lưỡng trông có vẻ bối rối bởi chính sự táo bạo của mình khi đưa ra lời gợi ý. Nhưng, cũng không thoải mái bằng việc ông ta biểu lộ ra, nó đã không cản nổi ông ta đừng đề nghị thêm nữa.
"Tôi chỉ nói bởi vì tôi nhận thấy ngài đang khao khát theo đuổi cô ấy như thế nào, có phần nào ỉu xìu kể từ lúc cô ấy không quay lại. Mọi người nhận thấy như thế.” Nhìn thấy sự cảnh báo của Stephen, ông ta nói thêm, "Không phải bất cứ ai cũng sẽ đổ lỗi cho ngài. Cô ấy là một trong số những người giỏi luồn lách."
“Người giỏi luồn lách?” Stephen lặp lại sửng sốt.
“Vâng, một trong những người luồn lách vào dưới da xuyên qua trái tim của Ngài và bám dính vào đó. Tất cả bản tính duyên dáng, nghịch ngợm và tốt bụng cùng một lúc như vậy làm ngài không biết nên đánh vào mông cô ấy hay là hôn cô ấy. "
Stephen ngẫm nghĩ sự suy luận trông rất nghiêm túc ấy, sau đó gật đầu. Thật là hơi có xúc phạm vì người gác cửa nói như thế về một người phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc của Prudence, nhưng người đàn ông này có cái lý của ông ta. "Phải, cô ấy dứt khoát là một trong số những người giỏi luồn lách." Bước khom lưng ra ngoài, anh để cho cánh cửa đóng lại đằng sau. "Có lẽ tôi sẽ cho mời Prescotts."
“Bạn sẽ không trượt sao?”
Prudence cười với gương mặt đỏ hồng hai má của Ellie và lắc đầu. "Bạn biết mình không thể mà."
"Biết, nhưng bạn mang giày trượt rồi mà. Mình nghĩ có lẽ bạn nên đi thử. Bạn sẽ tiến bộ khi tập luyện đó Pru."
"Đó là những gì bạn đã nói khi chúng mình lên mười tuổi. Bạn đang nhắc lại, bạn có nhớ không, lần đó mình đã bị té và suýt cắn đứt lưỡi luôn?"
“À, đúng rồi.” Cô gái kia nhăn nhó. “Thế, tại sao bạn lại mang đôi giày trượt?"
"Phòng trường hợp Charlotte té ngã và bị đau hay cần mình, mình muốn mình phải sẵn sàng."
"À. Hợp lý làm sao."
"Không cần thiết phải ngạc nhiên như vậy khi mình trở nên đúng đắn, Ellie. Mình không phải hoàn toàn là đứa khờ khạo, bạn biết mà.”
“Không, tất nhiên bạn không phải. Mình không có ý nói như thể là bạn – ý-ý.”
“Ý-ý cái gì?” Prudence khó chịu hỏi.
"Ồ thật vui khi được gặp các tiểu thư ở chỗ này."
Pru cứng người khi nghe tiếng nói vui vẻ đó, sau đó quay liếc qua vai cô nhìn Stephen khi anh cùng tham gia với họ ở bên lề sân trượt băng. Cô đã không gặp anh kể từ khi anh đưa cô đến White. Và đã nhớ anh thật khủng khiếp, cô tự thừa nhận, sau đó tự nhiếc móc mình vì đang trở thành một con ngốc. Cô không nên nhớ anh mới phải. Anh đang góp phần phá hoại gia đình cô, cho dù cố ý hay không. Cô nên căm ghét người đàn ông này. Nhưng anh đẹp trai ghê gớm, và anh có một nụ cười hấp dẫn và đôi mắt dịu dàng và - Chết tiệt!
Không màng đến mình đang làm gì, Prudence lướt ra đường băng.
Stephen nhìn chằm chằm sau lưng Prudence trong kinh ngạc. Anh đã đến nhà Prescott chỉ để biết rằng Pru đã đưa em gái cô đi trượt băng. Không từ bỏ một cách dễ dàng, anh đã rời nhà Prescotts, đi thẳng vào cửa hàng để mua cho mình một cặp giày trượt băng, rồi đến tìm cô. Và anh đã tìm thấy cô, tuy vậy anh phải kinh ngạc về tâm trạng của mình, bởi vì thật đã rõ ràng người phụ nữ mà anh đang theo đuổi khá điên khùng.
“Cô ấy làm quái gì vậy?” anh hỏi, quan sát cô thực hiện kiểu nhảy nào đó trên băng. Ít nhất anh nghĩ đó là một điệu nhảy, dù đó là một kiểu mà anh chưa hề thấy trước đây. Nó cứ giật mạnh thình lình lặp đi lặp lại, rồi động tác trượt đi của chân cô và nghiêng ngã lung tung và hai cánh tay cô vung vẫy chới với. Cô lảo đảo trên mặt băng.
"Hừm," Eleanore Kindersley thì thầm cân nhắc bên cạnh anh. "Tôi tin rằng bạn ấy đang thử trượt băng, thưa ngài."
“Cô ấy á?” Anh để cho cái nhìn chằm chằm của mình lướt qua những người khác đang lướt đi khắp nơi trên sân băng. “Không có ai trượt kiểu như thế cả.”
“Thì đấy, tôi đã nói đang thử trượt băng mà.”
Stephen nhướng lông mày nhìn cô bạn của Pru, nhưng cô nàng không chú ý. Cô đang nhăn nhó vì một cái gì đó đang diễn ra trên băng. Nhìn theo ánh mắt của cô, Stephen cũng nhăn nhó. Prudence đã vấp té thình lình và giờ đang cố gắng để tự đứng lên. Cô xoay xở để đứng lên được nửa chừng trước khi chân cô xoạt ra và cô ngã bịch đập mông.
"Cô ấy có vẻ không được giỏi vụ này lắm."
“Không,” Ellie nhẹ giọng đồng ý. “Nhưng mà hồi nãy bạn ấy có thèm quan tâm đến trượt băng đâu. Thực ra, lúc đầu bạn ấy không định trượt. Bạn ấy chỉ mang giày trượt phòng trường hợp Charlotte cần đến bạn ấy thôi.”
"Tôi biết rồi," Stephen nói nhẹ nhàng, quan sát Prudence co chân lại chỉ để làm một cái gì đó như xoay vòng vòng và một lần nữa đáp xuống bằng mông của cô. Lắc đầu, anh đột ngột quay người và di chuyển đến khúc gỗ gần nhất. Ngồi lên nó, anh bắt đầu cởi đôi giày của mình ra.
“Ngài định làm gì vậy?”
Stephen liếc nhìn lên Eleanore Kindersley, rồi cúi xuống làm tiếp việc anh đang làm. “Đi giày trượt.”
“À. Trước đây ngài chưa bao giờ buộc dây giày đúng không?”
“Chưa.” Anh nhìn lên ngạc nhiên. “Sao cô biết vậy?”
“Ngài buộc dây sai rồi kìa,” cô giải thích. Quỳ gối trước mặt anh, cô cầm mấy sợi dây. “Đưa đây, để tôi giúp cho.” Gạt tay anh ra, cô nhanh nhẹn buộc lại.
“Tôi không biết có nên hỏi điều này không, thưa ngài.” Cô nói, bước lùi lại để anh đứng lên. “Nhưng mà ngài trước đây có trượt băng chưa vậy?”
Anh ngập ngừng, trông có vẻ không chắc chắn, rồi gật đầu. “Rồi. Tôi nhớ mình đã trượt rồi hồi còn là một cậu bé. Ít ra, tôi còn nhớ phải uống rượu táo nóng khi trời lạnh mà.”
“Ôi trời. Được rồi có lẽ ngài nên ở lại đây. Tôi chắc Prudence –” cô quay lại và bất động chết trân vì chuyện gì đó trên sân băng. Lại nhìn theo ánh mắt cô lần nữa, Stephen nhìn thấy sự việc khá nhanh – có vẻ anh chàng nào đấy đã ngừng lại để giúp Pru.
“Đấy. Ngài thấy không. Ngài không cần c–”
Lầm bầm nguyền rủa, Stephen không nán lại để nghe lời nào thêm nữa. Anh lao ra sân băng trong tâm trạng khá giống cách Prudence đã làm lúc nãy, và không nghi ngờ gì là cũng có vẻ vô cùng bực tức khi anh quơ quào hai cánh tay và đạp loạn xạ hai bàn chân. Đây không phải điều anh lo lắng. Anh lo cho việc đứng thẳng trên bề mặt trơn trợt một cách ngớ ngẩn và giải thoát cho Prudence thoát khỏi gã con hoang to mồm lúc này đang sử dụng cái cớ tới giúp như một cơ hội để tấn công cô hơn.
Theo sự để ý thấy của Stephen, thì người này ôm cô chặt sát vào ngực hắn, còn Prudence lại biết ơn sự giúp đỡ đó, hầu như hoàn toàn không ý thức được ý định dâm đãng chắc chắn của hắn ta.
“Đồ dâm dật,” Stephen làu bàu khi Prudence lại bắt đầu trượt đi và người ôm cô sát hơn cho đến khi họ ngực-chạm-ngực. Anh mà đến được đó, anh sẽ -
Những suy nghĩ của anh cắt ngang bất ngờ khi một chàng trai trẻ lao vút qua, đụng mạnh vào anh. Stephen ngay lập tức bị mất thế cân bằng tạm thời của mình và té ngửa trên sân băng. Nhăn nhó bởi cơn đau ở xương cùng, anh ngồi lên, sau đó cáu kỉnh liếc nhìn xung quanh vào lúc giọng cười khàn khàn vang lên. Kẻ hung bạo trẻ con ấy, người đã đánh bật hai chân anh bây giờ đang trượt lòng vòng chung quanh anh, cười ầm ĩ. Thằng bé quỷ quái đó chỉ cao đến đỉnh đầu của Stephen, chỗ anh ngồi trên băng, nhưng nó trượt nhanh như gió.
Quyết định rằng nếu thằng bé bụi đời có thể trượt được như vậy, thì anh cũng có thể, Stephen phớt lờ thằng nhóc con và bắt đầu đứng lên. Anh đứng trở lên được nửa chừng thì bàn chân anh lại xoạc ra một lần nữa. Lần thứ hai anh lại té xoạc chân. Quyết định rằng anh cần một cái gì đó để giữ ổn định bước trượt đầu tiên trong khi anh lại đứng lên, Stephen do dự, bỏ găng tay của anh ra và đặt nó trên băng trước chiếc giày trượt bên phải của mình, rồi thử lần nữa.
Vượt quá sự hài lòng của anh, việc đó hữu hiệu một cách tuyệt vời. Găng tay giữ giày trượt đúng chỗ, cho phép anh đứng được trên chân của mình. Nhưng sau đó anh lại lảo đảo, nhìn chăm chú xuống chiếc găng vẫn còn nằm trên băng. Anh biết rõ rằng nếu anh cố gắng để đứng lên lại, anh sẽ té dập mông. Sau tất cả mọi rắc rối anh đã vượt qua để đến đây, anh sẽ không mạo hiểm té xuống một lần nữa vì một chiếc găng tay ngu ngốc.
Anh chỉ muốn bỏ lại nó, anh quyết định khi anh liếc nhìn qua rồi gầm gừ vì cái cách mà tên phóng đãng đang ôm Prudence. Thật không đứng đắn. Nếu có một người nào định ôm cô theo cách đó, đó là anh và chỉ mình anh mà thôi!
Bước đi qua chiếc găng tay, anh lao mình về phía trước. Chạy ngã nghiêng qua mặt băng có phần nào hài lòng, nếu tốc độ làm khiếp sợ, anh đi đến chỗ của Prudence và cô sẽ-là người cứu hộ trong nháy mắt. Không may, ngay khi anh đang lướt đi, anh không có ý tưởng đi chậm hoặc dừng lại là như thế nào. Anh sẽ đâm sầm vào hai người ấy mất. Đúng vài phút trước sự va chạm, anh xoay xở điều chỉnh góc giày trượt, bằng cách ấy anh đẩy mình va mạnh vào duy nhất cái gã đó.
“Stephen!”
Nó đã làm anh vui sướng khi nghe tiếng kêu quan tâm của Prudence khi anh ngã ầm xuống trên cô hy vọng sẽ-là người cứu nguy. Anh trao cho cô một nụ cười làm yên lòng qua vai anh, rồi liếc nhìn ra phía sau vào cái gã, có vẻ chu đáo, nếu không cố ý, làm tấm đệm cho cú té của anh.
"Thật xin lỗi," anh xin lỗi, lồm cồm bò dậy và móc giày trượt của anh tỳ vào chân của gã đàn ông để đứng lên. "Tôi định đi đến để giúp đỡ Pru; tuy nhiên tôi chỉ vừa mới bắt đầu làm quen để trượt lại. Cần thực tập một chút, tôi đoán thế. Anh ổn chứ?"
Coi như tiếng rên rỉ của gã là một tiếng vâng, Stephen gật đầu hài lòng. Quay sang anh nắm tay Pru.
“Chờ đã. Tôi không nghĩ anh ấy -”
"Anh ta ổn. Cô nghe anh ta rồi đấy. Đi nào. Chúng ta tốt nhất nên ra khỏi sân băng trước khi một hay cả hai chúng ta bị thương. Cảm ơn lần nữa nhé, anh bạn trẻ," anh la to, rồi giục cô đi ra, cả hai người họ loạng choạng và trượt qua sân băng.
"Chiếc găng tay kia của anh đâu?"
“Hả? Gì?” Anh nhìn xuống xuống bàn tay trần lạnh ngắt mà cô đang giữ chặt và nhăn nhó. “À, phải rồi. Quái lạ, tôi hình như làm mất -” anh dừng lại khi Prudence bất ngờ té nhào hai đầu gối xuống.