Chương 6: Chương 6

Bà nói:

- Tôi thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết.

Ông ấy nghiêng người qua để nhìn bà cho rõ vì trăng mới lên. Gió làm cay mắt bà, ứa vài giọt lệ nhưng chúng đang ngời lên reo vui:

- Ồ, thì ra, bà thích chuyến du hành!

Ông ấy thả cho con ngựa tự do đi vào phía nhà, ông nhảy xuống xe, đưa tay cho bà.

- Đẹp như bà mà cứ phải quanh quẩn sau nhà bấy nhiêu năm nay.

- Nếu đó là lời khen, nhưng nó làm tôi đau nhói đấy.

- Ờ nhưng đó là cách nói của tôi để bảo bà là một phụ nữ đẹp.

- Mời ông sang nhà tôi uống cà phê.

- Được, tôi cột ngựa rồi sẽ qua.

Nước vừa sôi thì ông ấy cũng vừa qua.

- Tốt hơn là ông nên dùng trà, ông Joyce?

- Trà hay cà phê đều được, miễn không là nước lã. Tôi muốn bà gọi tôi là Frank. Họ đặt tên thánh cho tôi là Francis nhưng tôi đã bỏ dùng nó từ khuya rồi.

- Và tôi thấy là ông đã biết tên tôi.

- Cuộc du hành đầy thích thú hồi hộp, chẳng phụ nữ nào mà tôi biết không ngất ngây mê mẩn trong những chuyến du hành như thế này.

- Tuyệt vời - bà nói, vừa rót nước vào bình cà phê.

- Không chuyện gì thích thú như ngồi sau một con ngựa, trừ phi là ngồi dạng 2 chân trên mông nó. Đổi con Mickey lấy cái xe vận tải Mack tôi cũng không đổi.

- Tôi thường cưỡi ngựa lúc còn trẻ.

- Nếu không phiền, bà chọn ông ấy thế nào?

Bà suy nghĩ, và bà vợ già của ông. ông gặp bà ấy ở đâu? Rồi bà trả lời:

- Tôi làm ở một nhà xuất bản. Ông ấy mang đến một lập thơ.

- Ồ ra là vậy. Và ông ấy nghĩ rằng trong một căn nhà như thế này, ông ấy có thể làm thơ như nước chảy.

- Gerald và tôi yêu nhau.

Bà nói rồi lại bực mình khó chịu vì ông Joyce có thể hiểu lầm thường về ý nghĩ của bà.

- Tôi còn nhớ những ngày đầu mà. Hồi đó bà thường không kéo màn che và làm tâm hồn tôi hân hoan thơi thới.

- Ông thích pha kem béo vào cà phê không? Tôi quên hỏi.

- Vâng, có và nhiều đường vào.

- Ông chẳng chê thứ nào.

- Có những việc bà nhìn thấy qua cửa sổ, đến nỗi bà quên ngồi xuống ghế trong phòng khách. Tôi đoán lúc đó bà đang tìm hiểu tôi và bà nhà tôi.

- Có chút đỉnh, nhưng bà ấy chẳng đến nỗi già, phải không ông Joyce? Bà nghĩ tới gọi là Frank thì thành thật quá.

- Bà ấy già từ lúc nằm nôi, nhưng tôi cưới bà ấy và một nhà kính ươm cây. Tôi làm cho bố bà ấy.

Sarah rót cà phê ra:

- Ông thật là loại đểu cáng, nhẫn tâm.

Ông ta nhăn răng cười:

- Không tôi chỉ lạnh lùng tính toán thôi, còn tim tôi ấm áp lắm. Hồi còn trẻ, tôi coi cuộc tình của chúng tôi thơ mộng lắm. Cô ấy ca hát líu lo như con chim đậu trên bờ tường của tu viện ấy. Nhưng khi tôi đã nhốt con chim vào lồng, nó thành một con quạ.

- Nói về người đã khuất như vậy thì tệ quá, ông Joyce.

Nhưng nét hài hước biến mất khỏi mặt ông một lúc.

- Sống với bà ấy thật khủng khiếp, nó làm người đàn ông mất hết bản lĩnh, sức lực. Bà không có bánh ngọt, nhâm nhi với trà sao, bà Sarah?

- Chỉ có bánh nướng xốp và mứt, được không?

Ông ta lại cười:

- Cũng được, ông chồng bà ngủ ở đâu khi đi buôn bán.

- Khách sạn, nơi nào anh ấy đến.

- Sống như vậy thì rất cô đơn cho nhưng người có gia đình.

Bà kéo một chiếc ghế đến cạnh tủ thực phẩm, leo lên lấy mứt. Ông ta không nhúc nhích đến giúp bà, mặc dù bà không với tới lọ mứt. Bà ấy nhìn xuống ông ta cầu cứu.

- Ông giúp tôi một tay.