editor: Vivian
—
“Mười hai tuổi chênh lệch thật sự khiến anh không dám thừa nhận bản thân đã yêu tôi sao?” Thu hồi biểu cảm vui đùa ngả ngớn, Phương Cẩn biểu lộ ra sức quan sát tư tư người khác một cách cẩn trọng chuẩn xác không người bì kịp.
“Mới trước đó đã thản nhiên đối mặt với việc bản thân có cảm giác với tôi không phải sao? Vì sao sau khi biết thân phận của tôi thì liền lùi bước? Chỉ bởi vì anh nghĩ đến cả tuổi tác thì bản thân anh không có gì hơn được tôi phải không? Cho dù là địa vị xã hội hay là bối cảnh gia thế phải không? Cũng là do anh biết tự xấu hổ, cảm thấy tôi là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp là quá mức uỷ khuất bản thân tôi phải không? Anh – Cô bé lọ lem già không xứng với tôi đây – hoàng tử trẻ tuổi ấy hả? (anh dùng kế khích tướng sao =__=)
Nghiêm Khải Hoa trầm mặc không nói.
“Anh không nói lời nào là chấp nhận?” Trên môi Phương Cẩn khó ngăn một nét cười khó coi thoáng qua, nhìn đối phương đưa lưng lại, nét mặt trầm xuống suy sụp đau lòng.
Phải là sao đây, hiện tại bản thân đã hãm sâu không lối thoát, muốn buông tay? Làm sao buông? Nói dễ hơn làm, huống hồ nói còn không thốt ra nổi.
“Anh đừng quá phận, Nghiêm Khải Hoa.” Nhìn Nghiêm Khải Hoa không buồn hé răng, Phương Cẩn lại tức lên…
“mặc kệ trong lòng anh nghĩ gì, đời này cũng đừng hòng nghĩ có thể thoát khỏi tôi, tôi nhất định là người của anh , cả đời đều vậy.” (anh lại xuống cấp nữa rồi, sụt giá thảm hại =_=)
Không giống dĩ vãng là nói đối phương là người của hắn. Lúc này, có lẽ là tâm hoảng ý loạn, loạn đến không rảnh mà tự hỏi, Phương Cẩn mới không tiếc hạ thấp bản thân, nói ra câu ‘tuyên ngôn’ mất mặt tới cực điểm này.
Đáng tiếc, vẫn là không nhân được hồi đáp gì từ đối phương.
Chết tiệt! Ta cuối cùng là đang làm gì?
Lửa bốc tới cực điểm, Phương Cẩn bước về phía giường, định kéo người kia xoay lại đối diện với mình, phải hảo hảo mà đem sự tình nói ra cho rõ ràng, giải thích minh bạch ra.
Nhưng mà vừa mới nắm bả vai Nghiêm Khải Hoa, còn chưa kịp làm gì thì cả người lền bị đối phương kéo qua. Phương Cẩn không hề phòng bị, chỉ có thể bị đẩy lên giường, người kia thừa cơ nhấn thắt lưng, xoay người, áp đảo hắn trên giường.
“nghiêm…” Thanh âm của Phương Cẩn biến mất truóc gương mặt ngậm cười đang phóng to trước mắt.
Hắn vẫn rất rõ ràng, Nghiêm Khải Hoa cũng không đẹp trai, cũng không xinh đẹp, nhiều lắm chính là người có khí chất nhã nhặn thanh tú mà thôi. Nếu nói về tuấn tú thì chính hắn hoặc những người trước kia hắn từng kết giao. Mà những người từng kết giao với hắn đều thân thiết với nhau hơn nhiều.
Hấp dẫn hắn chính là cá tính của Nghiêm Khải Hoa, là cặp mắt nhìn thấu thế sự kia, cùng với cá tính trong vô thức mà luôn cách xa người khác, mà bản thân người đó thì luôn có một sự hấp dẫn với người chung quanh, có một lực hấp dẫn kỳ lạ khiến người ta cứ muốn tiếp cận.
Rõ ràng thường hay trưng ra khuôn mặt lạnh như băng không có biểu cảm, nhưng lại cho người ta cảm giác có một lớp màng thần bí ngăn cách, cứ thôi thúc người ta muốn chạm vào điểm ẩn giấu sâu tột cùng của đối phương.
Chạm vào rồi mới biết được vẻ mặt không chút thay đổi, bên dưới biểu tượng ngăn cách với thế gian, lại giấu giếm mị lực như loài hoa anh túc (hoa thuốc phiện) chỉ chạm một lần là nghiệm vĩnh viễn, cứ vậy mà sa vào, rốt cuộc dứt không ra, cuối cùng không còn quay đầu lại được nữa.
Nếu bản thân đã không quay đầu lại được nữa, mà nay càng điên cuồng mê muội, vậy thì người kia cũng đừng hòng không đếm xỉa gì đến hắn.
Sự yên tĩnh lượn lờ suốt mấy phút giữa hai người.
Cuối cùng, thật hiếm khi Nghiêm Khải Hoa lại mở miệng trước xua đi bầu không khí trầm mặc quỷ dị này: “Cậu thật vô dụng, chỉ vậy liền sợ đến ngốc choáng váng.”
Nhớ rõ, thân là nam nhân, hận nhất chính là bị người ta nói ‘vô dụng’.
Phương Cẩn còn trẻ khí thịnh đương nhiên không ngoại lệ, trong nháy mắt liền lấy lại tinh thần, rống to: “Ai bị doạ ngốc choáng váng a?”
“Vậy tính tình cứ hay nháo lên thì sao?”
Vấn đề này khiến Phương Cẩn á khẩu, giống như nãy giờ hắn lầm bầm lầu bầu độc thoại đều là cố tình gây sự, còn người kia – vị Nghiêm tiên sinh thành thục nội liễm, vị Nghiêm Tổng giám đốc, so với hắn từ lời nói và việc làm đều một phong thái bình tĩnh, biểu hiện ra khoan hồng độ lượng mênh mông của quân tử, luôn bao dung tính nết càn quấy của một bé nhi đồng như hắn.
Nghĩ đến đây, nguyên bản khuôn mặt tuấn mĩ vốn đã tức tới đỏ, nay lại nhiễm thêm một tầng ửng đỏ. “Anh là đang trốn tránh sự thật, cự tuyệt thừa nhận mối quan hệ giữa tôi với anh, là anh….”
“Vâng vâng, đều là tại tôi.”
Nghiêm Khải Hoa chủ động nói tiếp, ngược lại khiến cho Phương Cẩn vốn đã chuẩn bị sẵn một chuỗi dài tội danh đang chờ lên án, bỗng ngốc lăng, không biết nói gì thêm.
A? Thành thật như vậy? Là bản thân nghe lầm hay là Nghiêm Khải Hoa đã thật sự thừa nhận? Kinh ngạc quá độ khiến Phương Cẩn không thể tin vào lổ tai của chính mình.
“Anh là Nghiêm Khải Hoa? Là Nghiêm Khải Hoa mà mặt luôn không chút thay đổi, luôn bụng đầy xấu xa lại cứ luôn không thèm hé răng mà tôi quen sao?”
Mặt không chút thay đổi, bụng đầy xấu xa lại buồn không hé răng lại…… Nguyên lai trong mắt tiểu tử này, mình là người như thế.
“Gu thẩm mỹ của cậu kém vậy, nhìn trúng loại nam nhân như vậy?”
“Đây không phải gu thẩm mỹ ‘kém’, mà là ‘độc đáo’.”
Đề tài vừa xả ra, Nghiêm Khải Hoa liền đáp lại. “Tôi thừa nhận ngay từ đầu là trốn tránh, bởi vì cậu tuổi trẻ, bởi vì ai biết cậu có phải người bất lương, bởi vì cậu luôn ngu ngốc lại hay xúc động tới cực điểm, bởi vì trong óc cậu trừ bỏ làm tình vẫn là làm tình, bởi vì cậu……”
“Anh tốt nhất là viết ra giấy, miễn cho tôi nghe xong liền quên mất.” Phương Cẩn đánh gãy lời. Chậc, càng nghe càng thấy khó chịu.
“Có ai từng nói anh nói chuyện thật độc chưa?”
“Cậu không phải người đầu tiên nói vậy.” Nghiêm Khải Hoa gợi lên mạt cười yếu ớt, không hề biết rằng đã khiến chàng trai đang nằm dưới thân suýt nữa bị điện giật xỉu luôn.
Chết tiệt! Người này đã không cười thì thôi, hễ cười là như phóng điện, thiệt là! Phương Cẩn choáng váng nghĩ.
Mà thanh âm của Nghiêm Khải Hoa vẫn liên tục: “Ngay từ đầu cậu đã biết, dù sao tôi từng kết hôn, tôi đối với phụ nữ có thể phát sinh dục vọng, đây đều là sự thật không chối bỏ được.”
“Vâng vâng vâng, anh đã từng nói không dưới mười lần rồi, anh là dị tính luyến, không phải đồng tính luyến ái.” Định nhắc nhở ta sao, nói ta thiếu niên thanh xuân lòng lang dạ sói sao?
“Bất quá mọi việc đều sai nhịp dẫn tới tình trạng hôm nay, mà sự mặt dày mày dạn của cậu cũng là một yếu tố quyết định.
“Đa tạ” Nguyên lai trong mắt người naỳ, những ân cần của mình đều được phân loại thành mặt dày mày dạn. Nghe xong thấy thật khó chịu.
-0-
Show diễn kế:
Nói cách khác…Phương Cẩn tỉnh ngộ: “Anh yêu tôi!”