Chương 3: Ái Vô Cấm Kỵ - Chương 3: Ái Vô Cấm Kỵ 03

Trừ bỏ Phương Cẩn, Nghiêm Khải Hoa nghĩ không ra trên đời còn ai có thể liên tục làm chuyện xấu, một chuyện tiếp một chuyện, hoàn toàn không có năng lực tự xét (tự suy ngẫm), thậm chí còn rất đắc chí mà phao tin mình là người của …..

Gì, mà khi nào thì mình biến thành người của cậu ta rồi?

Phương Cẩn tăng tốc nện bước đuổi theo, vừa đi vừa nói bên tai Nghiêm Khải Hoa:

“Hắc, thưởng đi, thưởng cho tôi đi, đường xá xa xôi cùng anh đến Milan, mấy ngày nay cũng phải ai ai ya ya phối hợp anh mà chạy ngược chạy xuôi, vậy đương nhiên là nên được thưởng a”

“Tôi sẽ nói Thiếu Bạch tăng lương cho cậu” (tên của ông chủ)

“So với việc tăng tiền không hề thực tế ấy, tôi thà rằng anh đêm nay bản thân cột cái nơ bướm (ruy băng), cả người trần truồng nằm ở trên giường chờ…..”

Bốp một tiếng thanh thúy vang lên ‘Ngũ trảo kim long’ lập tức xuất trên mặt Phương Cẩn, tốc độ lại cực nhanh làm cho Phương Cẩn không có thời gian né tránh.

“Nhìn tay nghề tát mặt người ta của anh, thật không thể tin được là người đã ba mươi bảy tuổi nha.” Phương Cẩn lập tức kịp thời nắm lại bàn tay đang định rút về của Nghiêm Khải Hoa, mở các ngón tay ra, cúi đầu hôn thật sâu vào lòng bàn tay anh, hơn nữa vẫn không quên khẽ liếm vài cái.

“Cái tát của anh rất có lực đạo (có sức), tôi thích!”

“Phương Cẩn” thanh âm của Nghiêm Khải Hoa càng lạnh hơn. “Nhìn cho rõ bản thân đang ở đâu”

“Trên đường phố Milan a, chẳng lẽ anh không biết?” không ổn rồi, Nghiêm Khải Hoa đã bắt đầu có dấu hiệu của chứng lão si, có chút bất tiện đây.

(Lão si: chứng mất trí nhớ ở người già do thần kinh suy thoái =))))))))

“không nhớ cũng không sao, có tôi ở đây, về sau cho dù anh lạc đường, tôi cũng sẽ tìm được anh.” Vừa nói chuyện, móng vuốt sói của Phương Cẩn cũng vừa duỗi ra, xoa xoa vào vai Nghiêm Khải Hoa.

Đáng tiếc, Nghiêm Khải Hoa lại không nhiều hứng thú mà để ý đến hắn, né sang trái, thành công kịp lúc né được lang trảo vươn tới (vuốt sói).

Không sờ được chỗ mong muốn, mặt Phương Cẩn ai oán. “thật lãnh đạm.”

Nghiêm Khải Hoa cũng chẳng thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, châm điếu thuốc, hút một hơi, lại lập tức bị cướp đi, chuyển đến ngậm vào một cái miệng khác.

“gián tiếp hôn môi nè.” Phương Cẩn phun ra khói trắng, i i a a cười nói:

“Nhìn xem! Vì anh, tôi cũng có thể trở nên ngây thơ như vậy, có phải cảm thấy rất cảm động không?”

“Câm miệng.” Bất giác, bước chân của Nghiêm Khải Hoa càng nhanh hơn.

Phương Cẩn lập tức theo sát ở phía sau.

“Anh nói xem một nam nhân bình thường khỏe mạnh đối với chuyện cấm dục này có thể nhẫn nại bao lâu, Khải Hoa?”

“Đủ rồi”

“Hơn nữa tuổi tôi còn trẻ, cách lần trước đã mười sáu ngày – bốn giờ – hai mươi phút, làm sao còn có thể tiếp tục chịu đựng được chứ, cưng ơi?”

“Ngươi mau câm miệng cho ta.” người này là keo da trâu da bò sao? Sao đuổi hoài cũng không xong?

Những người trong cùng ngành luôn đánh giá Nghiêm Khải Hoa là người phát ngôn và giữ bình tỉnh tốt nhất, giờ này khắc này, tâm hoả ứa ra cửu trọng thiên, làm sao cũng không bình tĩnh lại nổi.

(tâm hoả ứa ra cửu trọng thiên: máu nóng bốc lên chín tầng trời)

Gặp Phương Cẩn, ngay cả Thần – Yêu – Thế Nhân – Mục Sư đều muốn giết người mà. Đối tượng không phải ai khác, chính là cái tên Phương Cẩn vẻ mặt cợt nhã đang đứng trước mắt này!

(Thần – Yêu – Thế Nhân – Mục Sư: thần thánh, yêu tinh, người phàm, cha xứ)

“Cần gì phải khổ sỡ chống đỡ? Tối đó rõ ràng anh cũng cảm thấy thật thoải mái mà!”

Thoải mái chỗ nào! Nhớ tới đêm đó bị hắn khống chế, mất đi năng lực phản kháng, thậm chí còn khơi mào lên khoái cảm của mình, Nghiêm Khải Hoa trừ bỏ phẫn nộ, vẫn là phẫn nộ.

Nghiêm Khải Hoa cực kỳ tức giận Phương Cẩn không biết xấu hổ, cũng giận dữ bản thân không kềm chế nổi mà bị châm ngòi phản ứng bản năng.

“Nè, thành thật thừa nhận không tốt sao? Lần này tôi cam đoan sẽ không làm anh đau…..”

Bốp! Lại một nắm đấm thép tống lên gương mặt tuấn mỹ, Nghiêm Khải Hoa tức giận nhìn chằm chằm Phương Cẩn ngã ngồi trên mặt đất.

-0-

Show diễn kế:

Cuộc chiến giữa dã thú và con mồi – ai sẽ thắng?

Trong góc, ẩn núp hồi lâu, nam nhân bắt đầu rục rịch, giống như một dã thú đã hết nhẫn nại rình rập con mồi suốt nhiều ngày rồi, không tiếng động tiến gần đến mép giường.