“Là bởi vì phòng này có anh, tôi mới ở đây.” Phương Cẩn lần thứ hai ngăn Nghiêm Khải Hoa rời đi. “Cũng là bởi vì có anh, tôi mới đến Italy, mới đến Milan này.”
Vẫn luôn mang vẻ mặt cợt nhả, giờ phút này, người thanh niên rốt cục bày ra một bộ mặt khác – bộ mặt cường ngạnh. (cứng rắn)
“Anh nghe rõ rồi chứ? Khải Hoa, bởi vì có anh ở đây, tôi mới ở tại nơi này.”
“Cậu…”
“Có lẽ ngay từ đầu tôi đã làm sai, không nên nhận lời uỷ thác của Thiên Tú đến theo dõi anh; Nhưng nếu không có nhận lời chuyện này, tôi căn bản không thể biết được trên đời có một Nghiêm Khải Hoa – một nhân vật số một, và cũng sẽ không từ quá trình theo dõi khiến tôi bất giác yêu anh.”
Yêu? Tên này được mấy tuổi? Nói gì mà yêu với không yêu? Nghiêm Khải Hoa trong lòng thầm không tin nổi lời bày tỏ này.
“Hiện tại cậu nói vậy thì có ích lợi gì?”
“Tôi biết bởi vì chuyện trước kia khiến anh lúc nào cũng đề phòng tôi. Cho dù tôi có nói một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần câu “Tôi Yêu Anh”, anh cũng sẽ không thay đổi, vẫn sẽ nhìn tôi như nhìn rắn rết.” Phương Cẩn trầm giọng.
“Là cậu ngay từ đầu làm sai, trách được ai?”
“Điểm ấy tôi đồng ý, bất quá…” Phương Cẩn cười đầy tà khí. “Nếu tôi mà giống tên người Ý không có não kia, rồi lại không dùng phương thức quang minh chính đại, rõ ràng rành mạch mà thổ lộ với anh, anh nói xem, tôi sẽ có thể nhận được cái gì sao?”
Nghiêm Khải Hoa không nói gì.
“Để tôi thay anh nói ra luôn. Bao nhiêu lần bày tỏ, tôi nhận được chính là câu trả lời giống y với tên ngốc Gavin kia nhận được: ‘thật xin lỗi, tôi không phải đồng tính’. Rồi từ đó về sau chỉ có thể trở thành một ‘người bạn đồng tính’ của anh, trừ như vậy ra, không còn gì khác hết.”
“Phương Cẩn, cậu quá kích động.”
“Thật xin lỗi a, ai kêu tôi là người trẻ tuổi, đương nhiên dễ dàng kích động, làm việc không để ý trước sau, lỗ mãng gây hậu quả, không giống như anh, thành thục ổn trọng như vậy.”
“Về phòng cậu đi.”
“Tôi thật sự đã sai?”
“Đúng, cậu đã sai, hơn nữa sai cả mười phần.” Nghiêm Khải Hoa không hề lưu tình mà rải một đống muối lên vết-thương-tự-trách của hắn. “Đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, hiện tại…tránh ra, về phòng cậu đi.”
“Đúng vậy, tôi thật sự đã làm sai…” Phương Cẩn tựa hồ không hề chú ý đến khẩu khí của Nghiêm Khải Hoa, toàn tâm toàn ý, chuyện chú tự kiểm điểm bản thân.
“Cậu mau cút về…ư” Lời Nghiêm Khải Hoa chưa nói hết đã bị chặn lại giữa nụ hôn, lưỡi tiến quân thần tốc vào miệng, thành công chiềm đoạt, ngăn chặn những lời định thốt ra.
Nghiêm Khải Hoa hung hăng trừng mắt tên này, tàn nhẫn bỏ qua bốn chữ bự ‘tôi thật hưởng thụ’ trên khuôn mặt tuấn tú của Phương Cẩn, Nghiêm Khải Hoa căn bản đã miễn dịch với sắc đẹp của ai đó được focus trước mắt mình.
Tên này…vụ ‘xám hối’ ban nãy căn bản là giả dối, là làm bộ, là lừa gạt mà!!!
Cái tay ban đầu đang kềm chặt Nghiêm Khải Hoa lúc nãy, giờ đây giữa nụ hôn nồng nàn nóng bỏng đã càng tiến thêm một bước, tay trái dời xuống thắt lưng Nghiêm Khải Hoa, tay phải đặt tại lưng, đem người kia gắt gao áp vào lồng ngực mình, thể hiện mãnh liệt ý đồ không để con mồi chạy thoát.
Bàn tay vuốt dọc thắt lưng, theo đường cong thân thể trượt xuống tới cặp mông của Nghiêm Khải Hoa, ngón tay đặt trên đường may của quần, ấn nhẹ, còn cách lớp vải xoa xoa đường rãnh giữa cặp mông tròn.
Nghiêm Khải Hoa đột nhiên chấn động, ban đầu run rẩy nhè nhẹ, hiện giờ như lá khô chao đảo trong gió, muốn khiến người ta không phát hiện cũng khó.
Thần trí Nghiêm Khải Hoa mất cân bằng, bước chân lảo đảo một cái, khiến Phương Cẩn thừa cơ hội, thuận thế bế hắn về phía giường.
Bất chợt thiên toàn địa chuyển (trời đất chao nghiêng), lưng của Nghiêm Khải Hoa đã đặt trên nệm mềm mại.
Cuộc chiến của hai người đã được chuyển hẳn sang cái giường vừa ấm vừa mềm mà ai cũng trầm mê này. (Khách sạn 5 sao mà lị)
“Phương Cẩn!”
Vừa là bắt ép, vừa là dục vọng, gợi lên mảnh trí nhớ mà Nghiêm Khải Hoa muốn quên đi nhất. Đêm hôm đó bản thân ở bên dưới Phương Cẩn, bị hắn xâm nhập đau đớn, rồi lúc sau lại không tự chủ được khoái cảm của bản năng…
“Chết tiệt, mau buông ra!”
“Không!” Phương Cẩn mải miết hôn lên xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo sơmi mở rộng, đang cực kỳ hưng phấn nha.
“Sớm biết sẽ như vậy, tôi hẳn nên buộc đem anh về nhà, lấy còng khoá anh trên giường, làm tình từ sáng tới tối, làm đến khi anh cạn kiệt tinh lực, làm đến khi anh không còn sức mà tự hỏi bản thân là đồng tính hay dị tính.”
(Đồng tính luyến ái – yêu người cùng giới # dị tính luyến ái – yêu người khác giới)
“Đáng chết! Buông ra!”
“Gần đây lưu hành Đam Mỹ tiểu thuyết chẳng phải đều viết ── nam diễn viên cao to tuấn mỹ ở trên đường phố chợt gặp đúng đối tượng liền nhất kiến chung tình, duyên phận gắn kết, lập tức đem đối phương bắt về ‘sào huyệt’ của mình, nhốt trong phòng, cột vào giường, đại chiến bảy ngày bảy đêm, dùng tình dục để chinh phục đối tượng, để rồi ‘từ đó về sau, hoàng tử cùng ‘công chúa’ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời’ nha. Đây luôn là kết cục chung mà”
“Câm miệng.” Nghiêm Khải Hoa chưa từ bỏ ý định, vẫn còn vặn vẹo giãy giụa.
“Đừng phí sức nữa!” Đối mặt với người yêu kháng cự lại, Phương Cẩn ứng phó thành thạo, “lần trước anh còn chưa rút ra được kinh nghiệm sao?! Sức của tôi mạnh vượt xa anh.”
“Cậu là trẻ con sao? Nếu không chiếm được thứ gì liền phát bệnh tâm thần, nháo điên lên hả.”
“Dù sao trong mắt anh, tôi chính là một tên tiểu quỷ, tên tiểu quỷ chưa lớn như tôi không từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt được thứ mình muốn thì có gì không đúng?!”
“Cậu!”
-0-
Show diễn kế:
“Xuống Địa ngục đi.”
“Tôi thích nghe anh nói lời thô tục. Tôi sẽ đưa anh lên thiên đường, cực khoái chính là thiên đường. Tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng.”