Chương 46: Ai Sợ Ai - Chương 45:

Lúc được ôm về giường, Ân Dao thuận tay sờ điện thoại trên chăn, đã qua mười giờ. Cho nên việc tắm rửa này có hơn một tiếng. Cô trùm khăn tắm sấy tóc, Tiêu Việt giúp cô lấy quần áo trong vali, anh hỏi cô muốn mặc bộ đồ ngủ nào, Ân Dao nói tùy ý. Cô nghiêng đầu lại nhìn thử, thấy anh cầm bộ có hình con mèo, phong cách có hơi dễ thương, trẻ con. Tiết Phùng Phùng tặng, cũng không phải là kiểu cô thích, chỉ là lúc sắp đi rất gấp, không có chọn mà tiện tay ném vào vali.

Tiêu Việt vẫn tiếp tục tìm trong vali. Ân Dao nhắc anh: "Bên phải, túi màu trắng."

Tiêu Việt mở cái túi hơi nhỏ hơn đựng đồ lót, lấy một món ra.

Trong phòng cái gì cũng có, điều kiện tốt hơn rất nhiều so với khách sạn mà Ân Dao đến thăm hồi năm ngoái. Tiêu Việt dọn hết quần áo đã thay ra ném vào máy giặt. Anh xem thử đồ có sẵn trong tủ lạnh, có một ít rau, trứng gà cũng còn dư, đủ nấu mì cho cô. Ân Dao ngửi mùi thơm đi tới, thấy Tiêu Việt đang thêm trứng gà vào trong nồi. Nồi mì nho nhỏ, rau xanh, cà chua, trứng gà, đơn giản nhưng cũng đầy đủ.

Tiêu Việt chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại xoay mặt đi chỗ khác. Ân Dao thầm đoán có phải là anh không vui hay chăng, vừa nãy ở phòng tắm, bọn họ thực sự rất ầm ĩ, quá trớn. Mà thật ra đều do Ân Dao, trước sau như một, ở trước mặt anh cô không thận trọng được. Trong gian tắm rửa chật hẹp bị anh ôm lấy, lúc thân mật nhất cô đùa anh, bảo anh gọi chị, dĩ nhiên là anh không vui. Ân Dao dựa vào ý nghĩ "anh không chịu vậy thì để em" mà gọi anh một tiếng "em trai". Có lẽ đã kích động tới anh, chẳng được kết quả gì tốt, còn bị anh bắt nạt mãi đến xin tha thứ, gọi "thầy Tiêu" mấy lần cũng không được tha. Kết quả là khiến cho phòng tắm ngổn ngang lộn xộn.

Ân Dao nhìn nước mì trong nồi sôi ùng ục, hỏi: "Anh thường xuyên tự nấu ăn ở đây sao?" Xem ra nồi chén vẫn rất đầy đủ.

"Ít khi nấu." Tiêu Việt cầm đũa đảo mì, nói: "Em ngồi một lát đi, sắp xong rồi."

"Ừm." Ân Dao rất nghe lời ngồi vào bàn.

Ít lâu sau Tiêu Việt cho mì vào một cái tô cách nhiệt, bưng qua. Còn lại nửa chén canh, anh tự uống.

"Anh không ăn sao?" Ân Dao hỏi.

Tiêu Việt lắc đầu: "Em ăn đi." Anh nhấp một ngụm canh.

Ân Dao đoán hẳn là anh đang kiểm soát cân nặng, mặc dù đã đủ gầy rồi, nhưng đóng phim cổ trang thì đúng là phải gầy một chút mới được, mặc trang phục có thắt lưng vào mới đẹp.

Mì tình yêu đêm khuya, Ân Dao ăn rất ngon miệng. Thậm chí Tiêu Việt còn lấy cho cô một lọ tương ớt Tiểu Sơn đem tới, khiến khẩu vị của cô càng tốt hơn.

Lúc cô cúi đầu ăn mì, Tiêu Việt cũng không làm gì khác, anh ngồi đối diện nhìn điện thoại. Ân Dao ăn được một nửa, ngẩng đầu nói chuyện với anh: "Anh thấy em mập chưa?"

Tiêu Việt nhìn cô, cho một đáp án phủ định: "Chưa mập." Lần trước trước khi đi bảo cô ăn cơm đầy đủ, bây giờ xem ra không mấy tác dụng. Anh nghĩ một lát, nói: "Tối mai nấu cơm cho em ăn."

Ân Dao ngạc nhiên: "Anh không quay phim sao?"

"Phần diễn ngày mai không nhiều, bốn năm giờ có thể kết thúc."

"... Nhưng em đến thăm anh mà" Ân Dao cười nhìn anh: "Chẳng phải nên là em chăm sóc anh sao, nếu để anh nấu cơm, hình như em không xứng chức lắm."

"Xứng chức gì?"

"Bạn gái đó."

Tiêu Việt khẽ nhếch mày, mỉm cười, ánh mắt từ trên mặt cô thu hồi lại, cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.

Bầu không khí hiện ra sự dễ chịu không tên.

Bởi vì vừa ăn xong, Ân Dao không đi ngủ ngay, cô ngồi trên ghế sofa kiểm tra chất lượng của cái tivi màn hình lớn bày trong phòng, Tiêu Việt thì ngồi một mình trên sofa đơn ôn kịch bản.

Từ 10h30 đến 11h30, thời gian một tiếng cứ thế trôi qua, bình thản hệt như chỉ có một người trong bọn họ đang ở nhà. Dĩ nhiên, phần kịch liệt nhất đã làm trong phòng tắm, đêm nay hai bên đều không còn tinh thần sức lực gì làm lại lần hai.

Cái mà Ân Dao đang xem là chương trình tạp kỹ, một đám nghệ sĩ ở cùng nhau, vô cùng náo nhiệt. Cô chọn bừa thôi nhưng cũng khéo, đúng lúc đang phát tiết mục có Hoàng Uyển Thịnh.

Lúc Ân Dao xem sắp hết, Tiêu Việt bước qua ngồi bên cạnh cô. Cô hỏi anh: "Anh có thể lên chương trình thế này không?"

Tiêu Việt nhìn thoáng qua, nói: "Có hơi ồn ào."

Ân Dao hiểu ý anh, anh cảm thấy mình không thích hợp, mà có lẽ... cũng không thích.

"Vậy nếu như công ty anh sắp xếp thì sao, có thể thoái thác cả sao?"

Tiêu Việt lắc đầu: "Có khi không từ chối được."

"Vậy nên, có đôi khi làm việc cũng không vui vẻ, đúng không?" Ân Dao ngước mặt nhìn anh. Thật ra bọn họ rất ít trao đổi chuyện công việc, chẳng biết vì sao hôm nay lại muốn tâm sự cùng anh.

Tiêu Việt không phủ nhận, gật đầu: "Em thì sao, công việc luôn rất vui?"

"Sao có thể?" Ân Dao cười cười: "Nhiều khi cũng sẽ gặp người mình không muốn chụp, hoặc là rất khó hiểu được ý nhau, không đạt được cảm giác mà em muốn, sẽ khá khó chịu. Dù sao đâu phải ai cũng giống anh thế này, điều kiện bản thân tốt lại còn thông minh, nghe hiểu được lời em, đúng không?."

Tiêu Việt cũng cười, dừng một giây, giọng ôn hòa nói: "Anh còn tưởng là biểu hiện của anh không tốt, em cũng không cười."

Ân Dao giải thích: "Trạng thái khi em làm việc là như vậy đó. Anh không cảm thấy hôm đó người trong studio của em đều rất thích anh sao, không vất vả."

"Anh không nhìn người khác."

"... Được rồi" Ân Dao chỉ có thể cười: "Hôm đó anh rất giỏi, em cảm thấy anh rất thích hợp chụp tạp chí."

Tiêu Việt không nói gì, nhưng hiển nhiên là vui vẻ.

"Em xem tivi đi." Cơ thể anh giãn ra, buông lỏng dựa vào lưng ghế sofa, lại xem phần diễn ngày mai một lần nữa và suy nghĩ một vài tình tiết.

Ân Dao tiếp tục xem thêm mười lăm phút đồng hồ, kết thúc rồi, cô tắt TV. Bỗng nhiên sáp qua nhìn kịch bản của Tiêu Việt, cố ý hỏi: "Có muốn em diễn cùng anh không?"

Tiêu Việt biết cô đang nói đùa, ném kịch bản sang một bên: "Buồn ngủ rồi, đi ngủ."

Nằm trên giường, đèn tắt, Ân Dao bị anh ôm vào trong ngực. Trong bóng tối có thể nghe được rõ ràng hơi thở lẫn nhau.

Ân Dao thì thầm gọi anh: "Thầy Tiêu."

Anh không đáp lời, cái cằm động đậy, kê trên trán cô, ra hiệu đã nghe thấy cô nói.

"Có đồng nghiệp nữ gõ cửa phòng rủ anh đối lời thoại không?"

"..."

Biết ngay cô gọi "thầy Tiêu" thì không có chuyện tốt mà.

Tiêu Việt có hơi bất đắc dĩ bóp tay cô: "Đừng nói linh tinh."

"Đâu có nói linh tinh, chỉ là em tò mò nên hỏi thử thôi." Ân Dao nói: "Trước kia từng nghe Uyển Uyển phổ cập hiện tượng lộn xộn trong đoàn phim." Tất nhiên, Hoàng Uyển Thịnh chỉ nói lướt qua thôi, dựa vào tính cách của cô ấy sẽ cực ít thị phi sau lưng người ta.

"Không ai gõ cửa phòng anh." Tiêu Việt trả lời cô, mà không hề nói rằng chuyện tương tự là có thật. Nhưng không phải ngày đầu tiên anh quay phim, đã biết phải đề phòng chuyện như vậy như thế nào. Về phần những chuyện hỗn loạn mà Hoàng Uyển Thịnh nói, bình thường là hai bên đều có ý, nếu không cũng sẽ chẳng xảy ra.

Ân Dao gật đầu, không hỏi thêm nữa, cô hôn lên cằm anh một cái: "Ngủ ngon."

Ngày thứ hai, Tiêu Việt phải dậy sớm hóa trang, 4h30 anh thức dậy. Ân Dao vẫn đang ngủ say, anh đi lúc nào cũng không biết, thức dậy mới thấy anh gửi WeChat. Cô dùng bữa sáng ở khách sạn, buổi sáng không ra ngoài, sau bữa cơm trưa mới đi dạo. Chạng vạng, khi nhận được tin nhắn của Tiêu Việt, Ân Dao đang trên đường đi siêu thị. Bởi vì anh nói muốn nấu cơm, nên cô xung phong nhận việc đi mua nguyên liệu nấu ăn. Gửi định vị cho anh xong, cô vào siêu thị.

Lúc Tiêu Việt tới, Ân Dao đang chọn cà rốt. Chợt bên cạnh vang lên giọng nói: "To quá không ngon."

Vừa quay đầu liền trông thấy anh. Anh đeo khẩu trang, chỉ lộ ra cặp mắt mà cô rất quen thuộc. Thật ra Ân Dao cũng ngụy trang, cô đội mũ, có điều là mũ nồi nên chẳng che được cái gì. Khẩu trang bị cô nhét vào trong túi, tính tiền xong bước ra cửa mới đeo lên. Màu đen cùng kiểu.

Lúc đi thang cuốn, Ân Dao tự giác cách anh một khoảng, Tiêu Việt liếc nhìn cô rồi đến gần một bước. Ân Dao có hơi nghi hoặc mà nhìn anh.

"Có cảm thấy... rất phiền phức hay không?" Anh hạ thấp giọng: "Thế này giống như vụng trộm."

Ân Dao biết anh muốn nói gì, nhìn xung quanh thử rồi cũng đè thấp giọng như thế, cô đáp: "Không đâu, vẫn rất kích thích."

"..."

Tiêu Việt chỉ thấy được đôi mắt cô, cong cong, cho nên là cô cười khi nói câu này. Anh muốn nắm tay cô, nhưng thang cuốn đã đi hết. Bước chân Ân Dao đi rất nhanh, anh đành phải xách đồ theo sau lưng cô.

Dọc đường toàn là người.

Hoàng hôn, ánh chiều tà dịu dàng trải khắp con đường.

Hai người vẫn cách nhau một khoảng như cũ, không nhanh không chậm đi về hướng khách sạn.

Nửa đường ngang qua một cửa tiệm nhỏ, Ân Dao dừng bước lại. Tiêu Việt hỏi: "Muốn xem thử không?"

Ân Dao gật đầu.

Là một cửa hàng hoa khô rất văn nghệ, nơi này không lớn, trái lại phong cách rất riêng biệt. Bên trong chẳng có mấy người, không ngờ nơi nhộn nhịp như Hoành Điếm lại có một cửa tiệm yên tĩnh như vậy.

Ân Dao đi hai vòng, vừa ý một bó.

Tiêu Việt lấy ví tính tiền khiến cho cô bé tóc xoăn đang chờ thanh toán bên cạnh nhìn anh nhiều thêm một chút. Bình thường mà nói, ở nơi này mà thuận tay móc ví đều là nghệ sĩ, bởi vì thanh toán qua điện thoại dễ để lộ thông tin. Cô gái quan sát, bỗng có chút sững sờ, muốn nhận lại không dám nhận, chỉ cảm thấy đôi mắt cực kỳ giống. Chắc không trùng hợp như thế chứ? Đối với một cô gái theo đuổi thần tượng mà nói, bất ngờ sung sướng lớn nhất cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Cô nàng ngẩn ngơ rất lâu, sau đó trông thấy Tiêu Việt cầm bó hoa khô kia đưa cho người đứng phía sau, hai người cùng nhau ra cửa.

Ân Dao vốn định ở Hoành Điếm đến hết kì nghỉ, nhưng ý nghĩ này vào buổi sáng ngày thứ ba liền chết yểu. Lại là chuyện giống như lần trước, bởi vì thời tiết xấu kéo dài, chuyến bay của nhiếp ảnh gia sớm định từ trước đã bị hủy bỏ, người đó còn đang ở nước ngoài. Ân Dao lại bị Tiết Phùng Phùng réo về cứu viện. Thậm chí cô không kịp nói một tiếng trước mặt Tiêu Việt mà đột ngột thu dọn đồ đạc ra sân bay.

Đến trưa Tiêu Việt mới xem tin WeChat cô gửi, đương nhiên chỉ có thể chấp nhận. Lúc bận rộn ở trường quay còn đỡ, quay xong về lại khách sạn, trong phòng trống rỗng, tâm trạng cũng có phần khác biệt.

Thứ gì cô cũng lấy đi, chỉ sót lại chiếc mũ nồi. Tiêu Việt cầm trong tay nhìn một hồi, chụp tấm hình gửi cho cô, nhưng không thấy hồi âm. Anh chờ mấy phút rồi gọi một cuộc điện thoại.

Ân Dao còn đang ở trong phòng chụp tại Vương Kinh, tất nhiên không có thời gian nhận cuộc gọi này. Điện thoại di động của cô, Đinh Đinh đang giữ hộ.

Điện thoại rung lên hai hồi, Đinh Đinh cúi đầu nhìn thấy tên người gọi trên màn hình: Thầy Tiêu.