Chương 37: Ai Sợ Ai - Chương 36: "em Xin Lỗi"

Cho dù đã lấy hết dũng khí, nhưng lúc điện thoại kết nối, nhịp tim Ân Dao vẫn dồn dập như cũ, bất giác siết chặt điện thoại. Cô đi sang bên cạnh hai bước, dựa lưng lên cửa thủy tinh tựa như đang tìm một nơi chống đỡ.

Tiếng "tút" chậm chạp kéo dài đã kết thúc, Ân Dao muộn màng nhận ra cô vẫn chưa nghĩ kỹ để chọn từ. Chưa kịp mở miệng đã nghe được giọng nói hưng phấn ở đầu kia: "Cô Ân!"

Ân Dao ngạc nhiên.

Là Tiểu Sơn.

"Là cô sao?" Tiểu Sơn quá đỗi mừng rỡ.

Ân Dao đáp: "Là tôi."

"Ớ, sao lúc này cô... Ôi trời" Tiểu Sơn kinh ngạc quá nên nói năng có phần lộn xộn: "Là thế này, Tiêu Việt đang quay phim! Điện thoại anh ấy em đang giữ giùm, giờ tụi em đang ở Tây An!" Cậu ta nói rất nhanh, nói đến đây, rõ ràng có hơi sốt ruột: "Hôm nay anh ấy lại quay đêm, vẫn chưa kết thúc, chi bằng... Chi bằng đợi anh ấy xong việc, em bảo anh ấy gọi lại cho cô?"

Ngẫm nghĩ lại cảm thấy không ổn, không chừng đêm nay quay xong cũng sau hai giờ, chẳng lẽ bắt người ta đợi tới lúc đó?

Cậu ta lập tức nói: "Thôi vầy đi, bây giờ em đi tìm anh ấy!"

Canh lòng dê trên bàn mới uống được nửa chén, ban đầu định đem cho Tiêu Việt một chén nhưng giờ chẳng thèm đoái hoài tới. Cậu ta vội vội vàng vàng đưa tiền cho ông chủ trong chợ đêm rồi nói với Ân Dao: "Gần lắm, cô đợi chút nha! Đợi chút nữa em nhất định gọi lại cho cô!"

Ân Dao định nói không cần gấp gáp như vậy, kết quả Tiểu Sơn vội vã lên đường, không kịp đợi cô trả lời cậu ta đã cúp điện thoại.

Trường quay ở một công xưởng bỏ hoang.

Lúc Tiểu Sơn chạy tới, còn đang quay phim. Đạo diễn cực kỳ thích bới móc chi tiết, một động tác không vừa ý cũng bắt quay lại lần nữa. Cậu ta đã chờ hơn nửa tiếng, càng chờ càng sốt ruột. Đợi mãi mới đến lúc Tiêu Việt từ trên xe bán tải cũ bước xuống, đạo diễn lại kêu anh qua nói chuyện. Đằng sau, diễn viên cần quay đã vào vị trí.

Dây điện quấn tạm trên tàng cây, đèn của đoàn phim treo cao cao, ánh sáng trắng soi sáng gương mặt mệt mỏi không chịu nổi của từng người. Thời tiết quá oi bức nhưng chẳng có thiết bị tránh nóng, quần áo sớm bị mồ hôi thấm ướt. Động lực duy nhất là cố nhịn mấy ngày nữa sẽ đóng máy.

Tiểu Sơn nóng lòng đợi dưới tàng cây, chờ đạo diễn nói xong, lập tức nhân chút thời gian nghỉ ngơi cậu ta kéo Tiêu Việt qua. Cậu ta lôi cổ tay phải của anh, vừa nãy quay cảnh đánh nhau, tay phải anh đập vào cửa xe, đau dữ dội. Bây giờ bị cậu ta kéo, toàn bộ bả vai đều run rẩy.

Tiểu Sơn không phát hiện, cậu ta kéo đẩy anh vào trong phòng hóa trang đoàn phim dựng lên tạm thời.

"Nhanh nhanh nhanh, cô Ân gọi điện cho anh!"

Tiêu Việt đang cúi đầu ấn khuỷu tay, nghe thế liền ngơ ngác. Đôi mắt đen như mực nhìn về phía Tiểu Sơn, đau đến mức trên gương mặt tái nhợt toàn là mồ hôi.

"Người ta chờ anh một tiếng rồi." Tiểu Sơn vừa nói vừa từ lịch sử cuộc gọi bấm gọi lại.

Tiêu Việt còn chưa kịp phản xạ thì điện thoại đã nhét vào trong tay anh.

Trong phòng hóa trang không có người khác, Tiểu Sơn không nói hai lời liền đóng cửa lại.

Ân Dao đợi cả tiếng đồng hồ, đã không trông mong Tiêu Việt sẽ gọi lại, nhưng cô cũng không ngủ. Cô vùi trong chăn nhìn một tấm ảnh, là tấm ảnh mà rất lâu trước đây cô dùng máy ảnh phim chụp lén. Lúc ấy được anh đồng ý, cô giữ lại. Về sau cô rửa ra, màu sắc rực rỡ, nhưng đêm nay cô lại dùng tấm phim đó rửa một lần nữa, rửa ảnh đen trắng. Loại này khá khó làm nên cô phải hủy rất nhiều tấm.

Không thể không nói, so với cố gắng tạo kiểu thì chụp lén càng khiến người ta bất ngờ hơn. Cơ thể anh buông lỏng mà tự nhiên, tóc đen nhánh xoã tung, anh tùy ý nâng tay trái lên, cơ lưng bóng loáng... Tia sáng lưu lại trên người anh bóng mờ mờ chân thật nhất.

Điện thoại bên gối đột nhiên rung lên, Ân Dao lấy lại tinh thần. Ánh mắt dời qua, cô thấy rõ tên người gọi trên màn hình. Ân Dao phát hiện bản thân có hơi kích động, lòng bàn tay cô nóng lên. Cô nhận điện thoại, nhưng lại không xác định đầu kia là ai, cô ngập ngừng alô một tiếng: ".... Tiểu Sơn?"

Không có ai đáp lời, nhưng Ân Dao nghe rõ tiếng thở rất khẽ.

"Tiêu Việt?" Cô vô thức gọi anh.

Mấy giây sau cô nghe được một tiếng "Ừ" rất thấp. Chẳng rõ tại sao, Ân Dao ngẩn người một lát.

"Anh... kết thúc công việc rồi?"

"Chưa."

Giọng Tiêu Việt khàn khàn, Ân Dao không kịp suy nghĩ đã hỏi: "Anh bị bệnh sao?"

Hỏi xong mới nhớ từng có một lần cũng thế này, khi đó anh đang ở Hoành Điếm quay "Minh nguyệt".

Đó cũng xem như là thời điểm bọn họ ngọt ngào nhất.

Không biết có phải Tiêu Việt cũng nhớ lại chuyện này hay không, anh chẳng đáp lời. Trong điện thoại yên tĩnh quá mức, gần như không có lời nào để nói, nhưng vẫn không có ai cúp máy. Lát sau, là Ân Dao lên tiếng trước, cô sợ cứ kéo dài thế này sẽ làm chậm anh quay cảnh tiếp theo. Cô cố đè nén tâm tư rối bời: "Em gọi điện là muốn nói xin lỗi với anh, có lẽ có hơi muộn... Dù đã chia tay, em cũng muốn để anh biết, em không muốn làm tổn thương anh, những lời khi đó em nói không phải thật lòng. Em xin lỗi."

Tiêu Việt cúi đầu đứng đấy, lục phủ ngũ tạng đều nhộn nhạo. Bên tay anh là chiếc bàn thấp, đồ dùng trang điểm bày bừa lộn xộn, phòng hóa trang chật hẹp như cái lồng hấp. Cách cánh cửa gỗ cũ nát, ngoài kia nhân viên đoàn phim đang hối hả, tiếng chỉ đạo ồn ào xông vào. Tay phải của anh đau đớn khó chịu. Cuộc sống kìm nén suốt năm tháng, nay lại bị một cuộc gọi của cô đánh vỡ ý chí.

Trong ống nghe, giọng Ân Dao có phần ngập ngừng: "Sau đó em đã thử suy nghĩ. Anh nói đúng, em không nên bởi vì anh ta kết hôn thì chạy tới đùa bỡn anh, đúng là rất vô trách nhiệm. Anh trách em cũng phải, em đã khiến cuộc sống của anh rối loạn."

Nói đến đây, dường như đủ rồi, dường như vẫn chưa đủ. Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay, vào lúc này lý trí vượt lên trên tất cả, cô nói khẽ: "Mong anh sau này mọi sự được suôn sẻ."

Tiêu Việt nghe rõ ý cô, anh đờ đẫn nắm chặt điện thoại, thật lâu không thốt nên lời.

Anh cứ tưởng...

Hóa ra là ý này.

Môi anh cứng đờ mấp máy, cúi đầu cười tự giễu một tiếng.

Chừng nửa phút, anh tựa lưng trên cửa, nói thờ ơ: "Tôi hiểu rồi." Ngừng một lúc, anh nói: "Chuyện cãi nhau, em không cần xin lỗi, tôi cũng đã nói lời quá đáng."

Cách đường dây điện thoại, Ân Dao không thể nhìn thấy vẻ mặt anh. Nghe anh đáp như vậy, cô đành nói: "Vậy được rồi, coi như chuyện này qua đi."

Nghĩ một chút cô nói tiếp: "Em có xem phim mới của anh, hay lắm." Khi nói câu này cô cố gắng ra tỏ ra thoải mái.

Tiêu Việt không đáp lại, chỉ ừ một tiếng.

Ngoài cửa, có người đến gọi Tiêu Việt đi quay. Tiểu Sơn và người nọ cãi nhau, khá ồn ào.

"Gấp cái gì gấp cái gì! Đợi lát nữa quay thì có làm sao? Tưởng ai chứ? Bộ không phải anh ta gài bẫy nên Tiêu Việt của chúng tôi mới tới đây rước vạ hay sao?!"

Có lẽ là tức giận quá nên giọng cậu ta như xuyên tường phá vách, cánh cửa nào có ngăn nổi, tới Ân Dao cũng nghe được âm thanh ồn ào bên kia, cô đành nói với Tiêu Việt: "Anh đi làm việc đi, em không làm phiền anh nữa."

Nói xong, không nghe thấy Tiêu Việt đáp lời, cô đợi anh tắt điện thoại, nhưng không biết tại sao anh vẫn chưa cúp máy, tiếng om sòm không ngừng truyền tới. Ân Dao tưởng anh quên tắt bèn tự mình cắt đứt cuộc trò chuyện.

Cửa phòng hóa trang bị kéo ra, Tiểu Sơn vừa mắng đuổi người kia đi, lửa giận đang ngút trời. Một giây sau quay người nhìn thấy Tiêu Việt, lập tức đổi sắc mặt: "Sao rồi?"

"Tôi đi quay phim." Tiêu Việt đưa di động cho cậu ta, bước về phía trước.

Tiểu Sơn ngẩn người, chạy theo hỏi anh: "Nói chuyện với cô Ân thế nào?"

Tiêu Việt không muốn trả lời, mà thật ra anh cũng không biết trả lời thế nào.

Nhờ ánh đèn của đoàn phim, Tiểu Sơn thấy rõ sắc mặt của anh, trong lòng đoán được kết quả, cậu ta thất vọng thở dài.

Công dã tràng rồi!

Đêm nay xem như Ân Dao đã giải quyết xong phiền muộn, cô cho rằng đến đây là kết thúc. Lúc xử lý chuyện của mình và Tiêu Việt cô đã đầy đủ lý trí, thậm chí cô còn dùng lối tư duy của Tạ Vân Châu để suy nghĩ vấn đề "có thích hợp hay không".

Chuyện dang dở xử lý xong, Ân Dao mong rằng có thể vì thế mà nhẹ nhõm hơn, cô không còn cố né tránh tất cả những chuyện liên quan đến Tiêu Việt nữa. Thỉnh thoảng sẽ xem tin tức giải trí vụn vặt để tìm hiểu tình hình của anh.

Anh quay phim xong, từ Tây Bắc trở về, "Minh nguyệt" đã phát sóng lần hai, rốt cuộc có tay săn ảnh lần theo hành tung của anh.

Ân Dao thấy ảnh sân bay của anh trên Weibo, anh đeo khẩu trang, bị một đống người vây quanh, không nhìn rõ mặt. Cô chưa từng nghiêm túc để ý tới giới giải trí, đây là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được sự chênh lệch giữa hot và không hot. Nhớ lúc trước anh lộ mặt dắt cô đi xem phim trước mặt mọi người cũng chẳng ai chú ý.

Về phần sau đó, Tiêu Việt nhận quảng cáo gì, có phim nào bàn bạc với anh, Ân Dao không để ý nữa. Cô tới New York bận rộn một trận, chỉ có điều lúc gọi điện tán gẫu với Hoàng Uyển Thịnh có nghe cô ấy nhắc tới chuyện Tiêu Việt và cô ấy cùng được mời tham gia chương trình gì đó trên truyền hình. Nhưng Ân Dao không hỏi nhiều.

Sau khi trở về từ New York, cô phải đến dự dạ tiệc từ thiện của bên đối tác. So với năm ngoái thì sớm hơn hai tháng, vào ngày 20 tháng 9. Địa điểm tổ chức là tại khách sạn Bách Duyệt.

Năm nay lễ phục của Ân Dao, Tiết Phùng Phùng sớm đã chọn xong, cô ấy chọn một bộ rất mát mẻ, gần như lộ hết phần lưng. Trái lại đồ trang sức không chọn nên cô đành đeo dây chuyền kim cương mà Tạ Vân Châu tặng. Đến khi nhìn thấy Ân Dao mặc lễ phục, Tiết Phùng Phùng thật lòng cảm thấy vẫn là gầy một chút mới tốt, càng gầy càng tốt. Vòng eo thật xứng với câu "vừa đủ một nắm". Lại thêm bờ vai và tấm lưng ấy, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến lòng người chộn rộn.

"Hôm nào tôi cũng hối hận, không dắt cô xông pha giới giải trí."

Ân Dao thấy cô ấy lại bắt đầu nói sảng, cũng lười đáp, cô quay đầu liếc bộ âu phục màu trắng trên người cô ấy, thật lòng thật dạ khen một câu: "Chị cũng đẹp trai lắm."

"Đương nhiên rồi." Tiết Phùng Phùng đá lông nheo một cái, đưa tay kéo kéo váy Ân Dao, làm bộ muốn chụp lấy ngực cô. Ân Dao bắt được tay cô ấy: "Đừng làm rộn".

Chạng vạng bọn cô đến khách sạn, Ân Dao kéo Tiết Phùng Phùng đi thảm đỏ, một đám phóng viên giơ máy chụp hình liên tục. Đợi tới lúc vào sảnh tiệc, cuối cùng cũng tự do một chút.

Hai người được cô lễ tân dẫn tới một bàn ngồi xuống. Tiết Phùng Phùng không ngồi được bao lâu liền đứng dậy đi xã giao, Ân Dao cũng bị ép đi theo một bên. Chờ hỏi thăm hết một vòng xong, đứng mỏi chân luôn rồi.

Ân Dao trở về chỗ ngồi, điện thoại đột nhiên reo lên. Hoàng Uyển Thịnh nhắn trên Wechat: "Qua đây cùng đi toilet!"

Ân Dao ngước mắt tìm kiếm nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, không biết đã đến đây lúc nào. Cô ấy mặc một bộ lễ phục màu trắng cổ chữ V khoét sâu, ngồi ở một bàn gần sân khấu.

Ân Dao đứng dậy bước qua, Hoàng Uyển Thịnh đứng ở hành lang bên kia đợi cô.

Ân Dao đi được nửa đường thì dừng bước.

Bên kia có một người đi tới, âu phục đen, sơ mi trắng, thân hình cao ráo, khuôn mặt khôi ngô.

Tám tháng dài đằng đẵng, Ân Dao chưa từng gặp anh.