Chương 31: Ai Sợ Ai - Chương 30:

Ân Dao không nói gì, ngồi xổm chỗ đó lôi thùng giấy từ giá sách ra.

Tạ Vân Châu nhìn bóng lưng của cô, giữa đôi mày nhíu chặt. Đã lâu như vậy nhưng đối với chuyện này cô vẫn tỏ ra vẻ không chịu thông suốt.

"Cô có nghe hay không?" Giọng anh ta trầm xuống.

Ân Dao quay sang: "Vì sao anh nói chuyện này với em?" Giọng cô bình tĩnh, trong mắt cũng không nhìn rõ cảm xúc dao dộng.

"Anh nói cô biết, không cần thiết phải nhớ thương cậu ta." Trước giờ khi Tạ Vân Châu đánh giá người khác vẫn luôn cay nghiệt lại lý trí: "Năng lực xử sự của cậu ta kém cỏi như vậy, còn tệ hại hơn dự liệu của anh. Năm đó cô theo cậu ta cũng không có gì tốt lành."

Ân Dao hiểu ý Tạ Vân Châu: "Anh cảm thấy em còn tơ tưởng tới anh ta?"

Tạ Vân Châu không nói gì, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, anh ta cho rằng như vậy.

Ân Dao cũng không biết anh ta dựa vào đâu mà phán đoán như thế, nghĩ một chút, cô nói: "Em cảm thấy, hình như mọi người đều nghĩ em không thể buông bỏ được Lương Tân Nam."

"Bộ dạng cô mấy năm này ra sao, tự cô không biết?" Sắc mặt Tạ Vân Châu nghiêm túc nhìn cô.

Ân Dao: "Bộ dạng em thế nào?"

Tạ Vân Châu lười nói.

Ân Dao trầm mặc, cô rũ mắt nhìn hoa văn trên mặt thảm, bình tĩnh nói: "Đừng tưởng em nặng tình như vậy, giờ em nhận ra, đổi người khác cũng chẳng phải là không được." Cô nói đến đây bỗng dừng lại, giống như là nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nở nụ cười: "Quên nói với anh, em có bạn trai rồi."

Tạ Vân Châu sững sờ. Anh ta thật không biết chuyện này, cũng chẳng rõ có phải cô thuận miệng bịa chuyện hay không.

"Anh xem, anh cũng đâu có hiểu rõ chuyện của em. Bởi vậy anh vẫn nên tự lo cho mình đi." Ân Dao hất mày, ngữ điệu ung dung: "Lần trước nghe Cận Thiệu nói, cô cả của bất động sản Kim Thành dạo này hôm nào cũng chặn anh, anh tránh cô ta như tránh ôn thần. Chuyện gì xảy ra vậy? Nghe có vẻ máu lửa quá".

"..." Tạ Vân Châu lập tức đen mặt.

Ân Dao tười cười, nói rất hăng hái: "Chi bằng anh theo cô ta đi, vậy em có chị dâu rồi."

"Nói xằng gì đó." Tạ Vân Châu lạnh mặt, bất mãn lườm cô: "Ăn cơm!"

Anh ta tích một bụng tức đứng lên.

Ân Dao cười đến ngồi bệt ra đất.

Tạ Vân Châu quát lớn: "Còn ra thể thống gì nữa"

"Em thế này đó" Ân Dao phớt lờ: "Em đâu cần anh thích."

Tạ Vân Châu lười nói với cô, chỉ ném một câu: "Xuống lầu ăn cơm." Quay người đi ra ngoài.

Tâm tình Ân Dao rất tốt, đứng dậy theo sau lưng anh ta.

Ăn xong Ân Dao không ở lại thêm, Tạ Vân Châu bảo lái xe đưa cô đi. Trên xe Ân Dao nhận điện thoại của Tiết Phùng Phùng, không có nói chuyện gì đứng đắn. Chẳng qua chỉ là hỏi cô trở về có suôn sẻ không. Chuyến đi này Ân Dao mượn chiêu bài tới thăm Hoàng Uyển Thịnh nên Tiết Phùng Phùng hoàn toàn không hề hoài nghi, còn hỏi cô thăm đoàn thế nào.

Mặt Ân Dao không đổi sắc: "Cũng đâu phải lần đầu đến đó, chuyện quay phim đều một kiểu thế thôi, cũng không có gì mới để báo cáo với chị."

"Được rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt."

Ân Dao đáp: "Biết rồi, tối nay tôi xem trước phương án, ngày mai thảo luận cùng chị."

Tiết Phùng Phùng thích cô có thái độ tích cực thế này, cười nói: "Cơm trưa ngày mai sẽ cho cô đãi ngộ cao nhất". Ý là không ăn trong canteen ở studio mà muốn dẫn cô đi nhà hàng.

Tiết Phùng Phùng cúp điện thoại, Cận Thiệu bưng rượu đã pha xong đến: "Dao Dao về rồi sao? Sao không gọi cô ấy đến?"

"Bị máy bay trì hoãn dày vò cả ngày, lại phải chạy tới nhà anh trai cô ấy, còn phải tới thăm cậu à? Cậu là ai chứ?" Tiết Phùng Phùng lườm hắn, không khách sáo đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, uống hai ngụm rồi đặt cái ly "cạch" một cái: "Cậu nói xem, sao Lương Tân Nam lại không thể cùng con chim non họ Bạch đoàn tụ sum vầy, răng long đầu bạc vậy? Thật đáng tiếc cho một đôi trai tài gái sắc. Hai nhà Lương Bạch là danh gia vọng tộc mà không có tiền xây cái tháp Tỏa Yêu để nhốt hai đứa đó à?"

Cận Thiệu suýt phun ngụm rượu trong mồm.

"Có cần phải căm hận cỡ đó không vậy?" Hắn cười nói: "Lương Tân Nam vất vả lắm mới thoát khỏi biển lửa. Mẹ anh ấy bị chọc tức, bây giờ còn nằm trong bệnh viện đó, người ta cũng đủ đáng thương rồi."

"Tự chuốc lấy, đáng thương cái gì?" Tiết Phùng Phùng phát cáu, lời nói sắc nhọn như dao: "Tôi nói rồi, nếu hắn dám vác cái thân một đời vợ đó tới gieo họa cho Dao Dao, đừng trách tôi độc ác thiến hắn."

"..."

Cận Thiệu muốn giơ ngón cái trước mặt cô ấy, hắn muốn cười lắm nhưng cuối cùng vẫn để tâm tới tình nghĩa anh em: "Cần không? Anh ấy phạm phải tội ác tày trời sao? Phụ nữ mấy người đó, chỉ biết yêu ghét rõ ràng. Có thể đơn giản như đàn ông bọn tôi thì tốt rồi. Cô không rõ chuyện trong nhà anh ấy...."

Hắn uống một hớp rượu, nói thao thao với Tiết Phùng Phùng: "Mẹ của Lương Tân Nam tới 38 tuổi mới có anh ấy, thật sự là cược cả mạng sống để sinh thằng con trai này, thiếu chút đã không còn. Mấy năm nay già trẻ nhà họ Lương có ai không chiều bà ấy đâu. Vài năm trước bà cụ còn nhẫn nhịn bà ấy, nói chuyện mềm mỏng ba phần. Cô nói bà ấy bị dày vò thân thể, làm sao Lương Tân Nam chống đối?"

Tiết Phùng Phùng vẫn không bị lay chuyển: "Nếu hắn có người mẹ như vậy thì đừng chọc Dao Dao, chia tay sớm cho xong chuyện."

Cận Thiệu lắc đầu cười: "Cô coi cô đi, nói nghe nhẹ nhàng quá à. Có ai vừa bắt đầu đã muốn cam chịu đâu? Thật sự anh ấy sớm biết người trong nhà đã nhắm trúng cô Bạch kia làm vợ tương lai của mình. Nhưng vốn dĩ còn hy vọng, muốn khuyên Dao Dao về lại nhà họ Tạ, mà cô cũng biết tính cách Dao Dao rồi đó. Anh Tân Nam hiểu cô ấy, nên mãi đến cuối cùng cũng không mở miệng. Cô nói anh ấy không yêu Dao Dao sao? Tôi thấy là vì quá yêu, nên mới không nỡ ép buộc cô ấy dù chỉ một chút"

Tiết Phùng Phùng nhíu mày dò xét: "Cậu trắng trợn nói thay hắn. Ý là đáng đời Dao Dao đúng không?"

"Tôi nói đáng đời Dao Dao chỗ nào?" Cận Thiệu bất đắc dĩ đầu hàng: "Tôi nghỉ nói được chưa? Tôi uống rượu tôi uống rượu."

Trên sân khấu quán bar, nam ca sĩ mới tới ngâm nga một bài hát giai điệu chầm chậm.

Chỗ quầy bar tạm thời yên tĩnh một lát, Tiết Phùng Phùng uống cạn ly rượu, không chịu ngừng lại, hỏi tiếp một câu: "Cho nên tên khốn đó vất vả "Chịu nhục" kết hôn như thế sao còn ly dị? Công toi rồi?"

"Cô lại không hiểu" Cận Thiệu hất cằm: "Cô lớn tuổi hơn tôi mà khả năng nhìn thấu lòng người đúng là quá dở. Thời gian qua nào có dễ dàng như cô tưởng. Bạch Nghênh Nghênh là ai? Cũng là người được gia đình nuông chiều từ bé đến lớn, vốn rất điêu ngoa, lòng dạ cao ngạo tính tình hống hách. Cô ta lại thích Lương Tân Nam nữa chứ. Bị lạnh nhạt nhiều, còn có thể mỗi ngày mặt nóng dán mông lạnh sao? Một đôi vợ chồng bất hoà, ngày nào cũng gây lộn tưng bừng, thích nhiều đến mấy cũng bị mài mòn hết rồi. Cô Bạch Nghênh Nghênh đó cũng không phải cái loại nhẫn nhục chịu đựng....À " Cận Thiệu chợt nhớ ra: "Hình như tôi chưa nói với cô, trước khi ly hôn cô ta quậy điên đảo, tới tuyệt thực cũng làm."

Tiết Phùng Phùng hơi nghi ngờ: "Con chim non họ Bạch cứng rắn vậy sao?"

"Tưởng chỉ có bấy nhiêu đó sao?" Cận Thiệu xích lại gần một chút, lấy tay che miệng, nói chầm chậm: "Nghe nói đã cắm sừng lên đầu anh Tân Nam của tôi rồi!"

F**k

Tiết Phùng Phùng trợn mắt, kinh ngạc vô cùng: "Quá đỉnh, Bạch cô nương còn gan dạ hơn Lương thiếu gia!"

Cả đêm Cận Thiệu phải nghe cô nàng này nói quàng, cuối cùng cũng có một câu hợp khẩu vị. Không hiểu sao Tiết Phùng Phùng rất phấn khích: "Lúc này mới kết hôn được bao lâu đâu. Hai người vừa yêu nhau vừa đày đọa nhau y như đóng phim. Mẹ nó sảng khoái quá, đáng đời là một đôi!"

"..."

Cận Thiệu im lặng: "Được rồi! Cô cứ cười trên nỗi đau của người khác đi, có thể cười lố hơn chút nữa không? Đừng có hưng phấn quá rồi phá luôn quán bar của tôi!"

"Tôi phá quán cậu làm gì?" Tâm trạng Tiết Phùng Phùng rất tốt: "Hôm nay rượu này tôi mời!"

Tiết Phùng Phùng vui vẻ mấy ngày liền. Tin tức Lương Tân Nam và Bạch Nghênh Nghênh ly hôn không công khai. Bởi vậy ngoại trừ đám bạn của Cận Thiệu, thì có thể nói Tiết Phùng Phùng là người duy nhất hiểu rõ nội tình. Ban đầu cô ấy cũng không vui khi thấy Lương Tân Nam ly hôn, nhưng giờ lại cảm thấy tinh thần thoải mái.

Chuyện này Ân Dao hoàn toàn không hay biết gì cả. Chỉ là không hiểu sao cảm thấy mấy ngày nay Tiết lão đại rất dễ tính, gần như xin gì được nấy. Thậm chí Ân Dao thương lượng với cô ấy chuyện muốn chụp sớm một hạng mục vào cuối tháng sau, vậy mà cô ấy cũng đồng ý sắp xếp. Tất nhiên, kết quả bàn bạc rất thuận lợi, Ân Dao được đi Mỹ sớm như ý nguyện. Cô làm như vậy chỉ có một mục đích, vì để cuối tháng một để trống toàn bộ. Thế này thì chờ Tiêu Việt đóng máy trở về, cô cũng vừa về đến nơi.

Qua năm mới, mọi chuyện đều tiến hành dựa theo kế hoạch của Ân Dao. Ngày 15 cô từ Mỹ về, 18 Tiêu Việt quay xong, anh mua vé máy bay ngày 19. Cùng hôm đó Ân Dao có lịch chụp, không cách nào đến đón anh. Nhưng ngược lại, người đại diện Tiểu Sơn rảnh rỗi, chủ động tới sân bay đón người. Chạng vạng Ân Dao thừa dịp ăn cơm tối nhắn cho anh một tin: Mật mã nhà em anh còn nhớ chứ? Muộn lắm em mới xong công việc, anh tự ăn cơm tối rồi ngủ sớm đi.

Cách một lúc, lại bổ sung một câu: Trời lạnh, anh mặc nhiều quần áo chút, bên trái tủ quần áo còn trống, anh cứ tùy ý để đồ. Nếu có kịch bản phải xem, cũng có thể mang tới.

Thật ra Ân Dao không suy nghĩ nhiều, chẳng qua lần trước nghe anh nói qua cuối năm sẽ không quay phim mới nên đương nhiên cho rằng sẽ có khá nhiều thời gian ở bên nhau. Nhưng nội dung những tin cô nhắn, bất luận cho ai đọc, thì đều có thể phỏng đoán hàm ý trong đó. Dù sao thì nhìn qua rất giống đang rủ anh sống chung.

Nhắn xong, cô vội vàng làm việc. Đêm hôm đó, việc chụp hình tới mười một giờ mới kết thúc. Ân Dao khéo léo từ chối lời mời của Tiết Phùng Phùng, lúc mọi người đồng loạt rời đi ăn khuya, cô về văn phòng lấy đồ rồi xuống lầu lấy xe. Trong điện thoại có tin nhắn WeChat Tiêu Việt gửi tới lúc mười giờ, hỏi lúc nào cô về.

Ân Dao ngồi vào trong xe, trả lời anh: Bây giờ em về.

Gần như trong nháy mắt liền có tin nhắn gửi tới.

Tiêu Việt: Anh ở bên ngoài studio của em.

Ân Dao sững sờ, xem hết hàng chữ đó rồi vứt điện thoại sang một bên, khởi động xe chạy đi, đi thẳng rẽ phải mấy chục mét, quả nhiên thấy có người đứng dưới tàng cây. Cô dừng xe lại, anh đi tới, đèn đường kéo dài bóng anh. Ân Dao có một cảm giác rất đỗi lạ thường, đã nhiều lần kết thúc công việc vào lúc đêm muộn thế này rồi lái xe dọc theo con đường này trở về, nhưng chỉ riêng hôm nay có người đứng đây đợi cô.

Ân Dao quay đầu mở cửa xuống xe, đi vòng qua đầu xe, rồi dừng ở vị trí bên phải đèn xe. Tiêu Việt chạy tới trước mặt cô, thân thể che khuất một luồng sáng mờ mờ nên khuôn mặt tối tăm không rõ. Ân Dao chưa kịp nói một lời đã bị ôm lấy, gương mặt cô cọ vào ngực áo Tiêu Việt. Lạnh quá. Tựa như vô thức, ngón tay cô giơ lên chạm vào mặt anh, quả nhiên cũng lạnh buốt. Cô không nhìn được, xòe bàn tay áp lên mặt anh: "Anh tới đây lúc nào?"

"Chưa lâu lắm." Giọng nói trầm thấp hòa vào trong gió đêm Bắc Kinh, tựa hồ cũng có vẻ hơi khô lạnh.

Ân Dao biết anh nói dối, nhưng dù cho cô có vạch trần thì anh cũng sẽ không thừa nhận.

"Không phải bảo anh ngủ ở nhà một giấc sao?" Âm điệu của cô không cao không thấp, trong giọng nói có chút trách cứ: "Sao không nghe lời em?"

Tiêu Việt cúi đầu, mắt chăm chú nhìn cô. Anh nhận ra rõ ràng cô gầy hơn một chút so với lần trước.

Anh nhàn nhạt hỏi lại: "Tại sao phải nghe lời em?"

"..." Ân Dao cũng nói không nên lời lý do: "Anh đi máy bay không mệt sao? Em đau lòng, anh không biết hả?"

Tiêu Việt đương nhiên biết, nhưng anh lười nhiều lời, trực tiếp nắm tay cô: "Anh muốn đón em, nhất định phải có lý do sao?"

Nói xong dắt cô đi tới bên cạnh xe.

"Để anh lái". Tiêu Việt kéo cửa bên ghế phụ.

Ân Dao nghe theo sự sắp xếp của anh, ngồi vào trong xe. Tiêu Việt đóng cửa, đi sang bên kia, mở cửa lên xe.

Anh khởi động ô tô, nghiêng đầu nói: "Em mệt thì ngủ một lát đi."

Ân Dao thật sự rất mệt, có lẽ đã nhìn thấy anh, nên trong rất bình yên. Cơ thể căng cứng cả một cũng trở nên lười nhác, vốn muốn tán gẫu với anh một hồi, nhưng xe vừa qua hai con đường, cô đã dựa vào ghế ngủ mất.

Xe chạy, Ân Dao mê man cả quãng đường, cũng không biết đến nơi lúc nào. Cô có cảm giác mơ hồ rằng xe dừng lại, có người đưa tay ôm cô. Vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trong vòng tay Tiêu Việt.

Ân Dao ngái ngủ, ráng nhìn anh: "Anh định ôm em lên sao?"

"Không có đâu." Tiêu Việt chuẩn bị rút tay lại, Ân Dao không cho phép, cô nhẹ nhàng ôm cổ của anh, làm cho nửa thân trên của anh lọt vào trong xe.

Bãi đỗ xe lớn như thế, đêm khuya vắng vẻ yên tĩnh.

Ân Dao bị đè trên ghế, cánh tay bị áp chế. Tiêu Việt hơi thô bạo cắn môi cô. Ân Dao giãy dụa một hồi, một cánh tay thoát ra, đẩy anh một chút. Hơi thở cô dồn dập mà nặng nề, mắt hơi ửng hồng. Giọng nói cô đứt quãng: "Ra đằng sau...Có được không?"