Trên đường lái xe về, tâm trạng Ân Dao rất vui vẻ. Dọc đường, đi ngang qua tiệm thuốc, cô dừng xe ở ven đường. Chợt nhớ tới lời nói ban nãy của Tiêu Việt sau khi hôn xong, vẻ mặt của anh ngay lúc đó khiến Ân Dao cảm thấy buồn cười.
"Là em tự nguyện mà, liên quan gì tới anh". Cô nói.
Tiêu Việt muốn để cô chờ trong xe một lát, nhưng Ân Dao từ chối.
"Đừng gấp, em sẽ xử lý, anh không cần lo chuyện này."
Ân Dao cảm thấy có lẽ anh thật sự không có bao nhiêu kinh nghiệm, thành ra mới nói mấy câu mà lỗ tai đỏ ửng cả lên. Ân Dao nghĩ lại cảm thấy rất thú vị. Vừa rời khỏi tiệm thuốc, cô lại tiếp tục chìm đắm vào trong cảm xúc này, dù phải đi công tác, cũng không cảm thấy phiền muộn. Chỉ muốn mau mau làm xong việc để về gặp anh.
Một khi người ta có điều gì đó để chờ mong, dẫu thời gian lặp đi lặp lại một cách nhàm chán cũng trở nên đáng yêu. Nhưng tiếc một nỗi là, đâu phải mong muốn nào cũng có thể trở thành sự thật, luôn có sự biến đổi nào đó vượt ra ngoài kế hoạch ban đầu.
Lần chụp ở Thiên Tân này, tất cả đều là chụp ngoại cảnh, đòi hỏi điều kiện thời tiết và ánh sáng, nhưng hai thứ này đâu phải muốn có là được. Buổi trưa trời còn trong, sau bốn giờ chiều đột nhiên thay đổi. Mọi người phải vội vàng kết thúc công việc những vẫn chưa chụp xong. Nếu như không phải chạy đến Thiên Tân thì có thể trực tiếp bãi bỏ, sắp xếp kéo dài thời hạn. Nhưng bây giờ đã chụp một nửa rồi lại bị mắc kẹt ở đây thật là phiền phức. Nếu như dời lại buổi khác, vậy thì còn phải đi tới đây một chuyến nữa, bên kia cũng sẽ không chịu kéo dài thời gian. Sau khi Ân Dao và bọn họ tích cực bàn bạc, cuối cùng cũng thống nhất, quyết định dời sang sáng hôm sau chụp bổ sung.
Thế là ban đêm phải ở lại Thiên Tân.
Chạng vạng, lúc Ân Dao nhắn tin cho Tiêu Việt, anh không nói thêm gì, chỉ đáp "Được". Đến tối cô gọi điện cho anh mới nhận ra rằng có lẽ anh cũng có chút thất vọng.
"Bọn họ tìm em chụp mà không kiểm tra dự báo thời tiết trước sao?" Ngữ khí của anh có vẻ thờ ơ hỏi một câu như vậy, nhưng qua ống nghe giọng anh có vẻ còn trầm hơn khi đối mặt nói chuyện.
Ân Dao lờ mờ ngửi được mùi hờn dỗi của ai kia, cô trả lời: "Đã tra rồi, nhưng đâu thể không có thay đổi bất ngờ chứ. Các anh quay phim không phải cũng sẽ như vậy sao, có rất nhiều yếu tố không cách nào kiểm soát được. Lúc cần trời trong chưa chắc trời đã trong, khi cần trời mưa cũng chưa chắc sẽ có mưa".
"Bọn anh dùng mưa nhân tạo" Tiêu Việt nói: "Dùng súng bắn nước áp lực cao."
"..." Ân Dao nghe giọng anh nghiêm túc giải thích thì buồn cười, sao anh đáng yêu thế. Trong đầu cô gần như có thể hình dung ra vẻ mặt của anh hiện giờ, hẳn là trông rất đứng đắn. Nếu như ở trước mặt cô, chắc rằng anh mắt của anh rất bình lặng, sẽ có vẻ hơi thâm sâu.
Tiếng cười của Ân Dao truyền qua ống nghe đến tai Tiêu Việt, anh không nói gì chỉ yên lặng lắng nghe, cô cười làm cho anh cảm thấy dễ chịu.
Ân Dao đi dọc theo cửa sổ sát đất hai bước, ngồi xuống ghế xích đu, nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh đang làm gì đó?"
"Không làm gì hết" Anh nói: "Anh vừa mới từ siêu thị về."
"Ủa, anh mua đồ ăn hả?” Lúc Ân Dao ngồi xe lửa, bọn họ trò chuyện trên WeChat. Đã hẹn buổi tối sẽ ăn cơm cùng nhau, cô nói muốn ăn món anh nấu. Anh đã đồng ý, hỏi cô ăn gì để anh mua sẵn.
“Chưa mua." Tiêu Việt nói: "Đợi ngày mai em về."
"Được, nhưng mà có lẽ em sẽ về khá muộn. Phải tới studio trước, sau đó về nhà..." Ân Dao chợt ngừng lại rồi bảo: "Hay là anh tới nhà em đi." Nói đến đây mới nhớ ra một chuyện: "Ngày mai anh có rảnh không?"
Tiêu Việt: "Rảnh."
"Vậy một giờ chiều đươc không?"
"Được"
Cứ thế quyết định.
Tắt máy, Tiêu Việt nhận được tin nhắn của Ân Dao: Nếu em về muộn, anh tự vào nhà trước nha.
Cô đưa mật mã cửa nhà mình cho anh.
Sáng ngày hôm sau công việc kết thúc, Ân Dao không kịp nghỉ ngơi, về tới Bắc Kinh thì đi cùng Đinh Đinh tới studio. Tiết Phùng Phùng rủ Ân Dao đi nhà hàng ăn cơm nhưng cô từ chối.
"Tôi muốn về nhà." Cô nhanh tay thu dọn bàn làm việc.
Tiết Phùng Phùng nhìn cô một cách quái gở: "Cô gấp cái gì? Ăn cơm rồi về không được sao?"
"Mệt quá, tôi về ngủ." Ân Dao cũng không ngẩng đầu lên, cô nói.
Tiết Phùng Phùng luôn cảm thấy dạo này cô có hơi bất thường, nhưng lại không biết phải nói là bất thường chỗ nào. Cô ấy cười trêu: "Làm như trong nhà có giấu của quý gì không bằng."
"Đúng đó." Tâm trạng Ân Dao rất tốt, cô cười cười: "Tôi đi nha."
Tiết Phùng Phùng chưa kịp trả lời, cô đã mau mau đi ra ngoài, xuống lầu lấy xe. Tự nhiên cô có hơi nhớ nhà.
Dọc đường, Ân Dao ghé trung tâm thương mại nên trễ thêm một chút, cố gắng đi nhanh nhưng vẫn không thể nào về nhà đúng giờ, chậm hơn nửa tiếng so với thời gian dự tính.
Tiêu Việt đến rồi.
Ân Dao mở cửa vào nhà, thấy áo khoác của anh trên sofa. Trên bàn có trái cây hiển nhiên cũng là anh mang tới. Cô cởi áo khoác, đẩy vali nhỏ sang một bên, đặt hai chiếc túi giấy xuống, rồi khom lưng đổi giày.
Lúc này Tiêu Việt nghe thấy tiếng động nên đi ra cửa phòng bếp. Anh đang rửa rau, chưa kịp lau tay nên tay vẫn còn ướt sũng.
Ân Dao đứng dậy liền thấy anh, sắc mặt cô có vẻ mệt mỏi. Cô cười ra chiều áy náy: "Thật xin lỗi, em lại đến muộn rồi."
Tiêu Việt im lặng, anh rút khăn giấy trên bàn ăn để lau tay, rồi bước qua chỗ cô.
Ân Dao còn chưa kịp nhúc nhích, anh đã chủ động ôm cô. Tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo cô: "Không sao, mới nửa tiếng thôi." Anh nói một cách thản nhiên.
Có ý gì chứ, khen cô tiến bộ sao?
Ân Dao hơi dở khóc dở cười, ôm lưng anh: "Em cố gắng chạy về rồi đó."
"Ừm". Tiêu Việt không buông tay, ôm một hồi, anh ngửi thấy mùi hương hạt xả vải thoang thoảng trên người cô. Anh không biết đây là hương gì bèn hỏi: "Em đổi nước hoa à?"
"Đâu có, hôm nay em không dùng nước hoa." Cô nói: "Chắc là mùi quần áo đó, anh không thích hả? Vậy sau này em không dùng nữa."
"Anh có nói không thích đâu." Trong giọng nói anh mang theo ý cười, xem ra tâm trạng rất tốt.
Nói xong, anh buông tay ra, cúi đầu hôn cô.
Ân Dao phát hiện hình như Tiêu Việt thay đổi chút xíu. Cô còn nhớ lần trước cũng là ở chỗ này, anh muốn hôn, còn đặc biệt báo trước trước nữa.
Hôm nay anh rất nhẫn nại, chậm rãi hôn xong, để cô nằm trong ngực anh ổn định hơi thở. Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô: "Hình như em rất mệt"
Ân Dao ngạc nhiên vì anh có thể nhìn ra, gật đầu thừa nhận: "Đêm qua giường khách sạn không được thoải mái, muộn lắm em mới ngủ, nên không được ngon giấc."
"Em đi ngủ đi." Tiêu Việt nói: "Dậy rồi hẳn ăn cơm."
"Vậy anh nấu xong thì gọi em."
Anh đáp: "Được".
Ân Dao đi tới cửa phòng ngủ chợt nhớ tới một chuyện lại xoay người đi tới cửa phòng bếp nói với Tiêu Việt: "Anh có thể đổi giày rồi, em mới mua cho anh, để trong túi ngoài cửa chính".
"Ừ."
"Không biết có vừa chân anh không, nếu không vừa thì anh cũng mang tạm nha" Ân Dao cười cười xoay người đi về phòng ngủ.
Tiêu Việt cắt gọt đồ ăn xong thì ra ngoài thay giày.
Trước cửa có hai cái túi giấy màu trắng rất to, anh tìm được một đôi dép lê kẻ caro màu xám. Anh phát hiện ngoại trừ dép lê, cô còn mua rất nhiều đồ khác: khăn mặt, bàn chải đánh răng, đồ cạo râu, hai bộ áo thun và quần dài rộng rãi bằng bông, hai hộp đồ lót nam, một hộp tất với cả... hai hộp áo mưa.
Tiêu Việt hơi run lên. Nhìn số đo quần áo cô mua đều đúng số đo của anh.
Ân Dao ngủ hơn hai tiếng, sau đó bị Tiêu Việt đánh thức. Cô ngủ mê man, đầu óc hơi trì trệ, ngơ ngơ ngác ngác cảm thấy mình còn đang ở Thiên Tân. Đến khi nhìn thấy mặt Tiêu Việt mặt mới tỉnh táo trở lại.
Nhìn thời gian, cô bất ngờ: "Sao anh không gọi em sớm?"
"Em ngủ say lắm." Dáng vẻ rất mệt mỏi.
"Nhưng đồ ăn nguội rồi." Ân Dao chau mày.
"Anh hâm nóng rồi, bây giờ ra ăn."
Thế là cơm trưa lại biến thành cơm tối.
Tiêu Việt nấu ba món một canh, Ân Dao đói quá nên đánh chén không ít. Ăn xong mới chợt nhớ ra: "Hình như nhà em không có nồi nấu cơm?" Cô cúi đầu nhìn cái chén rỗng mình dùng nãy giờ, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Việt.
"Em tưởng chỗ em chỉ thiếu nồi sao?"
"..." Ân Dao cười ngượng ngùng: "Em biết không phải chỉ thiếu có cái này, anh cực khổ quá." Đồ trong nhà bếp cô khá sơ sài, chỉ đủ để rán bò bít tết hoặc là đun ly sữa.
Tiêu Việt nhướng mày nhìn cô, không nói gì, anh múc cho cô nửa chén canh.
Sau bữa cơm chiều, Ân Dao tự giác dọn dẹp nhà bếp cùng Tiêu Việt. Cô để ý thấy anh mua thêm mỗi thứ một vài món, đồ anh chọn chỉ có mấy màu, không lòe loẹt. Màu trắng, màu xám nhiều nhất, có cái nồi là màu xanh bạc hà.
Thẩm mỹ không tồi.
Tối hôm đó, Tiêu Việt không đi. Ân Dao chuẩn bị mọi thứ cả rồi, đương nhiên là không có ý định để anh ra về. Đêm qua cô đã nghĩ, hai người bọn họ đều bận bịu công việc. Nhưng vấn đề là thời gian lại không cố định, thế nên cơ hội ở bên nhau lại càng ít. Ngày mai chụp cho Lăng Phàm xong, buổi tối cô phải bay sang Bangkok. Đợi cô trở về, có lẽ Tiêu Việt đã vào tổ quay phim, cho nên không thể lãng phí thời gian dù chỉ chút xíu.
Lúc Tiêu Việt tắm, Ân Dao ở trong phòng tối nghịch một hồi. Đến khi cô trở ra, Tiêu Việt đã tắm xong, anh đang lau tóc trong phòng ngủ, còn chưa mặc áo. Khung xương hoàn mỹ, vai rộng, eo thon, rãnh lưng hiện rõ. Ân Dao đứng ở cửa ngắm anh, trong tay cô cầm máy ảnh phim. Có lẽ là bản năng nghề nghiệp, gần như chẳng cần suy nghĩ, cô ấn chụp.
Tiêu Việt nghe thấy tiếng động liền quay người lại, anh thoáng sững sờ nhìn máy ảnh trong tay cô.
Ân Dao cẩn thận quan sát ánh mắt của anh, ngó thấy sắc mặt anh không có biến đổi gì, cũng không tỏ vẻ bực mình vì bị xúc phạm. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, kiểu chụp lén này của cô cũng không thỏa đáng.
"Anh có để bụng không?" Ân Dao nói: "Nếu anh ngại, em sẽ hủy tấm phim này." Đây không phải máy ảnh kỹ thuật số, mỗi lần ấn cửa chớp chỉ có thể ghi lại được một tấm phim. Chẳng thể xóa bỏ mà không vương chút dấu vết nào. Đây là sự ghi chép trung thành nhất, cũng là điểm khiến Ân Dao thích tấm phim.
Tiêu Việt nhìn cô một lát, anh nói: "Tùy em, em muốn giữ thì cứ giữ đi."
Ân Dao bất ngờ: "Thật hả?"
"Ừ."
Ân Dao hớn hở, chẳng nói chẳng rằng bước vào phòng đặt máy ảnh lên bàn rồi đi tới ôm anh. Như thể vui mừng lắm nên động tác của cô cũng mạnh bạo, đẩy Tiêu Việt ngã ra giường: "Sao hôm nay anh dễ tính vậy?"
Giường bị họ ép lõm xuống, Ân Dao ngẩng đầu từ trên người anh, cô đảo mắt hỏi: "Anh không sợ em lấy ảnh của anh làm gì sao?"
"Có thể làm gì?" Tiêu Việt hỏi lại.
"Ví dụ như... đăng lên mạng nè, này cũng được tính là khỏa thân đó." Ân Dao cười rất đắc ý: "Vậy nên anh không được làm chuyện có lỗi với em đó, biết chưa?"
Tiêu Việt nhìn cô chăm chú, anh cười nhạt, ép cô dưới cơ thể mình: "Em nói lại lần nữa đi."
Ân Dao nào có sợ anh: "Em nói em đăng lên mạng mạng cho fans của anh ngắm, chắc chắn mấy cô nàng đó sẽ mừng lắm, anh..." Còn chưa kịp dứt lời thì đã bị anh chặn môi.
Mới đầu, Ân Dao còn rất hưởng thụ, nhưng cô mau chóng nhận ra anh lại đang thi nín thở với cô rồi.
Cô không nhịn được nữa bèn đẩy anh ra. Lúc Tiêu Việt lùi lại, đôi mắt cô đã mơ màng, mặt cô dán vào cổ anh thở hổn hển, giọng hơi nghèn nghẹn: "Em sẽ không để người khác thấy, em tự cất giữ cả đời..."
♡ Ai ơi đỡ tui dậy đi, tui gục ngã trước cái sự ngọt ngào này rồi ╥﹏╥ Chúng nó cứ mùi mẫn như này thì tui biết sống sao
P/s: thím nào mê "ăn mặn" thì uống nước cầm hơi ngồi đợi chương sau nhe~