Ân Dao bừng tỉnh trong nháy mắt - thì ra nhà này không phải chỉ mình Chu Thúc sống.
Anh chàng kia rõ ràng vừa mới ngủ dậy, đầu tóc vì ngủ mà rối bù còn có một mảng hơi vểnh lên. Anh nghiêng người dựa vào lưng sô pha, cúi đầu nhẹ nhàng kéo mác trên cổ áo T-shirt, không che đậy. Vai gáy và đường cong cánh tay lộ ra khá thu hút người ta.
Ân Dao giơ tay lên lau nước trên mắt.
Tiêu Việt gỡ sạch mác áo, cầm trong tay cái T-shirt đã lật mặt. Anh đi về phía phòng vệ sinh, vừa nhấc mắt thì thấy một người phụ nữ trước bồn rửa tay.
Tiêu Việt hơi sững người, dừng bước.
Anh cứ nghĩ là Chu Thúc rửa mặt.
Nhìn nhau vài giây hai người đều phản ứng lại.
Ân Dao nhìn lông mày đen nhánh của anh khẽ chau.
Cô cất lời: "Xin lỗi".
Tiêu Việt gật đầu nhẹ, không nói gì, anh xoay người trở lại mấy bước, mặc áo vào.
Ân Dao cầm lấy cái khăn lông vừa rồi dùng rửa mặt, vắt khô nước rồi đi ra ngoài, trả phòng vệ sinh lại cho anh. Cô vừa lau mặt vừa đi về phía phòng của Chu Thúc.
Tiêu Việt liếc nhìn chiếc khăn trong tay cô sau đó thu tầm mắt lại và vào nhà vệ sinh. Giá đồ đặt trên bồn rửa tay đã trống trơn, khăn mặt mà Ân Dao dùng là của anh. Tiêu Việt rửa mặt xong, thuận tay rút hai tờ giấy lau mặt. Anh về phòng cầm di dộng thì thấy Chu Thúc nhắn một tin WeChat lúc 6 giờ sáng. Nhờ anh chăm sóc Ân Dao thay hắn, chuẩn bị đồ ăn cho cô. Tiêu Việt không trả lời, vứt điện thoại lên bàn.
Lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa, anh quay đầu. Ân Dao đứng ngoài cửa, mặt cô đã lau khô, không còn bộ dạng mặt mày đầy nước như khi nãy. Cô cười với anh, hỏi anh có thể cho mượn dây sạc điện thoại hay không. Tiêu Việt xoay người đi tới cuối giường, tìm trong ba lô.
Ân Dao dựa vào khung cửa nhìn phòng anh một chút, không giống phòng của Chu Thúc lắm. Căn này lớn hơn một tí, có cửa sổ, có bàn học, mặt tường rất sạch sẽ không có dán báo ảnh sặc sỡ, trên cửa sổ có đàn ghi ta.
Lúc cô dời mắt về phía chiếc giường đằng kia thì tầm mắt bị chặn lại. Tiêu Việt đi tới đưa sạc điện thoại cho cô.
Khoảng cách gần như vậy, Ân Dao nhìn rõ được gương mặt anh, da dẻ rất đẹp, nghiêng về trắng làm nổi bật đôi môi hồng hồng. Cô để ý thấy mắt anh rất đen, lông mi dài, mắt hai mí hình quạt.
Cô nhận dây sạc, nói cảm ơn với anh rồi trở về phòng sạc điện thoại, khởi động máy lần nữa.
Màn hình sáng lên, Ân Dao nhìn thời gian, đã là 10 giờ 20 phút sáng.
Tiếp theo là chuông báo một đống tin nhắn.
Ân Dao nhìn một lượt, chỉ trả lời hai người. Một là Tiết Phùng Phùng, quản lý khác trong công ty của cô. Tiết Phùng nói tối nay cô phải về để xác định lịch chụp với cô, bảo cô để thời gian trống sau tám giờ tối. Ân Dao hiểu ý, cô nhắn: Được.
Người còn lại là Chu Thúc. Hắn nhắn hai tin, một tin lúc 6 giờ sáng nói hắn phải đi làm còn một tin lúc 8 giờ hỏi cô dậy chưa. Ân Dao trả lời bảo hắn tập trung làm việc không cần lo cho cô.
Trả lời tin nhắn xong cô buông điện thoại xuống, trong lúc chờ sạc pin. Ân Dao ngắm họa báo của Chu Thúc, sau khi xem hết mấy thứ trên tường và trên bàn, cô không có gì làm bèn ra ngoài phòng khách.
Tiêu Việt đang thu dọn mấy thứ linh tinh trên bàn và trên ghế sô pha. Ân Dao đứng bên cửa nhìn anh một hồi, anh chuyên tâm làm việc của mình cũng không ngẩng đầu nhìn cô, rõ ràng không muốn để ý tới cô. Có điều, anh làm cũng chẳng kĩ lưỡng cho lắm, chỉ thuận tay nhặt mấy thứ bên tường bỏ vào trong hộp, đều không phân loại.
Chắc là bệnh nghề nghiệp, Ân Dao vô thức dùng ánh mắt của một nhiếp ảnh gia quan sát anh.
Anh không cao bằng Chu Thúc nhưng tỉ lệ cơ thể rất được, chân dài. Từ góc độ này của cô mà nhìn, đường viền sườn mặt của anh rất rõ ràng, đường cong hàm dưới gọn gàng rõ nét, mắt mày mũi môi đều rất hợp vào ống kính.
Cô đang suy nghĩ: nếu anh cười lên sẽ trông thế nào?
Tiêu Việt dọn dẹp xong, Ân Dao cho là anh sẽ đi nghỉ hoặc làm việc khác, ngờ đâu anh chợt giương mắt nhìn sang hỏi: "Cô đói không?"
Đây là lần đầu tiên trong ngày anh nói chuyện với cô. Giọng nói của anh giống hệt như cô tưởng tượng, hơi trầm lại lạnh nhạt.
Ân Dao ngạc nhiên một chút, không trả lời.
Tiêu Việt lại nói: "Chu Thúc bảo tôi chuẩn bị thức ăn cho cô".
Ân Dao hiểu ra.
Vốn dĩ cô không muốn làm phiền người ta, chỉ định chờ điện thoại sạc được 30% pin sẽ đem trả lại cho anh rồi bắt xe đi. Ấy thế mà lúc này cô lại gật đầu.
Đúng là cũng đói lắm.
Tiêu Việt ở bên kia sô pha, Ân Dao đi tới cách anh vài bước hỏi anh: "Chỗ anh có gì ăn à?"
"Cô muốn ăn gì?" Anh cao hơn Ân Dao không ít, lúc nói chuyện hơi cúi đầu, rũ đôi mắt nhìn cô. Giọng nói vẫn như cũ, giọng điệu rất hời hợt xa cách.
Anh không giống Chu Thúc, Chu Thúc sẽ không bao giờ dùng ngữ điệu như thế nói chuyện với cô.
Ân Dao ngẫm nghĩ, hỏi: "Món gì anh cũng biết nấu?"
Đuôi mày Tiêu Việt khẽ động, không biết có phải nhìn lầm hay không mà dường như trong mắt anh có chút ý trêu đùa.
"Không biết" Anh nói: "Tôi gọi ở ngoài"
Ân Dao: "..."
Sau hai mươi phút, bên ngoài giao đồ ăn tới, còn kèm theo một cái bàn chải đánh răng.
Lúc Tiêu Việt đặt món, Ân Dao nói với anh rằng cô không có bàn chải nên anh đã nhờ anh trai giao đồ ăn mang tới.
Ân Dao ăn xong một phần mì, điện thoại đã sạc được 70%. Cô trả lại dây sạc cho anh, dọn đồ của mình xong thì rời đi.
Ân Dao cũng không đi đâu, cô về nhà tắm rửa trước sau đó vào phòng tối rửa ảnh ngay. Hiện tại cô là một nhiếp ảnh gia thương mại, việc của Yin Studio nhận cô đều làm hết ở công ty. Mà phòng tối trong nhà chính là thế giới của cô. Những thứ cô chụp riêng, thấy thích là rửa ảnh ra. Chỗ này cô không để ai bước vào, nhất là Tiết Phùng Phùng. Người này nhất định sẽ chỉ vào mũi cô mà mắng cô không biết giác ngộ.
Tiết Phùng Phùng bừng bừng dã tâm, Ân Dao đi trên con đường nhiếp ảnh thương mại tới hôm nay hoàn toàn là do cô ấy thúc giục.
Tiết Phùng Phùng đi New York một tuần đối với Ân Dao mà nói đây giống như kì nghỉ. Thế nhưng kì nghỉ của cô tới hôm nay thì kết thúc.
Bảy giờ rưỡi tối, Tiết Phùng Phùng đến trước nhà Ân Dao.
Ân Dao vừa gọi đồ ngọt, còn chưa ăn được mấy miếng đã bị cướp lấy. Tiết Phùng Phùng có mật mã cửa nhà Ân Dao, cô ấy nhảy vào mọi lúc mọi nơi khiến cô hoàn toàn không tránh kịp.
"Không phải tôi đã sớm bảo cô phải kiêng đồ ngọt, không thể mất kiểm soát hay sao. Cô phải tự kiềm chế giống ngôi sao nữ kìa, cô nhìn Uyển Uyển xem". Tiết Phùng Phùng vừa ăn vừa lên lớp với Ân Dao. Cô ấy lớn hơn Ân Dao 3 tuổi, năm nay 28, trời sinh mang khí chất của nữ cường nhân. Tháng trước vừa cắt tóc ngắn gọn gàng, loại khí chất này lập tức tăng gấp bội.
Ân Dao phản bác: "Nhưng tôi không phải nữ minh tinh"
"Sao lại không phải?" Tiết Phùng Phùng vô cùng đắc ý, "Nếu công ty của chúng ta đóng cửa thì tôi sẽ lập tức đổi sang làm doanh nhân, đẩy cô vào showbiz, dựa vào tài năng của tôi, cô nghĩ cô không vượt qua Uyển Uyển được hay sao?"
Ân Dao cảm thấy buồn cười, không biết vì sao cô ấy lại tự tin như vậy, "Cô cho là làm ngôi sao đơn giản lắm hả, dựa vào mặt mũi là được sao? Uyển Uyển được như hôm nay dễ lắm à?"
Tiết Phùng Phùng nói năng lí lẽ hùng hồn: "Đương nhiên mặt là quan trọng nhất"
Ân Dao cười khẽ, hỏi:" Nếu tôi làm ngôi sao, chắc chắn vết nhơ đầy mình, bà chủ Tiết phải tốn bao nhiêu phí quan hệ thì mới tẩy trắng được cho tôi đây?"
Cô chỉ nói một câu đã chặn người kia không còn gì để nói, Tiết Phùng Phùng đen mặt, im lặng 3 giây hỏi cô: " Tôi hỏi cô, cô với anh chàng người mẫu kia cắt đứt chưa?"
Ân Dao lắc đầu: "Vẫn chưa". Dừng một chút, cô nói thêm: "Có điều, nhanh thôi".
Đây là việc tư, lẽ ra Tiết Phùng Phùng không có tư cách quản, nhưng làm bạn bè, cô ấy vẫn muốn khuyên một câu: "Tôi nói cô biết, đừng đùa với lửa kẻo giẫm lên vết xe đổ".
Ân Dao hơi cứng đờ, hiếm khi cúi đầu nói: "Tôi biết".
Cách ngày, Ân Dao bay ra Hải Nam chụp ảnh. Thời hạn là bốn ngày, đến chủ nhật mới trở lại.
Trong thời gian này, cô không liên lạc với Chu Thúc, cũng không nói cho hắn biết cô đi Hải Nam. Kết quả tối thứ 6 Chu Thúc nhắn tin nói muốn mời cô đi ăn, hỏi cô có thể tới không, Ân Dao trả lời hắn: "Tôi không ở Bắc Kinh, chủ nhật đi".
Chu Thúc hình như rất vui, gửi cho cô một biểu cảm sung sướng.
Trước đây cậu ta chưa từng như vậy, Ân Dao nhìn ảnh động hình con heo nhảy nhót, bật cười.
Sáng chủ nhật Ân Dao kết thúc việc chụp ảnh. Buổi trưa cô đáp máy báy về Bắc Kinh.
Chu Thúc hẹn cô buổi tối đi ăn, Ân Dao nghỉ ngơi xong thì đến điểm hẹn. Đó là một nhà hàng món Hàng Châu, ở chung lâu như vậy, Chu Thúc đã hiểu rõ khẩu vị của cô, toàn gọi những món cô thích ăn.
Chu Thúc mời cô bữa này chủ yếu là để cảm ơn cơ hội lần trước.
Ân Dao cảm thấy không tính là gì, không ngờ hắn lại vui mừng như vậy.
Ân Dao hỏi: "Hôm đó bận việc, đến giờ tôi vẫn không kịp xem, cậu đi thế nào?"
"Tốt lắm". Chu Thúc nghĩ lại còn thấy phấn khởi "Nói thật tôi chưa từng đi kiểu này, cảm giác rất khác, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật sự là người mẫu".
Ân Dao nhìn hắn cười cười hỏi hắn: " Chu Thúc cậu còn muốn đi trên sàn diễn lớn hơn không?"
Chu Thúc mạnh mẽ gật đầu: "Tất nhiên là muốn".
"Vậy cuối tuần tôi sẽ báo tin cho cậu". Ân Dao nói
Mắt Chu Thúc sáng ngời, chừng như không thể tin: "Thật sao?"
Ân Dao gật đầu: "Ừm"
"Nhưng tôi..." Hắn muốn nói "Nhưng tôi không phải trả giá gì cả". Nhưng nhìn dáng vẻ Ân Dao hình như cũng không muốn hắn hiến thân, Chu Thúc bất đắc dĩ nuốt lời vào trong bụng.
Bữa cơm này Chu Thúc vô cùng vui vẻ. Sau khi kết thúc hắn đưa Ân Dao về công ty.
Trước khi đi, Ân Dao bỗng nhiên gọi hắn.
Chu Thúc tưởng có chuyện gì, hắn chạy tới mấy bước thấy Ân Dao trầm mặc một hồi mới hỏi hắn: "Người bạn chung nhà với cậu... anh ta tên là gì?"