"Chào buổi sáng"
Lưng Tiêu Việt đập vào cánh cửa tạo ra âm thanh không nặng không nhẹ, Ân Dao tự thấy mình vừa rồi đẩy hơi mạnh. Nhưng sắc mặt anh không có thay đổi gì, chỉ là nhiệt độ trong lòng bàn tay hình như có lên cao, tay Ân Dao bị anh nắm tới nóng lên. Không thể không nói, sức mạnh đàn ông là chẳng thể xem thường. Anh đã không muốn buông ra thì dù cô cố gắng thế nào cũng không thoát được. Không biết cớ gì tự dưng anh lại ầm ĩ với cô như vầy.
Ân Dao cảm giác được rằng anh có cảm xúc, nhưng cảm xúc đó bắt nguồn từ đâu, cô cũng không hoàn toàn sáng tỏ. Dẫu gì giờ phút này ngay cả tâm tư của chính mình cô còn chưa rõ. Dù cho mồm nói mấy lời phóng khoáng, làm ra điệu bộ dứt khoát. Nhưng đám cưới của Lương Tân Nam đúng thật là có ảnh hưởng tới Ân Dao. Đêm nay cô không có chỗ nào để trốn, cũng không muốn gặp bất cứ người bạn nào biết đến chuyện cũ của cô. Mấy ngày nay, những sự quan tâm giống nhau như đúc đó cô đã tiếp nhận quá nhiều lần, hôm nay không cần nữa.
Cô mang quà đến tìm Tiêu Việt, rốt cuộc trong đó có mấy phần trốn tránh, thật khó mà tính toán. Hoặc giả Ân Dao đúng thật còn một phần tâm tư khác, trong lòng cảm thấy Tiêu Việt khá được, xảy ra chút gì đó với anh cũng chưa hẳn là không thể. Nhưng mà, tối nay thoạt trông tâm trạng anh nặng nề, cũng không vui lòng gặp cô. Bây giờ thì hay rồi, còn cáu kỉnh với cô nữa. Đã bao giờ Ân Dao dỗ dành đàn ông đâu. Đoạn thời gian với Lương Tân Nam mặc dù kết cục tồi tệ ảm đạm, nhưng lúc bên nhau chung quy là được cưng chiều. Chu Thúc thì càng không cần nói, biết tiến lùi, có chừng mực, hoàn toàn xứng với danh hiệu "vừa ngoan vừa hiểu chuyện", đây cũng là lí do cô giữ Chu Thúc lâu như vậy. Thật đúng là chưa từng xử lý tình huống của Tiêu Việt
Ân Dao nhìn anh một hồi, cuối cùng vẫn cười nhẹ với anh: "Nếu anh thích, vậy tôi không lấy về."
Tiêu Việt không đáp.
Ân Dao cúi đầu nhìn, cô nói: "Anh nắm tay tôi đau quá."
Ánh mắt Tiêu Việt khẽ lay động, anh thả tay ra.
Ân Dao cúi đầu vừa xoa ngón tay vừa rất thật thà nói cho anh biết: "Mấy ngày nay bận bịu quá, gần như hôm nào cũng làm suốt đêm nên không nhớ được sinh nhật của anh. Đành phải tặng quà bổ sung."
Lời giải thích này nghe qua rất chân thành.
"Cô thường xuyên làm thâu đêm?" Cuối cùng anh cũng nói chuyện tiếp với cô.
Ân Dao lạ lùng cảm giác được chính mình đang thở phào một hơi khi nghe giọng anh.
"Không phải thường xuyên" Cô ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Không phải diễn đêm tới tấp như diễn viên các anh"
"Sao cô biết chúng tôi thường quay ban đêm?"
Ân Dao: "Lần trước ở Thượng Hải, tôi có kể với anh rằng tôi có một người bạn, nữ diễn viên luôn muốn giảm cân đó, anh không nhớ sao?"
Tiêu Việt: "Có chút ấn tượng."
"Cô ấy toàn phải diễn ban đêm." Ân Dao nói, "Tôi thấy các anh cực khổ quá, anh thấy mệt không?"
"Cũng tạm"
Bầu không khí rõ ràng dịu lại, hai người trò chuyện qua lại vài câu, nhưng vẫn đứng tại chỗ nhỏ hẹp ấy.
Tiêu Việt hình như nhận ra vấn đề này trước, anh nói: "Bây giờ cô muốn đi sao?"
Ân Dao hỏi lại: "Anh muốn để tôi đi sao?"
"Tùy cô." Anh hơi nhướng mày, hờ hững đáp một câu.
Mặc dù nói thế, nhưng anh chẳng ra mở cửa, cũng nín thinh không đề cập tới chuyện đưa cô xuống lầu mà chỉ đi thẳng về phòng khách.
Ân Dao mỉm cười theo sau anh, cô nói: "Vậy tôi nán lại chút nữa."
Tiêu Việt lấy hai chiếc áo thun trên ghế sô pha rồi xách cây ghita sang một bên, ghế đã trống trơn. Ân Dao tự giác qua ngồi không cần anh mời. Tiêu Việt vào phòng ngủ trên lầu, ít lâu sau đó anh đi xuống, đưa điều khiển từ xa trong tay cho cô. Ân Dao dựa ghế sô pha xem tivi. Cô cực ít xem tivi, lúc này cũng chỉ là tùy ý nhấn một kênh đang chiếu phim truyền hình buổi tối. Có vẻ giống phim thanh xuân thần tượng, trang phục rất thời trang, nhưng cô không biết diễn viên nào trong phim.
Tiêu Việt lên phòng tắm trên lầu tắm rửa, thay quần dài rộng rãi và sweater mỏng xám tro xong thì anh ngồi vào một bên sô pha đọc kịch bản.
Thấy Ân Dao hạ thấp âm lượng, anh quay đầu nói: "Cô cứ xem đi, không cần nhỏ tiếng."
Ân Dao xem tiếp, ngẫu nhiên quay đầu nhìn anh, thấy anh nắm cây bút, thi thoảng gạch hay là viết vài chữ. Tư thế của anh thật chẳng nghiêm túc gì cả, dựa lưng vào gối, mái tóc sấy dở hơi lộn xộn. Cả người ngồi ở đó rất yên tĩnh, không bị quấy rầy, phảng phất như cô không tồn tại. Ân Dao cảm thấy anh và Chu Thúc thật khác biệt, nếu là Chu Thúc, lúc này chắc hẳn sẽ có chút kiêng dè cô. Có lẽ sẽ cố gắng nghĩ vài chủ đề tán gẫu cùng cô, hoặc là chuẩn bị thứ gì đó chiêu đãi.
Qua mười giờ, Ân Dao nhận được cuộc gọi Tiết Phùng Phùng, nhất thời không đề phòng nên bị chuông điện thoại di động đột ngột làm giật mình. Nhìn thấy tên người gọi, cô ra ban công ngoài cửa sổ sát đất nghe máy.
Tiết Phùng Phùng đánh một câu phủ đầu: "Sao cô không ở nhà? Chạy đi đâu vậy?"
Ân Dao ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng: "Chị đang ở nhà tôi hả?"
"Thì cô nói đi?" Cách điện thoại, Tiết Phùng Phùng vẫn không giảm đềxiben, "Tôi nghĩ hôm nay là khoảng thời gian đặc biệt, sợ trong lòng cô khó chịu, nghĩ quẩn, núp trong góc khóc một mình đáng thương biết bao. Tôi mới tưởng tượng thôi đã chịu không nổi, nên mới đặc biệt chạy tới yêu thương cô. Cô được lắm, không thấy cô đâu."
Ân Dao nghe mấy lời này lập tức có hơi đau đầu, cô bình tĩnh nói: "Phùng Phùng, tôi không có nghĩ quẫn"
Tiết Phùng Phùng nhận định là cô mạnh miệng: "Trước mặt tôi cô có thể thật lòng chút đi, cả ngày hôm nay không nghe cô nói được mấy câu, ăn cũng không ngon, cơm trưa nhai có vài miếng, buổi chiều vừa làm xong liền chạy mất dạng. Tới Đinh Đinh còn nhìn ra cô khác thường, cô còn giả bộ kiên cường bất khuất cái gì. Nói đi, uống rượu ở đâu? Bây giờ tôi tới đón cô"
Ân Dao: "...Tôi không uống rượu."
Về phần ở đâu hả? Đương nhiên không thể nói cho Tiết Phùng Phùng.
Bên kia, Tiết lão đại đã mất sạch kiên nhẫn: "Vậy rốt cuộc cô đang ở đâu? Gửi địa chỉ qua, tôi tới đón cô."
"Không cần đón, tôi tự lái xe." Nghĩ đến đêm nay trở về phải ngủ cùng Tiết Phùng Phùng, không tránh được lại phải nhắc đến Lương Tân Nam, Ân Dao thoáng rầu rĩ.
Cô biết Tiết Phùng Phùng thật tình để tâm đến mình, lo lắng cho mình. Chuyện liên quan tới cô và Lương Tân Nam, rõ ràng Tiết Phùng Phùng là người đứng xem lý trí nhất. Nhưng bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh ở lại, cũng không cần bất kì sự an ủi nào.
Ân Dao ra quyết định, cô nói: "Phùng Phùng, đêm nay tôi không về."
Ở đầu bên kia Tiết Phùng Phùng bất ngờ.
"Tôi tìm khách sạn ở, chị đừng lo lắng." Ân Dao nói, "Bây giờ tôi muốn ngủ, tắt máy trước đây. Ngày mai gặp."
Nói xong, cô cúp máy, tắt điện thoại rồi trở lại sô pha.
Tiêu Việt nhìn cô.
Ân Dao hỏi anh: "Tối nay cho tôi mượn ghế sô pha của anh để ngủ được không?"
Câu hỏi của Ân Dao, Tiêu Việt không trả lời. Sau đó cô tự làm chủ: "Vậy coi như anh đồng ý, tôi ngủ chỗ này, sáng mai sẽ đi, anh ngủ đi không cần phải để ý tới tôi."
Tiêu Việt không đến mức đuổi cô ra ngoài.
Trước khi ngủ, anh cầm chiếc chăn mỏng đi xuống, Ân Dao còn đang xem tivi. Tiêu Việt đứng bên ghế sô pha một hồi rồi bảo: "Hay là, cô lên lầu đi?"
Ý là anh ngủ trên sô pha.
Ân Dao cự tuyệt, "Ghế sô pha đủ rồi, tôi không chiếm giường của anh". Với lại, anh cao như vậy, tay dài chân dài, làm sao ngủ ghế sô pha được?
Tiêu Việt cũng không nói thêm, anh xoay người lên lầu.
Ân Dao vào phòng vệ sinh rửa mặt. Trên bồn rửa tay đặt vào một chiếc bàn chải mới, cô đánh răng xong thì dùng nước tẩy trang và sữa rửa mặt của Tiêu Việt. May mắn đàn ông làm nghề đó đều không thiếu mấy món này.
Ân Dao xong xuôi cũng không ngủ ngay mà trở lại ghế sô pha chuyển kênh tivi.
Lần đầu cô xem tivi lâu như vậy, về phần xem thứ gì cũng không rõ lắm, mãi đến khi cảm thấy âm thanh nghe được đang dần tan ra. Hơn một giờ sáng Ân Dao buồn ngủ nặng nề, cô ấn điều khiển từ xa rồi kéo tấm chăn mỏng đắp lên, mơ mơ màng màng thiếp đi. Ghế sô pha dù sao cũng không đủ rộng, vô ý xoay người, chăn liền rơi mất. Đêm, nhiệt độ giảm xuống, cô ngủ như chết không hay biết gì.
Tiêu Việt tỉnh lại rất sớm, trời còn chưa sáng hẳn. Anh đổi quần áo rồi xuống lầu, trong phòng khách nhỏ vẫn là một khoảng lờ mờ, rèm cửa xám đậm kéo kín mít. Tiêu Việt mở đèn sàn bên tường, chỉnh độ sáng mức thấp nhất. Chăn trên sàn nhà còn người trên ghế sô pha đang ngủ mê man. Cô không cởi áo len, thân thể hơi cuộn tròn, mặt cô hướng vào bên trong, tóc dài phủ lên nửa gương mặt.
Tiêu Việt đi qua nhặt chăn lên, đắp kín lại cho cô. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ hình như Ân Dao nhận ra, cô trở mình khiến chăn rơi một nửa, mặt cô xoay về bên này, Tiêu Việt thấy mi tâm cô khẽ nhíu, có vẻ không dễ chịu lắm. Anh kéo chăn lên lần nữa, che cánh tay của cô. Lúc này chẳng rõ làm sao mà Ân Dao tỉnh lại, cô đờ đẫn. Trong ánh đèn sàn ố vàng cô mở mắt ra, hơi hốt hoảng, cơ hồ không nhận ra người trước mắt. Nhìn mấy giây, bỗng nhiên cô đưa tay sờ mặt Tiêu Việt. Anh lui về sau nhưng cô đã kịp ôm lấy cổ anh. Cô ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên gò má trái của anh rồi chừng như buồn ngủ lắm nên hôn xong cô liền dựa vào một bên cổ của anh, thì thầm câu: "Chào buổi sáng"
...
Ân Dao tỉnh dậy lần nữa là khi chuông đồng hồ báo thức vang lên, bên ngoài trời đã sáng, mặt trời đã lên cao, có chùm ánh sáng nhỏ hẹp lọt qua khe hở của tấm rèm.
Ân Dao mơ hồ bấm tắt báo thức, cô nhìn thoáng qua, thời gian là bảy giờ rưỡi sáng. Ngay lập tức cô bật dậy, ngồi trên sô pha dụi mắt, phát hiện trong nhóm nhỏ WeChat, Tiết Phùng Phùng đã gửi thông tin công việc qua. Cô nhẩm tính thời gian, từ bên này chạy tới phòng làm việc, nếu như đường xá thông thoáng, hẳn sẽ không đến trễ. Ân Dao không dám trì hoãn phút nào, vội vàng đánh răng rửa mặt.
Sau khi thu dọn xong, cô xách túi đi ra, mở cửa được một nửa lại đột nhiên quay đầu, tìm bút trên bàn trà, không thấy giấy note cô bèn viết chữ lên bìa kịch bản của Tiêu Việt: Tôi đi làm đây.
Cuối cùng ký một chữ "Yin".
*
** Phiên âm tên của Ân Dao là "Yin Yao"