Mỹ Lan ngỡ ngàn dòm qua. Rồi chạy ào tới mắt mở to nói: “Chị Dương… trời.. Chị cũng tới đây.”
Chà… nó còn mừng hơn tôi nữa. Nó còn ôm chầm tôi nhảy nhảy lên vỗ vai tôi. Tôi còn ngượng luôn. Có cần mừng dữ vậy không. Còn mừng tới làm nó khóc kìa. Chà… Câu 2 là hỏi ‘tôi làm chuyên viên trang điểm cho chương trình hả?’ Tôi gật ngay. Lần này nó mừng đến nổi mặt sáng rỡ lên. Tôi cũng hiểu nó mừng gì. Không nên nghĩ nó có ý gì, Mỹ Lan hoàn cảnh rất tội. Cũng giống như tôi nhà nghèo đó. Chứ không phải khá giả gì mà tham gia làng giải trí. Nhiều người tham gia ngành giải trí vì ước mơ chân thật. Mỹ Lan là thế. Mẹ mất sớm, chỉ còn bố với 2 người chị và 1 người anh. Cả nhà ở tỉnh Đồng Nai. Nhưng là út nên bố thương lắm, bố nó luôn ủng hộ nó theo đuổi ước mơ. Không có tiền chứ vay mượn để cho nó lên thành phố. Mỹ Lan thì cố tham gia đủ lĩnh vực. Mà… Thì cũng có tham gia 1 số phim với vai nhỏ, hay làm MC cho vài chương trình từ thiện với cứu trợ ở tỉnh, chịu khó lắm, còn về cả vùng lũ lụt. Rồi đi hát cho đám cưới. Nói chung gì nó cũng thử. Nhưng có điều không được thành công. Nó từng đầu quân cho mấy công ty tài năng. Chứ khó mà thành lắm. Hồi trước nở rộ mấy công ty như thế. Nói là công ty chứ chỉ có mấy tay ngang thấy các bầu show ngon lành quá nên tập tành làm theo. Đa phần mấy công ty này chẳng có văn phòng, cũng dạng tự do như tôi đi trang điểm thôi. Nửa năm trước Mỹ Lan đăng trên mạng xã hội là gia nhập 1 công ty đào tạo mới toanh. Tôi mừng cho nó. Chứ có gặp trong 1 show truyền hình. Thấy ra ở công ty đó nó bị đì thế nào. Công ty nhỏ mà lắm cá lớn cá nhỏ thì bắt nạt nhau giật show của nhau ì xèo. Nó vô đó thành chạy việc vặt. Nhưng giờ tốt quá rồi, được đi dự thi cuộc thi hoa hậu.
Nó dòm tới nhóm người đó thì tái mặt nói khẽ: “Chị ơi, giúp em với. Lần đầu thi hoa hậu, em khớp quá. Không biết tính sao.”
Tôi dòm lại nó, thấy nó mang nhiều hành lý mà bộ dạng trong phờ phạt quá. Mặt trang điểm bị lem rồi.
“Sao kỳ vậy? không lẽ công ty không cử ai theo giúp em sao, êkíp đâu?”
“Không có ai đâu chị. Có mình em thôi. Tại… tại có nhiều mẫu đi 1 sự kiện game với đến tham gia mấy buổi tiệc của các công ty đó.” – Mỹ Lan e dè nói.
“Hả? Có lý nào thế. Ba cái sự kiện nhỏ xíu với tiệc công ty sao bằng kỳ thi hoa hậu. Họ bị điên à?” – Tôi nghe đám công ty đó bị điên rồi nên tức nói ra luôn.
“Kệ bọn họ đi. Có chị giúp em là được rồi. Họ… là ai với ai thế? 3 cô gái đó là thí sinh à? Rồi… ban tổ chức ra sao? Giám khảo nữa… Chương trình ra sao vậy chị. Có phải em tới muộn lắm không?” – Mỹ Lan tái xanh dòm ra nói.
“À, không… đừng lo, không muộn, còn mấy thí sinh nữa đang tới. Hay có nhiều còn chưa xuất hiện ấy. Ông đó là bên tổ chức, đang làm ầm lên vì trễ nãi kìa. Họ là… còn đó là MC.” – Tôi vừa chỉ cho Mỹ Lan vừa nói.
Tôi thấy Mỹ Lan căng thẳng quá trời dòm từng người không chớp mắt. Chắc không nên bảo nó là cuộc thi này lắm vấn đề với nhiều bất cập lắm làm gì. Hả? Tự dưng thấy đám mấy người đó chạy vội đi. Chị quản lý tá hỏa quắt tôi quá chừng. A… sao lại tự dưng chạy đi chứ. Tôi với Mỹ Lan chạy ào theo họ.
Chạy ra xe. Chị quản lý chạy theo nói: “Tự dưng có cú điện thoại. Thì ra cái nhóm của ông Vinh đó tập hợp ở resort. Hai bên bên nào cũng nghĩ bên kia phải tập hợp theo mình.”
Nghe mà chán rồi. Mỹ Lan luống cuốn chào ekíp này. Anh chàng phụ tá quay phim liếc nói: “Phụ tá của cô tới rồi à. Một chút lên xe tranh thủ makeup luôn cho thí sinh. Tới nơi là quay hình liền đó.”
Phụ tá? Mỹ Lan trợn mắt luôn rồi luống cuống chỉnh sửa lại mà đâm ghét cái anh chàng này rồi. Tôi ra mặt giúp ngay.
“Không phải. Cô này là thí sinh mà. Là diễn viên đó. Bộ anh không coi mấy cái trong nhà ngoài phố ở đài Long An sao, rồi mấy phim ‘Tháng Sáu Trời Mưa’, ‘Ra Giêng Anh Cưới Em’, ‘Con Gái Bến Tre’ với nhất là ‘Đời Lục Bình Trôi’ sao?”
Cả xe dòm hết về đây. Mỹ Lan vội che miệng tôi. Ủa? Sao? Cái con Mỹ Lan này…
“A… chị nhớ rồi, em đóng vai con ở nhà hội đồng trong phim ‘Đời Lục Bình Trôi’ đó đúng không? Mẹ chị có mua nguyên bộ DVD phim đó.” – Chị quản lý nói.
Mỹ Lan cúi gầm mặt lại. Hử? Sao lại? Nó sao vậy nhỉ, thế mà tự ti, đóng hay vậy mà. Tuy chỉ là vai nhỏ chứ cũng trong mấy nhân vật nữ có số khổ trong xã hội cũ thời xưa.
“Ai vậy?” – Hana hỏi
“Đâu biết, tớ đâu có coi mấy phim nhà quê với phim xưa cho mấy bà vậy chứ? Nhưng xem ra chỉ là diễn viên đó… Nhưng diễn viên giờ đúng là nhìn không bắt mắt ghê ha, nên phim nào mấy nhà làm phim cũng phải đưa nhiều vai dành cho siêu mẫu với hoa hậu vô hết.” – Thảo Suki nói.
Hai đứa này thiệt tình. Bảo đảm tụi nó toàn coi phim Hàn. Hai cái ông già đó thì nhìn là không ưa được.
—-
Chưa giờ thấy cãi lộn long trời lở đất ở cuộc thi hoa hậu. Ông MC tế nhị nên kêu cả đám né lên xe đi quay hình với chụp ảnh trước. Chứ dòm lại thấy hai tên đó nắm áo nhau. Cái con thí sinh Thủy đó đúng là quỷ mà. Giọng the thé lúc hét còn kinh dị đến điếng hồn. Mà nhìn mới biết là Xuân Thủy dạo đó ồn ào trong showbiz. Mấy năm trước có mấy bài báo viết về chuyện tình của nam ca sĩ nổi tiếng với 1 cô bạn gái doanh nhân Việt kiều xinh đẹp không thua gì hoa hậu. Cả 2 còn cùng tham gia show truyền hình, chàng nắm tay nàng ra… Sau đó thì mấy cái báo lá cái đăng tin Xuân Thủy như ngôi sao luôn từ việc cổ chơi cùng nhóm quý tộc gì, hay tậu xe gì, đi biệt thự triệu đô gì, hay là tín đồ hàng hiệu của hãn nào, hay được nhà làm phim nào mời trong siêu phẩm gì, còn có tin là qua Hollywood đóng phim… Rồi chuyện đình đám là scandal của cổ với nam diễn viên khác với siêu mẫu nam khác, rồi đính chính um sùm là hiểu lầm. Trong giới bảo là ngụy tạo thôi, cái này ai cũng biết. Mà khán giả cũng đâu có mặn mà gì với mấy tin tức như thế, chứ đừng nói là theo dõi vài giây của cô này trong phim Mỹ mà báo chí tán tụng lên mây. Sau đó nghe ở Mỹ lấy chồng là đại gia giàu có rồi mà.
Tôi thấy chẳng biết nói gì luôn. Không phải mấy cuộc thi hoa hậu đều phải chọn thí sinh không có scandal gì hay sao, tính cách tốt, đời tư trong sạch, chứ không bị khán giả tẩy chay hay báo chí nói cho xem. Có nhiều cuộc thi sắc đẹp không được tổ chức tiếp kỳ sau vì tân hoa hậu dính scandal ảnh hưởng hết cả. Cô Thủy này cũng 27 rồi. Mặt với thân hình nhìn là biết có tu sửa còn là đại trùng tu ấy. Tính cách thì tệ hại quá đi. Hy vọng không chạm mặt nhiều. Mà lo là mấy thí sinh khác đi chệch hướng rồi. Chương trình lung tung quá.
—-
Tôi chỉ tô son cho cô Thủy này mà chị ta hét la ầm trời lên quăng cây son của tôi còn tát mặt tôi hét nói: “Cheap… Đồ rẻ tiền… Sao bôi thứ rẻ tiền này cho tao chứ?”
A… Xưng mày tao luôn kìa? Bà này… điên chắc. Hai thí sinh khác mới tới chẳng dám hó hé còn sợ bà Thủy này dòm tới họ. Dương Diana thì giận dữ chứ đẳng cấp giàu nghèo phân biệt đó. Thủy từng hét vào mặt cổ là: “Tao mua cả công ty của mày còn được.”
Tôi vội cầm lốc son ra nói: “Em có mấy cây son này của hiệu Mac… chị xem màu nào được?”
Cô ta dòm rồi chụp quăng hết nói: “Đồ xài rồi. Mày dám lấy đồ xài rồi cho tao hả? Mà mày là cái thá gì? Tụi nó kêu cái thứ gì tới đây trang điểm này.”
Không ai dám lại gần luôn. Chúng tôi đang ở trong 1 phòng để thay đồ sửa soạn, không có cánh đàn ông thì ai cũng có cảm giác không an toàn rồi sợ lắm nên chẳng dám đắc tội với bà Thủy quyền lực này.
“A… thôi chết. Trễ giờ mất… Chị… Chị này có phải chuyên viên trang điểm cho Á Hậu Thẩm Thu Trang trong cuộc thi người đẹp thời trang, rồi đại diện đi tham gia Hoa Hậu Á Đông ở Đài Loan, chị đi theo trang điểm cho Thu Trang luôn phải không? Hay quá đi. Hồi trước cập nhật tin tức cuộc thi hoa hậu đó còn thấy chụp cùng với hoa hậu Đài Loan với diễn viên đóng phim thần tượng nữa… Bên Đài Loan họ trang điểm vừa đẹp vừa sắc nét mà nhìn ai cũng trẻ quá ha. Da ai cũng tươi sáng hết. Chứ bên Hàn quốc gì bị chê là trang điểm ai cũng giống nhau. À phải, chị biết mấy bí quyết bên Đài Loan họ trang điểm trong cuộc thi thế nào không?” – Mỹ Lan tự dưng sà tới ôm vai tôi nói 1 tràn.
Ơ… Cái con Thủy đó hết la lối mà ngồi lại bực tức còn dòm mớ đồ trang điểm của tôi xong khoanh tay nói: “Ê, mày làm gì đó. Trang điểm cho tao trước chứ. Phải trang điểm đến khi tao vừa ý mới thôi.”
Tôi thầm cảm ơn trời với thấy nợ Mỹ Lan dữ quá. Mỹ Lan cười rồi quay đi chuẩn bị. Tôi chưa dám thở phào nhẹ nhõm đó. Còn phải trang điểm cho bà điên này. Lắm người quá giàu nên điên đó.
—-
Tôi cứ tưởng không kịp trang điểm cho cả 5 thí sinh này, chứ trang điểm xong cho cô cuối ra còn thấy chưa có gì. Ban tổ chức bắt bên quay phim quay bà Thủy đó cả 3 tiếng. Chủ yếu bả nói trật hay quay lại hoài, rồi chưa vừa ý đòi đổi cái này cái nọ. Cả đám ngồi chờ dài cổ, nên thuận tiện nói xấu.
“Có khi nào phải ở lại đây qua đêm không? Còn chưa ra resort nữa? Mà sao cứ quay hình trên Côn Đảo. Chương trình gì vừa dài vừa lê thê.”
“Chậc, cô bạn chẳng biết rồi. Hoa hậu thế giới tổ chức ở nước nào thì có mấy cảnh thí sinh đi khắp nơi quay thí sinh tham quan mấy cảnh trong xứ đó, hay tham gia các hoạt động xã hội, hay đi chợ nấu ăn thân thiện với dân bản xứ, đạp xe đạp hay đi coi cá heo. Cái này là đúng chuẩn. Bên đạo diễn chương trình làm tốt đó chứ.”
Ờ… chưa thấy đạo diễn xuất hiện. Có lẽ lên đảo Nam trước rồi, chỉ đạo 2 người này trước. Họ bắt đầu đi chụp selfie lấy cảnh chung quanh rồi tụm lại chụp như bạn bè thân vậy. Tôi còn giúp họ chụp hình, rồi chụp hình cùng họ. Tôi mỉn cười vì thấy nhiều hình ảnh của cuộc thi không phải là giả như bên kia, luôn có nhiều hình ảnh đẹp, họ kết bạn với nhau. Có lẽ nếu không có những chuyện không hay kia thì đây là cuộc thi tuyệt vời cho mấy cô gái này. Mỹ Lan đi ra chỉnh lại cái mũ rơm với cầm 1 cái túi rơm theo hình tượng đi dạo biển đảo cười.
“Chưa cám ơn em đó. Em thiệt cứu mạng chị.”
“Không có gì. Em còn cần chị giúp đỡ nhiều mà. Chị biết không. Cuộc thi này là cơ hội cuối cùng của em. Bố em ốm nặng rồi. Ngoài bố thì chẳng ai ủng hộ em hết. Bố còn bảo đừng lo, lo đi dự thi đi. Rồi tự tin lên… Em cũng coi đây là cơ hội cuối. Làm diễn viên mà toàn mấy vai nhỏ như em thì không đủ sống. Em cũng ao ước làm có tiền. Em biết là làm gì có cửa đoạt giải nhất, nhưng được 1 giải phụ hay được chú ý là cứu cánh cho em rồi.” – Mỹ Lan khóe mắt có nước nói.
Tôi vội hỏi tình trạng của bố Mỹ Lan thế nào. Không biết nó có nhiều gánh nặng vậy. Tôi vội động viên nó.
Xong rồi bị hối chuẩn bị. Trời… mỗi thí sinh chỉ có 6 phút cho phần quay phỏng vấn bản thân thôi đó. Do bà Thủy đó chiếm cả buổi rồi nên giờ hối mấy thí sinh khác quay nhanh để sang địa điểm khác. Còn mấy cô còn lại thì quay sau.
“Ê cô kia. Lại đây coi. Mau lại đây. Cô bới tóc cho con gái tôi kiểu khác đi. Chứ để tóc thẳng vậy đâu có thu hút.”
“Dạ, cháu không phải thợ làm tóc đâu. Cháu chỉ trang điểm.”
“Gì kỳ vậy nè trời? Tổ chức kiểu gì. Không cần biết. Hoàng Trinh nó sắp tới lượt.”
Tôi biết cái bà mẹ của Hoàng Trinh này khó chịu lắm. Nghe bả nạt trong điện thoại là biết sao rồi. Có điều có Thủy nên bả mới nín thin chứ giờ kéo tôi ra để bả yêu sách hay đòi hỏi đây. Bả đối với nhân viên thế chứ gặp mấy ông như ban tổ chức với bên tài trợ thì bả như thành người khác ấy, vui vẻ tử tế còn chạy theo làm quen họ. Hoàng Trinh này đang học Đại Học Quốc Tế còn là hoa khôi giảng đường nên tự tin vô cùng, không cần vô công ty nào trước, như 1 số mấy cô gái tham gia các cuộc thi hoa hậu là họ chờ qua vòng loại rồi vào vòng trong sẽ tìm công ty sau, hay các công ty tự tìm tới cho họ lựa chọn. Năm nào mấy hoa khôi giảng đường tham gia cuộc thi sắc đẹp cũng có lượng fan đông đảo với giành được nhiều cảm tình của khán giả.
Mà cuộc thi gì không có ai là thợ tóc hay lo phần trang phục sao trời? Chỉ có bên bà Thủy đó là có 6 người lo cho mình bả. Đáng lẽ đông hơn đó mà tính cách đó thì ai cũng tức giận, bỏ cả đi. Giờ chỉ có 1 trợ lý, với 1 thư ký riêng nhưng họ lo việc kinh doanh, lo vụ cái resort này, khảo sát thị trường này nọ. Bốn người còn lại, là nhà tạo mẫu riêng với người phụ tá lo phục trang. Còn 2 người nữa là Thủy mời về, cả 2 đều trong 2 công ty giải trí lớn khiêm lò đào tạo Hoa hậu và theo Hoa Hậu ra các cuộc thi quốc tế. Hai người này là chuyên viên tâng bốc thì phải? Có tên giọng Bắc nói toàn ba câu trên mây như: “Với khả năng của Thủy, anh thấy dư sức đạt vương miện Hoa Hậu. Cuộc thi này sẽ là bàn đạp để em vươn xa. Bảo đảm sau cuộc thi em có thể tự tin tham gia cuộc thi lớn. Và rồi sẽ dự thi cuộc thi sắc đẹp quốc tế. Anh nghĩ em nên tìm kiếm cơ hội đóng phim với Hollywood sau thành công của những phim em đã từng đóng.”
Nghe mà nổi da gà ớn lạnh luôn đó. Kỳ kèo với 1 hồi không có ích lợi gì, bà Vy mẹ của Hoàng Trinh bỏ cuộc rồi tự chải tóc cho con còn sai tôi đi lấy keo xịt màu, với tô màu son đỏ cho cổ như. Tôi vội can.
“Không nên đâu bác. Hoàng Trinh hình tượng hoa khôi giảng đường. Nên tránh mấy vụ nhuộm tóc, hay trang điểm đậm. Hana khác, theo hình tượng giống ca sĩ trong nhóm nhạc nữ Hàn quốc.”
Cả 2 thấy có lý nên thôi. Tôi vội xin kiếu đi. Tôi nghe mẹ con họ nói chuyện dù chẳng cố ý nghe gì.
“Mẹ.. con không có tự tin. Làm sao giờ? Còn 15 phút là đến lượt con. Cái cô Thủy đó… Có ông chuyên gia nói cổ dư sức thành Hoa Hậu kìa. Thí sinh khác không trong làng giải trí như Thủy thì cũng trong lò đào tạo sắc đẹp danh tiếng, hay diễn viên, ca sĩ, model cũng có… Nghe nói có cô Việt kiều từng tham gia 2 cuộc sắc đẹp lớn là Hoa Hậu Châu Á với Hoa Hậu Canada kìa. Tuy không được giải chứ gây chú ý lắm, ai cũng bảo cổ còn đẹp hơn tân hoa hậu của 2 cuộc thi đó.”
“Đừng lo… Cái cô Thủy đó mới dễ gẫy đó con. Mẹ dò hỏi rồi, cô ta có nhiều scandal lắm. Khán giải nhậy cảm với mấy tin thí sinh Hoa hậu cặp kè hay đi bar, nhất là vụ phẫu thuật thẫm mỹ, cả hình xâm cũng gây phản cảm với nhiều người. Đến chừng nhiều lời chê trên mạng xã hội với Facebook của cuộc thi thì để coi ban giám khảo nào trao vương miện cho cổ nữa.”
Chẳng lẽ bà Vy định… Thường mấy cuộc thi sắc đẹp cứ trước lễ trao giải thế nào cũng có nhiều thí sinh bị khui ra những thứ lùm xùm, hya hình ảnh của họ bị phát tán trên mạng xã hội, rồi bị ban giám khảo trừ điểm. Chắc cũng từ mấy cuộc nói chuyện thế này mà tạo nên sóng gió. Tôi biết không nên xen vào mắc công làm mích lòng người này người kia trong giới nên làm như không nghe thấy.
—–
Một chút là tôi biết vì sao Jennifer Trần này bị loại từ mấy vòng đầu của cuộc thi sắc đẹp. Cô ta nói giọng lơ lớ mà hay nói mấy câu tiếng Anh tục lắm. Suốt ngày cứ ‘Fck’ với ‘Sht’. Còn hút thuốc nữa. Mấy cái này đừng nói là thi sắc đẹp trong nước cả trong giới giải trí mà làm vậy cũng bị mất hết điểm luôn. Không biết bên ban tổ chức làm sao mà tôi thấy lắm thí sinh có vấn đề quá chừng. Còn mấy thí sinh khác chừng nào mới tập hợp. Hay họ có tổ khác nhỉ? Cũng đúng. Thường mấy cuộc thi sắc đẹp trừ mấy cuộc thi ao làng thì đều chia tổ ra. Chứ ông MC phát cho họ đủ thứ số báo danh vậy mà. Số của Jennifer là số 101 tức là có hơn 100 thí sinh dự thi cuộc thi này rồi. Nhưng lúc nãy ổng bảo ‘chọn số báo danh được, ai thích số nào thì nói anh 1 tiếng’.
Thế là sao vậy ta? Chẳng hiểu nữa. Tôi có hỏi Mỹ Lan thì nó bảo là đơn vị tổ chức thi liên lạc với bên công ty quản lý của nó mời. Dương Diana cũng nói thế. Hẳn là họ gửi lời mời đến các công ty model rồi. Hana Jisoo thì lại nói khác là nhận được lời mời qua email. Cho tôi xem luôn. Email kỳ lạ lắm như ‘Chúc mừng em. Em phù hợp với tiêu chuẩn cho cuộc thi hoa hậu. Mong em tới địa điểm tham dự. Phần thưởng của cuộc thi là 5 triệu đồng và các giải thưởng. Trở thành gương mặt đại diện sản phẩm và nhất là thành gương mặt quảng cáo cho resort’.
Rồi 1 dòng liệt kê, thể lệ tham dự rồi quy định. Rồi gọi điện thoại thì có người xác nhận rồi chỉ dẫn tới đây. Thế thôi. Nghe sơ sài quá. Nhưng giờ các cuộc thi sắc đẹp quá nhiều, họ muốn thu hút nhiều thí sinh tham gia tạo tiếng vang thêm thì cứ gửi lời mời cho nhiều gương mặt, rồi thắt chặt lại sau. Có phải do đám nhân viên công ty của ông Năng đó nghỉ hết không mà giờ lộn xộn như vậy. Ông MC lật qua lật lại cái danh sách rồi mù đầu đành kêu tôi lấy giấy viết kêu thí sinh điền đăng ký tên họ, thông tin cá nhân. Tôi vội hỏi qua.
“Thì đó. Cái này đáng lẽ do đám nhân viên đó lo. Mà giờ chúng nghĩ hết. Anh không biết đường mà lần. Em giúp cái. Kêu họ ghi lại thông tin để chút anh còn phỏng vấn thí sinh. À, đạo diễn dặn… nhớ kêu họ ghi thông tin chi tiết, mấy cái tài năng sở trường sở đoản. À quên nữa, rồi có người bảo kêu họ ghi có dị ứng gì hay bệnh gì hay có mang theo thuốc gì không để bên resort chuẩn bị tiếp đón chu đáo.” – Ổng nói.
Tôi vội ờ ờ ngay. Tôi thấy có 3 hay 4 mẫu đơn liệt kê đủ thứ. Tôi vội cập vào bảng rồi kêu họ điền. Cái cô bạn Suki của Hana chộp 1 bảng đăng ký luôn. Hả? Nè, em… Nhỏ lấy tay suỵt tôi nói: “Cho em 1 bảng coi cho biết giữ làm kỷ niệm. Mà đây là bảng đăng ký luôn hả chị? Bộ.. đừng nói là danh sách thí sinh bị mất rồi đó.”
Tôi giả vờ nói: “Mất đâu mà mất. Bên này thôi, chứ trong ban tổ chức với bên trong ban giám khảo ở resort chắc có danh sách đó chứ.”
Nó ỉu xìu thất vọng thấy rõ. Thấy nó vẫn cầm khư khư nên thôi để nó cầm luôn. Mới có 18 tuổi đầu, tôi thấy như em gái hiếu kỳ của mình ở nhà.
Chợt tôi nghe ồn ào ngoài đường. Có mấy du khách trong resort chạy vô hét đủ thứ. A… có vẻ là 1 số du khách thấy gì đó.
Hả? Xác chết trôi.
“Phải đó cô ơi. Ở bãi biển lúc nãy chắc mưa gió to biển động có xác chết trôi vào, lúc nãy có 2 người đi dạo phát hiện xác chết. Giờ họ đang kéo xác vào.”
Ghê quá đi… Có 1 tên ngư dân đứng cạnh bà này cười nói.
“Em sợ hả người đẹp? Ở đây mấy vụ như xác chết trôi là bình thường. Hay ra coi thử cho biết. Nhiều du khách nghe xác chết trôi còn ra coi kìa. Hồi trước Côn Đảo này là Địa Ngục Trần Gian mà. Người ta tới coi Địa Ngục, tù đầy chết chóc, tra tấn, đám du khách nhiều kẻ quái lắm. Thích xem mấy cái này. Đừng lo, anh đây thấy xác chết trôi hoài, rõ ràng lắm. Người ta nói xác chết thì hôi thối dòi bọ, chứ cái xác này mới từ biễn trôi dạt lên, tức là chỉ bị trương phình thôi mùi như mùi cá tanh chứ không có hôi thối dòi bọ đâu. Ha ha ha, sợ rồi hả người đẹp.”
Tôi tái cả mặt. Không phải vì lời hắn nói. Quê tôi ở Lái Thiêu mà, là vùng sông nước, thiệt ra từng thấy xác chết trôi rồi. Hồi còn nhỏ kìa. Giờ vẫn còn sợ. A… gì… Họ chở xác kìa.
“Chứ còn sao nữa. Bãi đó là bãi tắm mà. Khách du lịch đầy. Không lại để đó chôn luôn. Với lắm bọn hiếu kỳ, để đó là chúng tới coi chụp ảnh tung lên mạng còn ghê hơn với ảnh hưởng hình ảnh của đảo. Chúng tôi có 1 nhà để xác. Chờ họ xác định danh tính tìm thân nhân nhận xác. Mà ba cái trường hợp xác chết trôi này hầu hết là chẳng bao giờ nhận dạng được đâu. Biết họ là ai đâu, hay ai đâu mà biết họ. Người thân tới nhận còn chả ra mà, nhờ ba cái đồ đạc tùy thân thôi.”- Tên đó vừa nói vừa có ý giễu tôi.
Thấy họ chở xác qua bằng 1 cái xe đẩy nhỏ dạng như che đẩy trái cây. Phủ 1 tấm bạt bằng nylon sọc 2 màu… Nhiều người đứng coi chứ tôi kinh sợ quá. Do đường gập gềnh nên lúc đẩy qua chỗ tôi cái bàn tay rớt ra. A… Tôi thấy cái bàn tay đó da tái trắng xanh… trương phình ra… Nhưng cổ tay còn đeo đồng hồ dây vàng mảnh mặt tròn màu đỏ, còn có 1 hàng dây vòng tay nhiều lớp kiểu Bohemian sành điệu của mấy cô nàng biết diện đồ đi biển. Hả? Là… là 1 phụ nữ à? Cứ tưởng là ngư dân đi biển gặp nạn… Sao… Sao… Tôi hết sợ dòm theo cái bàn tay lủng lẳng trên xe, họ đẩy đi… Tôi bất giác thấy hơi ớn lạnh cảm giác bấc an… Chắc.. chắc… có lẽ là 1 du khách nào đó đi biển rồi không may. Chứ không thể nào là…
“À… anh có biết xác chết này chết bao lâu không?” – Tôi hỏi anh ngư dân.
“Nghe nói cũng mới chết trong khoảng 1 tuần. Chắc không phải chết ở đây rồi, cả tháng nay dù có mưa gió chứ đâu có bão gì mà tai nạn hàng hải được. Nhiều khi xác chết từ đâu đó hay chết trên biển, lắm tàu bè trên biển mà, gặp bão 1 cái là chết hết. Rồi xác tứ phương trôi về.”- Anh ta nói.
Một tuần… Nhiều thí sinh đã tới đây sớm. Hoàng Trinh với cô bé kia cũng tới đây trước 2 tới 3 ngày rồi. Họ tự đi riêng, tự lo chỗ trọ… Mà nếu là thí sinh thì tại sao chết thế này chứ? Lúc nãy anh ngư dân bảo 1 tháng nay chỉ có mưa nhỏ với gió chứ không có bão lớn gì. Thế thì sao mà thí sinh này tới đây bị tai nạn rồi chết đuối được.
“Em nãy giờ đi đâu vậy? Có thêm thí sinh tới kìa.” – Chị quản lý chạy ra kêu tôi.
A… Tôi chạy vô liền. Chắc do tôi suy nghĩ nhiều quá thôi. Chắc… chắc cái xác đó không phải thí sinh đâu.