Người ta hay gọi con nít là bánh bao
Vũ Hàm Anh thấy Mạch Sơn Khê nói mới nhớ tới Yêu em 59 giây cũng là Vũ Đương, người ta cấp cao như vậy, luyện được đan so với cậu hữu hiệu hơn. Cái này ngược lại có chút ngượng ngùng, cảm giác xấu hổ dần dâng lên.
Vũ Hàm Anh không gõ nữa, đi theo mọi người cùng nhau đánh cờ. Đội ngũ im lặng một lát, chỉ có Mảnh khảnh kia không ngừng toát chữ.
Hệ thống thông báo Mảnh khảnh kiểm tra trang bị cùng trân thú của mình, Vũ Hàm Anh là lần đầu tiên chú ý nhắc nhở như thế, bám gót theo thì thấy Gió-er cát- er tôi nôn bên cạnh trên đầu bốc ra hàng chữ.
.
đáng yêu
.
Vũ Hàm Anh cảm thấy có chút hoa mắt, vốn kỹ năng thường của một đống người đã đủ hoành tráng rồi, trước mắt lại thêm Mảnh khảnh bốc chữ lên qua lại vây quanh Yêu em 59 giây nhảy nhót. Trái gọi anh zai phải kêu anh zai.
Yêu em 59 giây trái lại không phản ứng, như hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn tiếp tục đánh cờ, xong quân thứ 38 lập tức chạy qua hướng tây. Vũ Hàm Anh mỗi lần đều không nhớ được, gặp người khác chạy đi, lúc này mới vội vàng đuổi theo.
Ở kênh đội ngũ Mảnh khảnh vẫn chưa hết lảm nhảm, những người khác lại tương đối ăn ý, sử dụng kênh bang hội.
.
con nhỏ này, CMN đặc biệt đáng ghét.
lên
Nhìn trái mỹ nhân cùng anh đại có JQ nha… nói chuyện lúc nào cũng mờ ám như thế…
đại !!
sao vậy! Thế nào thoáng cái không còn máu rồi
.
Vũ Hàm Anh cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch, Mảnh khảnh một mình nói nửa ngày không ai quan tâm, đột ngột rời đội ra ngoài, đội ngũ còn năm người. Trong bang Nhìn về bên trái vừa xuất hiện, lập tức khiến Nho nho nhỏ và Gió-er cát-er tôi nôn hăng tiết gà, hai người tán gẫu đến hỏa nhiệt, cũng không trông nom đánh cờ, đứng im bất động.
Tiểu Vũ Đương theo Mạch Sơn Khê cùng Yêu em 59 giây còn lại ba người đánh. Nhưng mà cờ ra rất nhanh, đánh tới quân 193, đột nhiên cũng đứng im.
Vũ Hàm Anh nhìn trên màn hình yên tĩnh, khỏi cần đoán cũng biết là lại lag rồi. Chịu đựng chờ hơn nửa phút, cuối cùng cũng động được, lại nhìn thấy bên cạnh một con cờ đen… còn có hai kỳ hồn…
Máu của tiểu Vũ Đương vốn đã mỏng, cấp độ kỳ hồn lại quá cao so với cậu, cậu còn chưa kịp điều khiển tiểu Vũ Đương chạy đi, đã thấy màn hình xám tro, chết rồi…
Nho nho nhỏ hồi sinh cậu lên, Nga My cấp 117, bổ một phát vạch máu liền đầy. Không đợi Vũ Hàm Anh thêm trạng thái đầy đủ, bên kia đã đánh xong 200 quân cờ, tiểu Vũ Đương lại không thể động.
.
người mới là lạ
.
Vũ Hàm Anh nhìn bốn người phía trước chăm sóc tiểu Boss, cậu cũng không dám chạy qua, thành thành thật thật đứng một bên,ngộ nhỡ chết lại phiền người khác thêm máu cho mình.
Vũ Hàm Anh không có việc gì làm, đứng ở khu vực an toàn, lần lượt điểm chọn từng hình ảnh nhân vật bên phải, thêm trạng thái cho đội ngũ, Tê Ngưu Vọng Nguyệt, có thể tăng nội lực.
Nho nho nhỏ cùng Gió-er cát-er tôi nôn không dám khinh suất nói chuyện phiếm nữa, lần lượt phóng kỹ năng, tiểu Vũ Đương còn chưa thêm trạng thái xong, Boss đã ngã xuống đất.
.
tin đó
.
Vũ Hàm Anh nhìn nhìn bang hội, đem tiểu Vũ Đương chạy đến Kiếm Các treo câu cá. Sau đó mặc áo khoác cầm ít tiền định bụng xuống lầu mua cơm trưa mang về ăn.
Khóa cửa, sự tình khiến Vũ Hàm Anh phiền muộn nhất không gì ngoài việc leo lầu, phòng ngủ ở tầng 6, mỗi lần đi ăn trở về phải tân tân khổ khổ bò lên, một tầng 24 bậc thang, từ tầng 1 đến tầng 6, chính là 120 bậc… Bò ngót nghét ba học kì rồi, vẫn không thấy thích ứng.
Xuống đến tầng 2, Vũ Hàm Anh vừa nhấc đầu, đúng lúc nhìn thấy một người mặc áo khoác màu ngà đi ra. Vì vậy thả chậm cước bộ nhường đối phương đi trước, lúc này mới nhìn rõ, thế mà là thầy Hạ dạy hán ngữ cổ. Bây giờ mới nhớ tới, hình như có mấy giáo viên ở tại ký túc xá sinh viên tầng 2.
Hạ Thần mặc một cái áo khoác trắng ngà tới đầu gối, trên tay cầm điện thoại di động, không trông thấy Vũ Hàm Anh, đang gọi điện thoại, trên mặt có chút bất đắc dĩ.
“Không được đem nó ra!… Để nó ở trong xe.”
Vũ Hàm Anh đi ở phía sau, phía trước âm thanh của Hạ Thần không lớn nhưng rất rõ ràng.
Tới tầng 1, Vũ Hàm Anh ngẩng đầu nhìn lên, mới biết bên ngoài vậy mà tuyết rơi rồi. Mặt đất ở đại sảnh có chút thấp , rèn cửa dày vừa xốc lên, một luồng khí lạnh đánh tới, xen lẫn vài mảnh hoa tuyết, không khỏi khiến người ta rùng mình một cái.
Hạ Thần bỏ di động vào túi, xốc rèm cửa đi ra ngoài, theo bản năng quay đầu lại, thấy Vũ Hàm Anh theo ở phía sau, tay liền ngừng lại, chờ cậu đi đến mới thả rèm cửa buông xuống.
Vũ Hàm Anh vốn không tính cùng Hạ Thần chào hỏi, lúc này ngược lại có chút lúng túng, “… Cám ơn thầy Hạ.”
Hạ Thần một lời cũng không nói, nhìn thoáng qua cậu liền đi.
Khóe miệng Vũ Hàm Anh giật giật, quả nhiên là không nên cùng người như vậy nói chuyện thì tốt hơn. Vì thế cúi đầu đi về phía trước, vừa mới bước ra hai bước, xuống bậc thềm của cửa lớn, thì nhìn thấy cách đó không xa một vật nhỏ nhỏ hình cầu vọt lại.
Vũ Hàm Anh ngây người một chút, còn tưởng là một quả cầu tuyết, nhìn kỹ mới biết là một đứa nhóc, tròn trịa mập mạp, mặc áo lông màu trắng, cổ áo còn có một vòng lông dài cùng màu, quả thực y đúc quả cầu tuyết.
Nhóc con đáng yêu khủng khiếp, mắt mở thật to, Vũ Hàm Anh đang nghĩ đây là con cái nhà ai trong trường, thì thấy nhóc bánh bao duỗi hai cánh tay nhỏ, một cái đầu xông qua, nhào đến phía trước chân trái Hạ Thần, ôm lấy, cười ‘hi hi hi’, còn ngưỡng khuôn mặt nhỏ hướng lên nhìn Hạ Thần.
Vũ Hàm Anh hóa đá, đứa bé này sẽ không là con của thầy Hạ đi? Không phải là cậu không tin, chính là… một chút cũng không giống. Một cái đáng yêu khủng khiếp, một cái đáng sợ muốn chết, không có điểm nào giống nhau.
Hạ Thần nhìn bánh bao bám víu lên chân mình, sắc mặt lập tức tối đen. Nhóc con kia như đã nhìn ra, cười càng vui vẻ, còn đem bàn tay ướt khi nãy nghịch tuyết cọ cọ lên ống quần anh, lau khô sạch sẽ.
Bánh bao túm lấy quần Hạ Thần kéo kéo, thanh âm non nớt vang lên: “Chú út ở đằng trước.”
Vũ Hàm Anh nhìn sắc mặt Hạ Thần đen xì, không khỏi buồn cười. Nghe giọng nói của bánh bao, lại càng cảm thấy đáng yêu khủng khiếp, bộ dáng y đúc quả cầu tuyết, giọng nói cũng mềm mại.
Hạ Thần nhìn đứa cháu trai trước mắt đã cảm thấy đau đầu, một tiểu quỷ, mỗi lần không khiến cho anh phát hỏa là không ngừng. Cho dù anh có phát hỏa nhóc con kia cũng không sợ, xoay người chạy, không tìm mama, ngược lại bổ nhào vào lồng ngực chú út… cáo trạng!
Hạ Thần ngẩng đầu nhìn lướt qua cây đại thụ cách đó không xa, một cậu trai mặc áo lông màu trắng đứng ở đó, tay đặt trong túi, một bộ dáng xem náo nhiệt.
Nhịn, Hạ Thần đi về phía trước, nén nhịn, “Đi tìm chú út của con đi.”
“Muốn đi theo tiểu Thần Thần cơ.” Bánh bao không buông tay, vẫn lôi kéo quần Hạ Thần, tách đôi chân nhỏ.
Vũ Hàm Anh ở phía sau trượt chân một cái, thiếu chút ngã ngửa. Tiểu Thần Thần … tuyết rơi quả nhiên dưới đất rất trơn trượt.
“Tiểu Thần Thần đi nhanh quá, theo không kịp theo không kịp, ăn hiếp người ta a …” Bánh bao một tay vẫn túm quần, gần như là chạy theo. Còn chưa nói xong, vừa lúc đạp lên một khối băng, toàn bộ thân thể thoáng lắc lư liên tục.
Vũ Hàm Anh ở ngay phía sau, theo bản năng khom lưng đưa tay đỡ bánh bao một cái. Bánh bao ngã ngửa về phía sau tựa lên đùi Vũ Hàm Anh.
“Cẩn thận một chút, trên mặt đất có băng.” Vũ Hàm Anh thấy bánh bao chớp chớp đôi mắt to nhìn mình, dễ thương đến không có thiên lý.
“Cảm ơn đại ca ca.” Bánh bao vui tươi hớn hở mở miệng, lộ ra hàm răng trắng.