Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Facebook: http://facebook.com/tg.lieuphong
Instagram: typhoon_1210
Trong thơ ca, những câu từ miêu tả mùa thu đều rất lãng mạn. Những câu nói nói tình cảm đó cũng chỉ thích hợp với những người đa sầu đa cảm. Đối với Quả Tri mà nói, sự thay đổi mùa mà nói chẳng qua chỉ là số lớp áo mặc trên người khác nhau mà thôi. Cậu ngồi sau bụi cỏ ở phía sau sân thể dục, dựa lưng vào tường, tay đùa bỡn lá khô, nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của Thời Tây nhanh nhẹn gõ bàn phím.
Trong trường học có quá nhiều lời đồn, liên quan tới Thời Tây, liên quan tới Quả Tri. Tới nay đã là một thời gian dài mà chưa từng thấy qua Thời Tây có tới lui cùng với nữ sinh nhiều hơn một lần chớ nói chi là bạn gái, ngược lại Thời Tây lại thường ở cùng Quả Tri, cộng thêm Quách Diệc Kỳ thêm dầu thêm mỡ, người khác đối với quan hệ của hai người phỏng đoán càng lúc càng nhiều. Vô luận là Quả Tri đi đến chỗ nào cũng có thể nghe được âm thanh nghị luận của người khác, tầm mắt của bọn họ không ngừng, không ngừng đâm về phía Quả Tri.
“Không thể nào, là người đó sao? Không phải là con trai sao?”
“Đại khái là mặt dày mày dạn quấn lấy Thời Tây đấy. Thật là không biết nhìn lại mình.”
“Trong người hắn có bị bệnh không?”
Quá nhiều, quá nhiều lời không muốn nghe truyền tới, hết lần này tới lần khác chui vào tai. Chuyện không muốn xảy ra vẫn phải xảy ra, sự kiên cường của Quả Tri run rẫy giữa những lời đồn đại không hay. Cậu cố gắng xua những câu nói đó ra khỏi đầu nhưng nó vẫn cứ bám lấy không rời. Thật là muốn bất chấp che tai lại mà chạy đi, thật là muốn bất chấp mà rống to lên. Đừng nói, đừng nói nữa, dù chỉ là một giây. Có thể đừng nói nữa hay không? Thời Tây có biết chưa? Không muốn để cho hắn biết, muốn cho thế giới của hắn thật yên tĩnh. Vì vậy Quả Tri ở trước mặt Thời Tây làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng chuông hết giờ nghỉ trưa reo lên, Quả Tri đứng lên, phủi phủi quần. Hai người đi tới dãy phòng học. Trước mặt, có một cô gái, ôm tay đứng ở trong bóng mát. Tóc của cô tùy ý xõa trên đôi vai, quần áo đơn giản. Lúc phát hiện Thời Tây và Quả Tri, cô giơ tay lên: “Này.” Rất lâu không gặp, khuôn mặt thuần túy này, cô ấy tựa hồ như gầy đi một ít.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Đan Kết, Quả Tri đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng. Cậu chạy tới Đan Kết: “Thiếu nữ! Thiếu nữ! Sao cô lại tới đây?” Đối với phản ứng của Quả Tri như thế thật khiến cho người ta có chút bất mãn.
“Không hoan nghênh?”
“Cô nhìn dáng vẻ của tôi giống như là không hoan nghênh lắm sao?” Đan Kết là dì của Thời Tây, là người đầu tiên chấp nhận chuyện của cậu và Thời Tây, là người dạy cho cậu câu thần chú khiến cho Thời Tây cười, Quả Tri đối với cô mà nói không phải là thích một cách bình thường.
“Như vậy mới được chứ, so với cái người mặt lạnh khi thấy tôi còn tốt hơn nhiều. Tới đây nào, ôm một cái.” Đan Kết hữu ý lại vô ý liếc về phía Thời Tây, lộ ta nụ cười tà ác. Yêu cầu của Đan Kết khiến cho Quả Tri có chút quẫn bách. Cho dù thế nào đi nữa cô ấy vẫn là phụ nữ, Quả Tri đời này chưa từng tiếp xúc thân mật với phụ nữ lần nào.
“Thế nào, không nể mặt tôi?” Thái độ nói chuyện giống như một tên côn đồ xã hội đen. Quả Tri nhìn thấy Đan Kết nhiệt tình và tràn đầy mong đợi. Cậu đành phải đưa tay ra, còn chưa có đưa đến gần Đan Kết đã bị Thời Tây kéo trở lại bên cạnh: “Cậu thật sự dám ôm sao?”
“Chẳng qua là chào hỏi.” Quả Tri nói.
“Nhổ nước bọt vào cô ta mới chính là chào hỏi.”
“Này, này, thái độ gì vậy? Quên chuyện khi cậu còn nhỏ nhìn lén tôi tắm qua khe cửa, còn trộm áo lót của tôi rồi sao?” Đan Kết mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói. Quả Tri quay đầu, dùng loại ánh mắt kì quái nhìn Thời Tây: “Thì ra là, cậu, cậu đã từng làm chuyện như vậy.”
“Tôi còn phải nói bao nhiêu lần đây? Đừng tùy tiện tin lời của người khác, đặc biệt là cô ta.”
“Cậu nói là tôi nói láo sao? Ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè năm đó, là cái áo lót màu hồng đó, cậu không nhớ rõ sao? Cậu thật ra cũng giống như mấy gã đàn ông khác, tôi hiểu, cũng không quan tâm lắm. Nhưng mà cậu lấy cái áo lót đó, là cái áo lót tôi thích.” Đan Kết biểu cảm tự nhiên nói. Cô luôn có năng lực biến những lời nói dối trở nên giống sự thật,
Quả Tri khiếp sợ chuyển qua bên cạnh Đan Kết, phảng phất hai người đứng ở cùng một trận tuyến: “Thời Tây, chuyện đó, như vậy không tốt, cậu vẫn phải nên đem áo lót trả lại cho thiếu nữ đi.”
Thời Tây cắn răng: “Cậu đang muốn bị đánh sao?”
Sau khi thật giả lẫn lộn một hồi, Đan Kết cố ý muốn đi tới trong lớp của Thời Tây chơi, nói là muốn trải nghiệm cảm giác đi học một lần nữa.
“Thiếu nữ, sao cô trông gầy đi rồi?’ Đi ở phía sau, Quả Tri nhìn thân thể mảnh khãnh của Đan Kết.
“Sau khi sinh xong không phải là sẽ mập lại sao?” Đan Kết nói vân đạm phong kinh. Cô quay đầu, cười tà mị với Quả Tri: “Có rất nhiều cô gái phải hâm mộ tôi.” Cô thấy được lo lắng trong mắt của Quả Tri, ngay sau đó bổ sung thêm: “Này, không phải là cậu lại tin đó chứ?”
“Lại là gạt tôi sao?! Không nên dùng chuyện này đi gạt người khác!” Quả Tri tức giân nói.
“Đương nhiên là lừa gạt cậu.” Đan Kết kéo dài nụ cười. Thời Tây liếc nhìn vẻ mặt của Đan Kết một cái, lúc nào cũng nói nhiều như vậy.
Đan Kết là người con gái đầu tiên Thời Tây dẫn tới phòng học, theo tự nhiên sẽ nhận được vô số ánh mắt chú ý. Cô ngang nhiên ngồi ở trên bàn, hưởng thụ những ánh mắt địch ý của các nữ sinh thổi tới, như gió mùa xuân vậy. Tuổi trẻ thật tốt nha. Cô đưa tay ôm lấy Thời Tây, hướng về phía mọi người tuyên bố: “Đây chính là người đàn ông của tôi, đừng có mà đụng tới. Ta là đại tiểu thư của một gia đình có tiếng, xã hội đen hay thế giới thượng lưu đều quen biết. Nếu như ai muốn cướp người yêu của tôi, tôi sẽ khiến người đó sống không bằng chết. Trong lúc tôi không có ở đây, em họ của tôi là Quả Tri sẽ giúp tôi giám sát.”
Thời Tây không có đẩy Đan Kết ra, mà một bên Quả Tri kinh ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình. Thì ra thiếu nữ là đại tiểu thư của một gia đình có tiếng! Quả Tri lại bỏ qua trọng điểm rồi!
Hoa Cốc Vũ đi ngang qua thấy cảnh này kinh ngạc nói không ra lời, không nghĩ tới Quả Tri còn cởi mở hơn so với mình, có thể chơi đùa với người lớp khác?! Hoa Cốc Vũ cũng bỏ qua trọng điểm rồi! Hoa Cốc Vũ đi tới tham gia náo nhiệt, dùng nụ cười mà hắn tự nhận là mê người nhất nhìn chằm chằm Đan Kết nằm ở trên người Thời Tây: “Hi~ tôi tên là Hoa Cốc Vũ, vị tiểu thư này là…”
Đan Kết buông Thời Tây ra, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoa Cốc Vũ. Hoa Cốc Vũ thật không thể tin được vào mắt của mình. Có cô gái nào thấy mặt của mình mà lại không nhúc nhích đâu chứ! Không thể nào. cô ta nhất định là tê liệt mặt rồi, chứ thật là trong lòng là đang say mê mình.
“Nếu như cô muốn theo đuổi tôi, tôi có thể cân nhắc, đi theo Thời Tây không có tiền đồ đâu.” Hoa Cốc Vũ không buông tha nói. Quả Tri không có phản ứng gì với cô gái này, xem ra quan hệ giữa cô ta với Thời Tây cũng không là người yêu gì kia, nhất định phải đoạt đi, chứng minh mình đẹp trai hơn Thời Tây!
Nghe được Hoa Cốc Vũ nói như vậy, Quả Tri ở bên cạnh hảo tâm nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu nữ là dì của Thời Tây.”
( Nguyên văn: “Thiếu nữ là thời tây đích tiểu di.” Đan Kết là “tiểu di” của Thời Tây. )
Vậy thì càng phải đoạt! Muốn cho Thời Tây tâm không cam lòng không nguyện gọi mình là dượng! A ha ha ~~ Cảm giác đó chắc chắn là rất tuyệt vời.
“Mỹ nữ, tôi thấy cô nhất định là đang tim đập loạn xạ vì tôi phải không?” Hoa Cốc Vũ tựa vào ghế bày ra tư thế đắc ý.
“Tôi có người yêu rồi.” Đan Kết trực tiếp nói.
“Vậy mau từ bỏ hắn đi. Không có ai đẹp trai hơn tôi đâu.”
“Đẹp trai hơn cậu nhiều. Mỗi lần thấy hắn, tôi đều nảy sinh dục vọng cháy bỏng.” Đan Kết sờ càm, tưởng tượng tới hình ảnh của Vi Cũng - người đàn ông của cô. Một cô gái lại dám nói những lời này ở trước mặt con trai!
“Không thể nào! Cô đang lừa gạt mình thôi!” Hoa Cốc Vũ hết sức phủ nhận. Xem ra, hắn mới đang là tự lừa gạt mình!
Đan Kết nhẹ nhàng nhảy xuống bàn, không nhìn tới Hoa Cốc Vũ: “Mau chuẩn bị học đi, tôi tự mình đi dạo một chút.” Cô đi ra khỏi phòng học. Hoa Cốc Vũ không chịu buông tha, đuổi theo: “Cô nhất định là chưa có nhìn kĩ. Nhìn kĩ đi, cô nên kiểm tra mắt của mình lại.”
Cô đi tới trước mặt Hoa Cốc Vũ: “Nghe chưa? Câu nói này.” Cô cúi đầu nhìn lồng ngực của mình: “Tim của tôi đập được là nhờ Vi Cũng.” Cô ngẩng đầu lên, nụ cười nhàn nhạt tràn ra ở khóe miệng. Tình cảm của cô cũng từ ở trên mặt mà tản ra ngoài. Hoa Cốc Vũ sững sờ đứng tại chỗ.
“Thời Tây, tớ cũng trở về phòng học đây. Chờ tôi, thiếu nữ.” Quả Tri đuổi theo Đan Kết, sau đó đi cùng cô.
Sau khi cô rời đi, trong lớp nghị luận ầm ỉ. Thì ra là Thời Tây có bạn gái, thì ra là Thời Tây là em họ của bạn gái hắn. Như vậy mọi người đều bị thuyết phục, tất cả lời đồn đều bể tan tành.
Đang đi tới cầu thang, Quả Tri từng bước từng bước đi xuống bậc thang: “Thiếu nữ thích người tên Vi Cũng sao? Thật tốt, có thể ở trước mặt người khác bật thốt lên tên của người mình thích cũng như thể hiện tình cảm của mình. Làm như vậy sẽ có cảm giác như thế nào đây? Nhất định là rất ấm áp rồi.”
Đan Kết chậm chạp không nói chuyện, sau đó đưa tay nắm lấy mặt của Quả Tri: “Không sao, đã không có chuyện gì nữa rồi. Quả Tri, bây giờ cậu có thể yên tĩnh ở bên cạnh Thời Tây. Là cảm giác gì, đừng hỏi tôi, chính cậu cũng biết không phải sao? Bây giờ cậu không phải là đang bật thốt lên tình cảm của mình dành cho Thời Tây đó sao?”
“Thiếu nữ, cô…” Cặp mắt Quả Tri đang lóe lên.
Có rõ ràng như vậy sao? Mình lo lắng, cũng không phải là vì cảm thấy tình cảm này khó có thể nói ra, cũng không phải là không dám thừa nhận, chẳng qua là không muốn thế giới của hai người từ nay trở nên huyên náo.
Không cần thiết phải nói cho những người không hiểu thế nào là tình yêu kia.
Bất kể bạn có nói cái gì, nói ít hay nhiều, cho dù bạn thật sự thành khẩn, cũng sẽ không nhận lại phản ứng tích cực.
Bởi vì bọn họ không hiểu.
Thay vì tức giận đối với bọn họ, rồi cảm thấy thống khổ, chi bằng tốn thêm chút thời gian để yêu thương người mình yêu.
Bởi vì bọn họ không hiểu.
Nhưng cậu hiểu.