Chương 55: Mỗi Ngày Trôi Qua Đều Thích Cậu

Hôm nay mặt trời rất chói chang, khiến người ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, một chút gió cũng không giảm bớt nhiệt độ là bao, người đi đường chống đỡ cái nắng bằng dù đủ màu sắc, ai cũng vội vã bước nhanh trên đường. Qủa Trí phơi mình dưới ánh nắng thiêu đốt gay gắt , mặt cậu đỏ ửng, trong miệng cắn que kem lạnh, tay dùng sách che đầu, lưng cậu phơi nắng nóng cả người. Trong tay cậu cầm túi đựng nhiều loại khẩu vị kem, thẳng hướng nhà trọ Thời Tây mà chạy. Đến trước cửa phòng trọ Thời Tây, Qủa Trí luống cuống tay chân gõ cửa, thời gian này là cuối tuần chắc Thời Tây vẫn còn đang ngủ. ‘’ Thời Tây mở cửa, kem chảy hết rồi , nhanh !’’. Qủa Trí gấp gáp hối thúc, một lúc sau cửa mới mở ra. Qủa Trí đẩy Thời Tây ra bước vào trong nhà trọ, đem kem bỏ vào tủ lạnh. khi cậu quay đầu lại , thời Tây đã trở lại giường nằm xuống. Qủa Trí đi tới mép giường, quỳ ở đó, hai khủy tay chống xuống giường, lấy kem trong miệng ra, đôi môi hồng hồng mát lạnh: ‘’ Không biết cậu thích loại nào, nên tớ mua mỗi thứ một cây, cậu không thích ăn thì để lại tớ ăn’’. Nói xong liền đem kem bỏ vào trong miệng, ngoẹo cổ nhìn dáng dấp ngủ của Thời Tây.

Thời Tây lười biếng mở mắt ra, liền nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô đáng yêu của Qủa Trí đang chờ mình trả lời, hắn đưa tay kéo Qủa Trí qua , môi kề môi mút lấy kem trong miệng Qủa Trí, sau khi nếm được hương vị lại trả lại trong miệng Qủa Trí : ‘’ Loại này là được.’’ Thật giống trong phòng này cũng có mặt trời, đem mặt Qủa Trí hiện giờ so với lúc đi nắng còn đỏ hơn: ‘’ Trong tủ lạnh có nhiều, làm gì ăn chung với tớ’’. Không biết là miệng bị đông cứng chết lặng hay là còn nguyên nhân gì khác, lúc Qủa Trí nói chuyện, kem tan chảy trong miệng cậu vẫn chưa nuốt xuống , trào ngược trở ra ngoài , nhiễu xuống trúng mu bàn tay của Thời Tây

"Bẩn chết rồi." Thời Tây ghét bỏ , đem tay chà xát trên áo Qủa Trí.

‘’ Không đến nổi nào đâu, bà nội tớ nói nước bọt có tác dụng khử trùng, diệt vi khuẩn nè.’’

‘’ Vậy cậu đi liếm nhà vệ sinh đi.’’

‘’ Không phải cậu nói gì tớ cũng làm đâu. Mặc dù tớ thích cậu , nhưng cũng có giới hạn.’’

‘’ Có giới hạn, đối với tớ cậu chỉ có hạ thể ‘’. (@Ghi chú : Ý anh công là bé thụ chỉ có ‘’ mông’’, không có gì hết ^^ , đểu dã man con ngan ).

Qủa Trí nói không lại , đành cắn răng, ăn kem tiếp. Máy điều hòa không khi nhiệt độ vừa phải, không khí dễ chịu, Qủa Trí nhấn mở tivi, chẳng có chương trình nào hay ho để xem, Qủa Trí không nhịn được ngáp dài, bò lên giường, mắt mơ màng ngủ thiếp đi.

Khi Thời Tây thức dậy, Qủa Trí cảm giác được tiếng động, cũng ngồi dậy theo, hai tay dụi mắt:’’ Tớ ngủ lúc nào vậy ?’’. Cậu đưa tay sờ sờ cái cổ lại tiếp tục nói:’’ Cổ tớ hơi đau nhức aaa.’’ Thời Tây không lên tiếng, xốc gối của Qủa Trí lên, phía dưới là điện thoại di động, điều khiển tivi, điều khiển máy lạnh, sạc điện thoại , camera.

‘’ Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi , cái quỷ gì cũng để dưới gối hết’’.

‘’ Khi cần dùng có thể lấy ra ngay, cảm giác rất an toàn’’.

‘’ Đưa hết đây !!!’’ ngữ khí Thời Tây gắt gao , khiến người nghe không không dám chối từ hắn. Qủa Trí đem hết đồ dưới gối đưa cho Thời Tây, nhỏ giọng nói:’’ Không cho để dưới gối, có cần hung dữ vậy không ~~ ‘’.

‘’ Cậu nói cái gì ?’’ Qủa Trí ngẩng đầu lên, miệng nở một nụ cười tươi: ‘’ không có gì aa..’’

‘’ Lần sau còn tái phạm, nhét xuống gối chính là mặt cậu.’’ ‘’ Cậu luôn muốn mưu sát tớ.’’ Qủa Trí mau đem đồ vật dời đi, vỗ vỗ tay, rất nhanh liền quên mất đoạn đối thoại không vui lúc nãy: ‘’ Trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi , cậu đi mua ít quà vặt với tớ đi .’’

‘’ Không đi’’. Thời Tây không chút do dự phủ quyết.

Qủa Trí tắt máy lạnh, mở cửa để hít thở chút khí trời, giả lơ không nghe thấy Thời Tây nói gì:’’ Đi thôi, giờ này siêu thị không đông đúc.’’

Thời Tây không nhúc nhích, chỉ mở máy tính xách tay ra, nếu như viết tiểu thuyết thì không có gì để nói , đằng này hắn lại chơi trò chơi ! Qủa Trí bị Thời Tây ngó lơ, xem cậu như người vô hình, khiến nụ cười trên gương mặt cậu dần dần tan.

‘’ Thời Tây, tớ rất thành thật rủ cậu.’’

‘’ Vậy thì sao.’’

‘’ Cậu cũng nên nhiệt tình đáp lại tớ chứ sao ?’’ Qủa Trí cứ cho là, mình đối với người khác thế nào, họ cũng đối lại với mình như thế ấy.

‘’ Tớ lúc nào cũng đối xử với cậu rất nhiệt tình.’’ Đây là sự thật ! Trong cơ thể Thời Tây thiếu hụt tế bào nhiệt tình, ngay cả khi hắn tình cờ dịu dàng cũng là nhàn nhạt mà thôi. Qủa Trí dang hai tay ôm ngang eo Thời Tây :’’ Thân thể cậu bị nhiễm bệnh độc rồi, để tớ tiêu độc giúp cậu.’’ Qủa Trí nhào tới, chây nước miếng lên khắp áo Thời Tây, Thời Tây dùng sức đẩy mặt Qủa Trí ra, kết quả bàn tay cũng dính đầy nước miếng của cậu.

‘’ Cái tên này, mau tránh ra.’’

‘’ Tớ đây, không tránh .’’ ^^

Rốt cuộc, Thời Tây cũng bị Qủa Trí kéo đi siêu thị, Qủa Trí đẩy xe, chọn hàng hóa, bởi vì nhà trọ không có nhà bếp nên Thời Tây sẽ không nấu cơm, nên Qủa Trí chọn những món có thể ăn trực tiếp, cậu đứng bên cạnh Thời Tây nói: "Muốn mua sữa bò, bánh mì, quả dưa hấu, khoai chiên, sô cô la, cà phê, bánh bích quy, cậu giúp tớ nhớ kỹ."

‘’ Đầu cậu không có óc để nhớ ?’’

‘’ Tớ sợ quên thôi.’’

‘’ Đúng rồi, còn mua thêm mì ăn liền nữa.’’

‘’ Tớ không ăn.’’

‘’ Tớ muốn ăn.’’

‘’ Cậu cuối mỗi tuần tới chỗ tớ là vì ăn uống đó hả.’’

‘’ Tớ chủ yếu muốn ở cùng với cậu, tiện thể ăn uống một chút. Qủa Trí thành khẩn nói những lời buồn nôn. ‘’ Câm miệng.’’ Thời Tây đưa tay lấy một lốc sữa bò bỏ vào xe đẩy. Sau 20 phút hơn đi dạo, Qủa Trí đếm lại số đồ trong xe đẩy: ‘’ Sữa bò, bánh mì, quả dưa hấu, khoai chiên, cà phê, bánh bích quy, mì ăn liền, còn thấy thiếu cái gì đó?" Cậu nhìn Thời tây đang đẩy xe đi bên cạnh. ‘’ Nhìn tớ làm gì ?’’

‘’ Lúc nãy tớ nhờ cậu nhớ giúp tớ.’’

‘’ Cậu nhờ tớ nhớ là tớ phải nhớ sao?’’

‘’ Cậu thông minh hơn tớ, lý ra phải nhớ kỹ mới đúng. Thật đáng tiếc, tính kiểm chứng trí thông minh của cậu’’.

‘’Tớ không đếm xỉa đến cách này của cậu.’’

Không nhớ được thì thôi, chẳng còn cách nào khác phải đi tính tiền, rõ ràng có thể tiến thẳng đến quầy thu ngân, Thời Tây lại đẩy xe rẽ vào con đường khác , Qủa Trí không nói gì, chỉ bước theo hắn, vừa tiến vào kệ hàng phía trước, Qủa Trí liền thấy trên kệ bày toàn sôcôla: ‘’ Tớ nhớ ra rồi, là sôcôla, cậu hoàn toàn quên mất đi nha, nói không chừng thật ra tớ thông minh hơn cậu, chỉ là khi nãy nhất thời quên thôi, ahaha….’’

‘’ Tớ thấy não cậu chắc tàn rồi, có cần cao hứng đến mức độ này ? ‘’ Thời Tây cách xa Qủa Trí ra, không muốn người ta thấy hắn đi chung với Qủa Trí đang cầm sôcôla cười như điên ở kế bên.

‘’ Tớ cao hứng không phải là vì tìm được sôcôla , là bởi vì đi chung với cậu, cùng nhau làm bất cứ chuyện gì cũng vui vẻ hơn so với bình thường, cậu nói xem có phải là rất kỳ lạ không ?’’

‘’ Lập tức câm miệng cho tớ’’. Thời Tây bỏ lại Qủa Trí, thẳng đến quầy thu ngân mà đi. Qủa Trí đuổi tới, một tay đặt trên xe đẩy , một tay đặt trên vai Thời Tây, khẽ xoay hắn , mặt đối mặt :’’ Thừa nhận đi, cậu cố ý giúp tớ tìm sôcôla, còn tưởng tớ ngốc không biết sao ?’’

Thời Tây cầm nguyên thỏi sôcôla chưa xé bao nhét vào miệng Qủa Trí, Qủa Trí vội nhả ra:’’ Còn chưa tính tiền mà.’’

Đêm yên tĩnh, ngón tay Thời Tây lướt trên bàn phím một thời gian dài liền ngừng lại, hắn khép máy tính lại. Qủa Trí nằm trên giường đã ngủ say, tay còn cầm quyển sách , Thời Tây nhẹ nhàng đem quyển sách vứt xuống đất, vừa mới chuẩn bị tắt đèn, phát hiện Qủa Trí khẽ cau mày, dáng vẻ không thoải mái, bàn tay Thời Tây mò xuống gối, đụng tới dụng cụ điều khiển từ xa, không nhịn được khẽ cắn răng, hất đầu Qủa Trí khỏi gối. Qủa Trí thức tỉnh, xoay người:’’ Làm gì …’’ nói còn chưa dứt câu, liền bị gối đè xuống mặt, hai tay cậu quơ quàng loạn xạ, cũng chỉ là vài giây. Thời Tây liền thả gối ra, Qủa Trí kinh ngạc nhìn hắn, tỉnh cả ngủ :’’ Ngộp chết tớ rồi, điên hả !’’

Thời Tây không lên tiếng, chỉ chỉ vào điều khiển dưới gối, Qủa Trí chau mày, đem điều khiển chuyển qua tủ đầu giường bên cạnh:’’ Cái này là mưu sát.’’

‘’ Muốn tố cáo không ?’’

‘’ Không tố cáo, cậu phạm tội gì tớ cũng không tố cáo.’’

‘’ Cậu dung túng tớ phạm pháp’’.

Qủa Trí muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Thời Tây nuốt trọn môi. Nụ hôn của hắn không hề có một tiếng động nhưng có lực, triền miên không ngừng hút lấy khí lực của Qủa Trí, Qủa Trí thở không nổi , cũng không đẩy hắn ra. Lần này thật sự bị ‘’ ngộp thở’’.