Chuông báo thức ở đầu giường không ngừng chấn động. Quả Tri biểu cảm mờ mịt mở mắt ra, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, gãi đầu một cái, đẩy đẩy Thời Tây bên cạnh: "Rời giường thôi, chuẩn bị đi ra ngoài chơi." Không có chút hồi âm nào, Quả Tri lại tiếp tục nằm xuống, tay đặt ở trên vai Thời Tây. Cậu mở nửa mắt, trong tầm mắt mơ hồ là khuôn mặt dễ nhìn của Thời Tây, không nhịn được muốn véo má: "Rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên lại đẹp trai như vậy?! Để cho cậu ngủ thêm chút nữa, nhất định phải rời giường, nghe không?" Nói xong Quả Tri cũng liền ngủ thiếp đi. Chờ lúc cậu lần nữa tỉnh lại, cậu nhìn đồng hồ thì đã là 11 giờ mấy, hoàn toàn không còn buồn ngủ, từ trên giường nhảy dựng lên.
Thời Tây đi ra từ trong phòng tắm, chậm rãi lau tóc. Quả Tri cuống quít vọt vào phòng tắm, một bên đánh răng, một bên nói với Thời Tây ở ngoài: "Tại sao cậu không gọi tớ dậy?"
"Tại sao cậu không tự mình thức dậy?" Bị Thời Tây nói vậy Quả Tri cũng không cách nào phản bác, nhổ bọt trong miệng ra, tiếp theo lấy nước rửa mặt, sau đó vừa cởi quần áo vừa đi ra ngoài, thay đồ của mình xong liền cầm balô lên đứng ở cạnh cửa: "Đừng lãng phí thời gian."
Thời Tây một bộ dáng vẻ không tình nguyện. Vào ngày nghỉ lễ quốc tế lao động, bất kể đi nơi nào cũng chỉ có thể nhìn thấy xe và người. Trước kia Thời Tây tuyệt đối sẽ không ra ngoài đường vào thời điểm này. Bây giờ Thời Tây bị Quả Tri dùng ánh mắt mong đợi nhìn, hắn cắn môi, đứng lên, cầm lấy balô trong tay Quả Tri, hai người cùng đi ra ngoài.
Ba ngày nghỉ này nên vui chơi như thế nào, Quả Tri đã cẩn thận sắp xếp xong xuôi. Bọn họ đi tới trạm xe buýt, trong lúc đi có đi ngang qua ngân hàng. Vừa đúng lúc một chiếc xe chở tiền dừng lại trước mặt bọn họ. Mấy tên áp vận viên từ trên xe bước xuống, mặt vô biểu cảm, hai tay cầm súng. Quả Tri nhanh chóng dời tầm mắt đi, kéo Thời Tây đang đi bên cạnh: "Đừng nhìn vào trong xe."
"Cậu làm gì thế?"
"Từ nhỏ nếu như có tầm mắt của ai đó nhìn về phía mình, tớ sẽ biểu cảm hốt hoảng. Tớ cảm thấy nếu như tớ biểu cảm như vậy, bọn họ có thể nghĩ rằng tớ là cướp ngân hàng, một phát bắn chết tớ."
Thời Tây liếc mắt nhìn Quả Tri giống như nhìn một tên bệnh hoạn: "Một người con trai lại sợ chết như vậy."
"Sợ chết còn phân giới tính? Chẳng lẽ cậu không sợ?"
"Ai rồi cũng phải chết. Cậu có thể sống mãi trên thế giới này được sao? Còn không bằng chết nhanh một chút, bớt đau khổ." Thời Tây nói gió thổi mây bay.
"Không, không, không! Lúc đi chơi không được nói những câu xui xẻo này. Mau nhổ nước bọt xuống đất, giẫm chân ba lần, như vậy mới có thể triệt tiêu lời cậu mới vừa nói ra." Quả Tri có chút mê tín.
"Tôi thì muốn nhổ nước miếng vào người cậu hơn." Thời Tây đi về phía trước, Quả Tri theo ở phía sau: "Mau nhổ nước miếng, tớ nói thật. Đừng đi nhanh như vậy, chờ tớ một chút."
Trên xe buýt rất chật chội, Quả Tri một tay nắm tay vịn, một tay khác lấy điện thoại di động ra, xem lại lịch trình: "Qua 5 trạm xe buýt nữa, sau đó xuống xe, sau đó còn phải đổi xe, chúng ta có nên xuống xe ăn cơm trước hay không?" Cậu bấm điện thoại di động, hồi lâu cũng không nghe trả lời, ngẩng đầu lên, phát hiện Thời Tây đang đeo tai nghe. Quả Tri cười cười tiếp tục cúi đầu lướt lướt điện thoại di động.
Xuống xe, bọn họ tùy tiện mua chút ít ăn ở ven đường. Quả Tri vừa ăn vừa vẫn như cũ nhìn vào điện thoại di động.
"Lúc ăn thì đừng dùng điện thoại di động." Thời Tây liếc Quả Tri một cái, tháo một bên tai nghe xuống. Quả Tri nghe lời bỏ điện thoại vào trong balô, cắn cái bánh bao trong tay: "Cậu đang nghe bài hát gì thế?"
"Chẳng qua là cảm thấy chung quanh rất ồn ào."
"Bây giờ cũng rất ồn, sao cậu lại tháo tai nghe ra?"
"Không phải bây giờ là lúc tôi phải nghe cậu nói chuyện sao?" Thời Tây có lúc thật rất quá đáng, biết rất rõ ràng rằng chỉ một câu nói tùy tiện, không có chút ý nghĩa nào từ miệng hắn phát ra lại có thể kích thích tình cảm trong lòng của Quả Tri. Thời Tây nhìn mặt của Quả Tri: "Cậu lại đang cảm động cái gì?"
"Tớ, tớ mới không có. Sau khi chuyển xe buýt, cần ngồi 8 trạm nữa là tới nơi. Đến lúc đó nếu như tớ kéo ngón út của cậu thì cậu phải hiểu là xuống xe; nếu như tớ kéo ngón trỏ của cậu chính là trên xe có ăn trộm, phải coi chừng; nếu như tớ kéo ngón áp út của cậu, không có nghĩa là cái gì hết, tớ chẳng qua là đơn thuần có chút nhớ cậu."
"Cậu ở đây nói ngu xuẩn gì vậy..." Lời của Thời Tây chưa nói xong, Quả Tri cầm tai nghe lên: "Cho nên, cứ sống ở trong thế giới của cậu đi." Cậu nhón chân lên đeo tai nghe lên tai của Thời Tây. Tiếng ồn ào chung quanh biến mất. Trước mặt là Quả Tri đang cười. Cậu cười tựa như ánh mặt chiếu sáng. Cơ thể bóng tối của Thời Tây có chút cố hết sức chống cự. Hắn đưa tay che mặt của Quả Tri: "Đừng tùy tùy tiện tiện cười, giống như người ngu ngốc."
"Tớ ngay cả cười cũng không được?" Quả Tri không vui bĩu môi, đi theo sau lưng Thời Tây.
Bọn họ đã tới nơi, chung quanh cũng không có quá nhiều người. Thời Tây gỡ tai nghe xuống: "Nếu như là ngắm hoa, thưởng cỏ, cậu sẽ chết rất khó coi."
"Không, không, không! Đừng nói từ chết nữa. Hôm nay cậu nhất định phải nhổ nước bọt hai lần, giẫm chân 6 lần."
Thời Tây híp mắt nhìn về tòa nhà tráng lệ ở phía trước. Ánh mặt trời chiếu vào cửa thủy tinh, phản xạ vào mắt khiến người ta không mở mắt ra được. Ở bên trên có bảng chữ to đặc biệt nổi bật: thư viện. Thời Tây cứ nghĩ rằng nếu không đi tham quan di tích lịch sử thì sẽ đi công viên, ngược lại không nghĩ tới Quả Tri sẽ chọn nơi này.
"Cậu thấy thế nào? Đây là thư viện lớn nhất, đầy đủ các đầu sách nhất thành phố." Quả Tri nói có chút đắc ý, chờ Thời Tây khích lệ.
"Cậu ở đây tự hào cái gì? Cũng không phải là do nhà cậu mở."
Trong thư viện chỉ có mấy người ngồi thưa thớt. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, làm cho các kệ sách có vẻ rạng ngời, không gian rộng rãi. Bọn họ tách nhau ở lối vào, mỗi người theo sở thích của mình mà đi đến những khu sách khác nhau. Quả Tri đi đến những khu phân loại sách mà cậu có hứng thú, từ khu sách nhiếp ảnh đến khu sách giáo trình photoshop. Cậu kĩ càng lựa chọn sách, sau đó cầm mấy cuốn đi tìm Thời Tây.
Cậu đi hết kệ sách này đến kệ sách khác, sách ở trong tay đung đưa tới lui, đôi chân mang tất tiếp xúc với nền gạch bóng loáng. Cậu nhìn đôi tình nhân ngồi ở đằng xa. Bọn họ có những động tác thân mật. Cô gái thỉnh thoảng cười duyên tựa đầu lên vai chàng trai, nhẹ nhàng nói điều gì đó. Bọn họ quang minh chính đại như thế. Quả Tri liền nhớ đến đôi tình nhân đồng giới ở trung tâm thương mại mà lần trước cậu và gia đình cậu gặp được. Chỉ là bởi vì nắm tay nhau, lại bị tất cả mọi người chửi mắng.
Cảm giác thật sự không thể so sánh.
Ở trong lòng mặc niệm rất nhiều lần, đừng quan tâm, đừng quan tâm.
Nhưng khi thật sự phải đối mặt với thực tế, vô số lời cầu nguyện, vô số quyết tâm đột nhiên trở nên dễ dàng bị phá vỡ.
Quả Tri tiếp tục đi khắp thư viện, rốt cục cũng thấy được Thời Tây. Hắn ngồi dưới đất, co chân, một tay cầm sách, một tay khác đặt lên trên đầu gối. Lông mi của hắn theo nháy mắt chậm rãi đang nhảy nhót. Khóe miệng không có biến hóa chút nào, vẫn như cũ là hình dáng cám dỗ. Hắn rốt cuộc muốn làm người khác động lòng bao nhiêu lần mới thôi đây?! Quả Tri từ từ tiếp cận Thời Tây, khe khẽ ngồi xuống bên cạnh hắn.
Có phải bởi vì đã quá thích hay không? Chỉ cần đến gần đã cảm thấy hạnh phúc.
Cậu ngẩng đầu nhìn camera ở phía trên: "Camera có quay được tới đây không? Nếu như bảo vệ thấy hình ảnh hai tên nam sinh ngồi chung một chỗ, có chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng hay không?" Quả Tri đột nhiên nói. Ở bất kỳ phương diện nào cậu đều có rất nhiều ý tưởng tích cực, lạc quan, duy chỉ có điểm này lạc quan của cậu đã từng vô số lần bị đánh tan, có để lại di chứng về sau. Cậu lấy tay chống xuống mặt đất, vừa định ngồi xa một chút lại bị Thời Tây nắm cánh tay lôi tới gần. Quả Tri thất ổn, mặt đụng vào bả vai Thời Tây.
"Câm miệng." Thời Tây nói trước, ngăn chặn lời của Quả Tri.
Quả Tri không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống. Cánh tay của bọn họ đụng chạm chung một chỗ. Quả Tri ngồi thẳng chân, ánh mặt trời chiếu lên đôi chân của cậu. Cậu mở sách, sau khi đọc được mấy trang, tay của cậu không tự chủ đặt lên trên đầu gối của Thời Tây.
Người khác luôn nghĩ phải làm thế nào để tách rời chúng ta, chúng ta lại luôn nghĩ phải làm thế nào để đến gần nhau hơn.