Chương 34: Không Dám Đảm Bảo

Thời Tây có thể cảm giác được sự run rẩy của Quả Tri. Tay của hắn luồng vào bên trong quần áo của Quả Tri. Nhiệt độ ngón tay của hắn như muốn đốt cháy da của Quả Tri. Từ bụng đến trên ngực, cuối cùng nụ hôn của Thời Tây hạ cánh xuống bả vai của Quả Tri. Hắn nhẹ nhàng gặm cắn cơ thể của Quả Tri, một cái tay khác đặt ở lên trên xương đòn của cậu.

Tay của hắn từ từ di chuyển xuống phía dưới, sau đó nắm trọn chỗ kín của Quả Tri. Quả Tri cũng thở gấp, trườn đầu về phía sau, mủi chân căng thẳng bám vào mặt đất. Cậu không còn ý thức được nữa, từ trong miệng phát ra tình cảm của mình: "Thời Tây ~~" Cậu rên rỉ một cách ngượng ngùng, có chút run rẩy.

Thời Tây đứng lên, ôm chặt lấy thân thể của Quả Tri. Hắn xoay người Quả Tri đối mặt với mình, ôm cậu di chuyển đến trên bàn. Quả Tri thấy được gương mặt đắm chìm trong tình dục của Thời Tây, nghiêng đầu sang một bên: "Tắt, tắt đèn." Thời Tây cũng không nói chuyện, hắn đột nhiên tiến vào làm cho Quả Tri không kịp chuẩn bị. Tay của cậu đặt lên bả vai của Thời Tây, nắm chặt. Tất cả những đồ vật trên bàn trong tầm mắt của cậu, tất cả đều lay động. Ánh đèn, rèm cửa sổ, bộ sách, DVD, chữ viết ngoằn nghèo của của Thời Tây đều mơ hồ, chỉ có Thời Tây là rõ ràng, rõ ràng như vậy.

Một hồi, cậu chống tay lên trên bàn, đè lên những tờ giấy nằm tán loạn trên đó. Bọn họ đang di chuyển, chân của Quả Tri không tự chủ ôm hông của Thời Tây. Cảm nhận thắm thiết trong cơ thể đánh thẳng vào tư tưởng của cậu. Theo thời gian trôi qua, tốc độ của Thời Tây càng lúc càng nhanh lên, cậu dần mất đi phương hướng, đầu óc trống rỗng, vẫn như cũ kêu tên Thời Tây, câu chặt Thời Tây, sau đó mệt lả.

Chờ khi cậu tỉnh lại, cậu đã đắp chăn nằm trên giường, bên cạnh cũng không có Thời Tây. Cậu nhìn lại, Thời Tây đang đưa lưng về phía cậu, ngồi trước laptop viết tiểu thuyết. Trong phòng, đèn đã tắt hết, cái gì cũng bị bóng tối bao lấy, chỉ còn dư lại tiếng gõ bàn phím thanh thúy cùng nụ cười nhẹ dịu của Quả Tri. Cậu ôm cái gối lên, từ đầu giường bò đến cuối giường. Cuối giường cách gần Thời Tây hơn, tại chỗ này cậu lại lần nữa ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, không cần đồng hồ báo thức, Quả Tri liền mở mắt ra. Cậu lại ngủ ở đầu giường, lần này bên cạnh là Thời Tây. Quả Tri chống đầu, nhìn chăm chú vào Thời Tây. Chỉ có ngủ lúc, Thời Tây mới không phòng bị như vậy. Gương mặt của hắn bỏ đi những biểu cảm lạnh lùng và đề phòng với thế giới, chỉ còn dư lại nét đẹp động lòng người.

Quả Tri cũng không đánh thức Thời Tây. Cậu thận trọng vén chăn lên, mặc quần áo vào, sau đó ngồi ở trước bàn, cầm bút lên, cắn bút suy nghĩ nên viết cái gì để lại cho Thời Tây. Cậu cảm giác bình thường mình đã nói với Thời Tây rất nhiều chuyện, nhưng tại sao trong ngực vẫn còn chất đầy rất nhiều lời muốn nói. Cậu cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó gục xuống bàn nghiêm túc viết.

Cuối cùng, cậu vẽ hình một nhân vật hoạt họa dễ thương để kết thúc lá thư.

Cậu mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa, nhìn về phía Thời Tây đang nằm ngủ ở trên giường, nhẹ giọng nói, âm lượng giọng nói rất nhỏ, ai cũng không nghe được: Gặp lại sau, Thời Tây!

Hoa Cốc Vũ ở trong phòng ngủ của Quả Tri chờ, hắn sắp mất kiên nhẫn. Kha Tuấn Kiệt mới vừa rời đi, chỉ còn dư lại Hoa Cốc Vũ ở trong phòng. Thấy Quả Tri đẩy cửa đi vào, hắn vừa liếc mắt nhìn, vừa muốn mắng chửi. Quả Tri vọt tới trên giường của mình, vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vừa nói: "Tớ thật quá đáng, lại để cho một hoa mỹ nam đẹp trai như vậy chờ mình."

Một câu khích lệ như vậy cũng làm Hoa Cốc Vũ nguôi giận. Nhược điểm lớn nhất của hắn có lẽ chính là nét xinh đẹp của bản thân. Chỉ cần khen hắn một câu, hắn liền vui vẻ. Hoa Cốc Vũ ôm tay quan sát Quả Tri, khóe miệng hắn không ngừng cong lên, dọn dẹp đồ thôi mà, có cần thiết cười như vậy không?

"Này Quả Tri, cái biểu cảm mới bị Thời Tây làm dịu này là có chuyện gì xảy vậy?"

Quả Tri xoa mặt một chút, đỏ mặt trách cứ Hoa Cốc Vũ: "Hoa nhi, cậu, cậu nói càn, vừa rồi tớ không có bị Thời Tây làm dịu. Tớ, tớ bị làm dịu vào tối hôm qua mới đúng."

"Cậu, người này hay bắt lỗi người ta quá!" Ngay sau đó hắn thay đổi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Vậy lúc đó cậu có phát hiện hắn có bí mật hay là thói quen xấu gì hay không?"

"Không có!" Quả Tri cơ hồ không có suy nghĩ, bật thốt lên.

"Không thể nào không có!" Hoa Cốc Vũ sẽ không tin tưởng. Hắn không chỉ muốn đánh bại Thời Tây về phương diện nhan sắc, mà còn muốn ở đánh bại Thời Tây về phương diện phẩm chất đạo đức.

Quả Tri thu dọn rương hành lý xong, cùng Hoa Cốc Vũ đi ra trạm xe. Quả Tri một tay kéo rương hành lý, một tay khác bẻ đầu ngón tay đếm: "Theo tớ thì Thời Tây hiền lành, dịu dàng, chu đáo..." Đầu ngón tay của Quả Tri đã không đủ dùng. Hoa Cốc Vũ trợn to hai mắt nhìn Quả Tri vẫn còn đứng ở chỗ cũ kể ra ưu điểm của Thời Tây: "Cậu xác định Thời Tây mà tớ và cậu nhắc đến có phải là cùng một người hay không? Những ưu điểm cậu nói ra, lão tử chưa từng thấy ở Thời Tây mà lão tử quen biết. Xem ra hỏi cậu cũng vô ích. Tớ phải tìm một người cũng hận thù Thời Tây giống như tớ để làm bạn mới được."

Quả Tri vỗ vỗ bả vai của Hoa Cốc Vũ: "Hoa nhi, cậu nói láo, cậu không hận Thời Tây đúng không? Cậu để ý tới Thời Tây đúng không? Mặc dù tớ và cậu có hơi khác nhau."

"Tớ không có! Nghe cậu nói, tớ muốn ói hết những gì mới ăn khi nãy rồi đây này. Cậu còn dám nói cái từ này, tớ sẽ đẩy cậu xuống xe lửa."

"Vậy tớ không nói!" Quả Tri lôi kéo rương hành lý lên xe lửa, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm: "Thì ra Hoa nhi là người có lòng tự ái cao!"

"Lão tử nghe được!"

Quả Tri ngồi ở trên xe lửa, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện thời gian vội vàng, cậu đã rất lâu không có về nhà. Ban đầu cậu mang theo trống rỗng nội tâm bước lên xe lửa, nghĩ đến Thời Tây; bây giờ cậu mang theo nội tâm quyến luyến bước lên xe lửa lần nữa, vẫn như cũ nghĩ đến Thời Tây.

Lúc ở cạnh Thời Tây, cậu cứ tưởng rằng thời gian đang dừng lại.

Lúc rời khỏi hắn, cậu mới giật mình nhận ra thời gian vẫn đang trôi qua, bất tri bất giác.

Mới vừa về đến nhà, Quả Tri đẩy cửa ra, đây là cảnh tượng quen thuộc. Ba cậu vừa hút thuốc vừa xem ti vi, mẹ cậu thì ở trong phòng bếp bận rộn.

"Ba mẹ, con về rồi!"

Chu Tuệ nghe được giọng nói của Quả Tri, cười khanh khách quay đầu. Bà lau tay vào vạt áo, tiến lên muốn thay Quả Tri cầm rương hành lý, Quả Vân lại nói: "Để tự con nó làm. Nó đã lớn như vậy rồi, đừng cưng chiều nó nữa."

"Mẹ, tự con xách lên phòng là được rồi."

Quả Tri xách rương hành lý lên trên phòng, sắp xếp lại ngăn nắp sau đó mới đi ra. Cậu ngồi đối diện với Quả Vân, Quả Vân gạt tàn thuốc, thỉnh thoảng sẽ nheo hai mắt nhìn Quả Tri: "Kì thi lần này thế nào?"

"Cũng không tệ lắm."

"Bây giờ đại học là chuyện mấu chốt, cố gắng học giỏi, sau này ra ngoài xã hội tìm việc làm sẽ có lợi cho con. Không có công ty nào nhận những người không có hiểu biết vào làm đâu." Quả Vân có rất nhiều chuyện mấu chốt, trước kia nói trung học đệ nhất cấp, sau đó là trung học đệ nhị cấp, nữa sau đó là đại học. Ông không muốn Quả Tri xem cuộc sống này rất dễ dàng, mà phải mỗi thời mỗi khắc căng thẳng thần kinh, không thể thư giản.

"Con biết rồi ba!" Quả Tri đáp lại như vậy, nhưng đôi mắt của cậu không ngừng len lén nhìn vào cây roi đặt ở góc tường đằng kia. Nhiều năm không dùng, nó an tĩnh sống ở trong đó, bụi bậm rơi xuống bám đầy.

Năm ấy, lúc cậu học trung học đệ nhất cấp, cậu mang theo thân thể đau đớn và tự chán ghét bản thân mình mà âm thầm thề. Cậu sẽ không chọc ba tức giận nữa, sẽ không khiến cho mẹ khóc thút thít nữa, cũng sẽ không để cho cây roi kia có cơ hội chạm vào da thịt của mình nữa, bởi vì đau, bởi vì rất rất đau. Cho đến bây giờ, Quả Tri cũng không cách nào quên được nỗi đau đớn thảm thiết khi đó.

Năm ấy, cậu cứ như vậy mà bảo đảm mình sẽ giữ đúng được lời thề.

Vậy mà bây giờ, trong tầm mắt của cậu là ba, mẹ và cả cây roi đó; trong lòng của cậu là Thời Tây.

Trước kia lời thề đã sớm bị phá vỡ, chỉ còn dư lại tràn đầy lời nói dối trống rỗng. Cậu không dám bảo đảm, cũng không làm bất cứ điều gì để bảo đảm.