Chương 30: Không Tuân Theo Tiêu Chuẩn Của Cuộc Sống

Chương 30. Không tuân theo tiêu chuẩn của cuộc sống

Quả Tri ngồi trên bàn đã lâu, cậu không ngừng nhìn đồng hồ, lo lắng sẽ tới trễ. Mỗi lần cậu muốn đánh thức Thời Tây dậy, thấy mặt của Thời Tây lúc ngủ, lại không hề lên tiếng nữa. Sau khi quen biết Thời Tây, phẩm chất đạo đức tốt đẹp của cậu luôn phải đối mặt với nguy cơ biến mất. Cậu không phải sợ đánh thức Thời Tây sẽ bị mắng, chẳng qua là không muốn đánh thức Thời Tây.

Bọn họ không giống nhau. Thời Tây thuộc về ban đêm, còn Quả Tri thuộc về ban ngày. Nhưng bọn họ luôn hòa hợp với nhau. Thời Tây nhìn Quả Tri ngủ, Quả Tri nhìn Thời Tây thức dậy. Quả Tri không nghĩ tới chuyện mình sẽ thay đổi được tình cảm của Thời Tây. Thích chỉ đơn giản là thích thôi, vì sao mình phải đi làm chuyện không có ý nghĩa đó chứ? Cho dù Thời Tây không có tình cảm gì với mình, mình vẫn sẽ thích cậu ấy.

Thời Tây mở mắt ra nhìn ánh sáng, nhẹ cau mày.

"Thời Tây, cậu thức rồi sao? Tớ đang đợi cậu cùng đi học."

"Tôi có bảo cậu chờ tôi sao? Đến lúc đi học trễ thì đừng có ôm tôi mà khóc lóc nha."

"Tớ không có mít ướt như vậy!" Quả Tri kêu la.

Thời Tây rời giường, đứng trên mặt đất, xoay xoay khớp cổ. Quả Tri cuống quít xoay người: "Cậu, cậu muốn cởi quần áo sao?"

"Cậu là một cô gái trong sáng, ngại ngùng bước ra từ một bộ tiểu thuyết ngôn tình sao?"

"Không phải là tớ ngại nhìn thân thể của cậu, chẳng qua là sau khi nhìn, tớ sẽ hoảng thần."

Thời Tây tốn một chút thời gian đã chuẩn bị xong, hai người chuẩn bị đi học. Thời Tây đi ở phía trước, nhớ tới điều gì đó, vừa mới xoay người lại, Quả Tri đã có lòng tốt giúp hắn khép cửa lại.

"Ai cho cậu đóng cửa?" Thời Tây nói.

"Đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại là một thói quen tốt." Quả Tri nói.

"Tôi không có mang chìa khóa theo." Thời Tây bình thản nói, Quả Tri lại nóng nảy: "Vậy làm sao bây giờ? Chờ tớ một chút." Cậu nhanh chóng chạy đi, trong chốc lát không biết từ nơi nào lấy được một thanh sắt nhỏ, sau đó thọt vào ổ khóa cửa, cau mày:" Không có đạo lý à? Trong phim ảnh, những người đó thọt hai cái liền mở ra được."

"Nếu như cậu có thể mở được bằng thanh sắt nhỏ này, đó mới gọi là không có đạo lý. Đi thôi!"

Thời Tây mới vừa đi được hai bước, liền nghe thấy sau lưng có tiếng va chạm. Hắn quay đầu, phát hiện Quả Tri đang tông mạnh vào cửa. Hắn cắn răng: "Bây giờ cậu nghĩ trong cơ thể mình có năng lực cực mạnh sao?"

"Nhưng chìa khóa nằm ở bên trong, làm sao bây giờ? Cậu tan học xong, sẽ không vào nhà được. Đều tại tớ!" Quả Tri vừa nói, vừa chuẩn bị dùng lực tông vào cửa lần nữa, nhưng lần này bị Thời Tây bắt cánh tay lại: "Đến lúc đó nhờ thợ đến mở là được."

"Cậu làm gì mà không nói sớm! Tớ tông cửa rất đau."

"Tôi không ngờ cậu lại ngu xuẩn đến trình độ này."

Trong phòng học, Quả Tri cầm bút, một bên nghe giáo viên giảng bài, một bên ghi chép vào trong tập. Một cây bút đột nhiên lăn đến dưới chân của cậu. Cậu mới vừa cúi đầu, liền nghe được giọng nói mảnh khảnh của một nữ sinh từ sau lưng truyền tới: "Xin lỗi, là bút của tớ, cậu có thể giúp tớ nhặt lên không?"

"Không có gì, tớ đang chuẩn bị giúp cậu nhặt lên đây." Quả Biết cúi người xuống, nhặt cây bút lên, quay đầu, mới phát hiện là Từ Như. Từ Như là một cô gái rất hiền lành trong lớp. Cô luôn bới tóc lên, mang mắt kính gọng đen, bình thường rất ít nói chuyện. Quả Tri để cây bút lên trên bàn của Từ Như, mỉm cười: "Thì ra hôm nay cậu ngồi phía sau tớ, Từ Như."

"Cậu nhớ tên tớ sao?" Từ Như có chút kinh ngạc nhìn Quả Tri.

Quả Tri gật đầu: "Tên của cậu rất êm tai, dĩ nhiên nhớ rồi." Những lời này đối với Quả Tri mà nói cũng không có hàm ý gì thâm sâu. Cậu thấy ai cũng khen, trước kia học trung học đệ nhị cấp cũng thường khen Vương Lâm Lâm. Câu khích lệ này lại làm Từ Như đỏ mặt. Cô không biết phải hồi phục như thế nào, đành phải cúi đầu xuống thấp, tầm mắt không tiếp xúc với Quả Tri, phí sức nặn ra một câu: "Cảm, cám ơn!"

Quả Tri xoay người tiếp tục nghe giảng, lúc này Từ Như mới dám ngẩng đầu lên. Cô ngồi ở phía sau quan sát Quả Tri. Trong ấn tượng của cô, Quả Tri luôn là người rất vui vẻ, đối với mọi người thì rất thân thiện. Từ Như lúc trước đã có ấn tượng rất tốt về Quả Tri, bây giờ có lẽ còn có ấn tượng tốt hơn. Một chàng trai giống như Quả Tri, nếu như là bạn trai của mình, vậy nhất định sẽ đối xử với mình rất tốt. Ý thức được ý nghĩ này của mình, Từ Như không nhịn được mặt càng đỏ hơn, cô lấy tay che lại.

Những buổi học kế tiếp, Từ Như luôn cố ý ngồi sau lưng Quả Tri, luôn cố ý làm rơi đồ xuống đất. Sau khi Quả Tri giúp cô lượm rất nhiều lần, ngày hôm nay cậu rốt cục cũng nghi hoặc nhìn Từ Như. Trong lòng Từ Như kinh sợ, vội vàng che giấu hốt hoảng của mình. Quả Tri cau mày nhìn chăm chú vào Từ Như, sau đó lại nhìn chằm chằm cái bàn của Từ Như : "Cậu có phải hay không..." Lời của Quả Tri còn chưa dứt, Từ Như đã phủ nhận: "Không, không phải vậy."

"Không phải sao? Không thể nào đâu. Cậu xác định cái bàn của cậu không có bị nghiêng về phía trước sao? Vậy tại sao rớt đồ hoài vậy?" Quả Tri nghiêng cứu cái bàn.

Từ Như thở phào nhẹ nhỏm, cô do dự từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp sôcôla lớn: "Cái này, Quả Tri, hôm nay tớ mua rất nhiều sôcôla, vì muốn cám ơn cậu giúp tớ nhặt đồ, cho nên, cái này cho cậu ăn."

"Không cần đâu. Cho dù cậu không mời tớ ăn cái gì, tớ vẫn sẽ giúp cậu nhặt đồ mà. Dù sao tớ cũng ngồi phía trước cậu."

Quả Tri cũng có một chút cảm giác với mình sao? Từ Như không nhịn được nghĩ như vậy.

Từ Như nhét vào trong tay Quả Tri: "Cầm đi, nếu như cậu xem tớ là bạn."

"Được rồi!" Quả Tri cười với Từ Như.

Giờ nghỉ trưa, Quả Tri liền cầm hộp sôcôla đi tới phía sau phòng thư viện. Đây là một nơi rất yên tĩnh và vắng người. Thời Tây quả nhiên ở đây, hắn ngồi ở chỗ đó với một tư thế không hề thay đổi so với lúc trước. Thấy Thời Tây không có viết tiểu thuyết, cậu mới kêu thành tiếng: "Thời Tây! Cậu nhìn hộp sôcôla nè!"

"Có cái gì hay đâu mà nhìn."

Quả Tri ngồi đối diện với Thời Tây, đặt hộp sôcôla nằm giữa hai người. Quả Tri cầm lên một viên sôcôla, xé giấy bọc ra, sau đó bỏ miếng sôcôla tròn trịa vào trong miệng. Cậu không vội nuốt, mà ngậm trong miệng, nhắm mắt lại: "Người ta nói sôcôla có thể mang tới hạnh phúc cho con người, có thể kích thích hoạt động bài tiết của con người." Cậu sẽ không dùng danh từ riêng.

("Người ta" là danh từ chung. Quả Tri dùng danh từ chung.)

"Mùi vị hạnh phúc sao? Tôi nghĩ sôcôla chỉ có thể làm cho người khác cảm nhận được mùi vị của mập mạp thôi."

"Cậu có biết mỗi một sự vật, sự việc đều có mặt tốt riêng của nó không? Mập mạp có cái gì không tốt? Rất đáng yêu á, nó cho thấy cuộc sống của người đó rất đầy đủ. Những cô gái mập mạp, trắng trẻo chứng minh người đó có phúc khí, có thể sinh ra rất nhiều, rất nhiều đứa trẻ."

"Cậu biết cậu đang sống trong thời đại nào rồi không? Nếu như cậu mập, cậu sẽ bị mọi người cười nhạo; lúc đi mua quần áo, nhân viên bán hàng sẽ trực tiếp đưa size lớn nhất cho cậu; cậu thích người đó, người đó sẽ vĩnh viễn không thích cậu. Đây là tiêu chuẩn thẩm mỹ do thời đại này quyết định. Thời đại này quyết định rất nhiều tiêu chuẩn."

Miếng sôcôla hòa tan trong miệng Quả Tri, có chút đắng, có chút ngọt: "Nam sinh không thể thích nam sinh, đây cũng là tiêu chuẩn do thời đại này quyết định sao?"

"Đúng vậy!" Thời Tây trả lời mà không hề do dự. Quả Tri bắt đầu nhai sôcôla, thần sắc của cậu có chút ảm đạm nhưng cũng không rõ ràng. Thời Tây nói tiếp: "Quả Tri, cậu là một tên ngu ngốc sao?"

"Tớ không phải!" Quả Tri không hài lòng ngẩng đầu lên.

"Sao lại không được!"

"Cậu có ý gì?" Nghĩ rằng Thời Tây sẽ mắng chửi mình, nhưng không nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là một câu hỏi.

Thời Tây xoay xoay bút trong tay, một cái tay khác của hắn đưa ra, khẽ đụng vào trán của Quả Tri: "Bởi vì chỉ có những kẻ ngu ngốc mới tuân theo tiêu chuẩn này của cuộc sống."

Sôcôla hoàn toàn hòa tan, vị ngọt tỏa ra khắp cổ họng Quả Tri. Thì ra là sô cô la thật sự có thể làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc.