Chương 26: Tình Cảm Cũng Không Phức Tạp

Ngón tay của Thời Tây chạm vào cơ thể của Quả Tri, từ bả vai từ từ trợt xuống dưới. Thân thể Quả Tri có chút rung động. Môi Thời Tây dời tới bên tai Quả Tri, hôn một chút xíu, lại đi xuống, hôn cổ của cậu. Cảm giác ấm áp và ướt át kia tràn lan trong cơ thể, khiến cho Quả Tri mất đi ý thức. Cậu bị té nhào xuống giường. Thân thể của cậu vùi vào tấm chăn mềm mại, còn tư tưởng và tình cảm của cậu lại vùi vào bên trong Thời Tây.

Cậu trợn tròn mắt, trong tầm mắt mờ tối nhìn Thời Tây, nhìn động tác hắn vùi đầu hôn. Thì ra là sau khi bị đụng chạm thể xác một lần, sẽ càng muốn đụng chạm nhiều hơn. Thích một người dần biến thành bản năng, cậu đưa tay ra, đặt trên vai của Thời Tây, nắm chặt quần áo của Thời Tây.

Mỗi một tấc da thịt của Quả Tri bị hôn đến tê dại. Môi của Thời Tây dời tới dưới bụng của Quả Tri, Quả Tri cắn chặt đôi môi lại, cơ thể nhẹ nhàng cong lên. Khóe miệng của cậu không cách nào ức chế được, phát ra tiếng rên rỉ mập mờ. Càng ngày càng nhiều, không cách nào ngừng rên rỉ.

Thời Tây ngẩng đầu lên, hai tay mở chân của Quả Tri ra, vuốt ve từ bắp đùi tới đầu gối. Hai chân Quả Tri lay động, có chút sợ cảm giác đau đớn sắp đến. Thời Tây trườn lên, ghé vào bên tai Quả Tri: “Sẽ có chút đau!” Nói xong, hắn lần nữa hôn môi Quả Tri. Hai tay của Quả Tri từ vòng lấy hông của Thời Tây, ôm lấy hắn. Bây giờ, cảm giác sợ hãi kia không còn ở đây nữa. Cậu muốn dành cho hắn, đem tất cả của mình cho hắn. Trái tim mình cũng đã cho hắn, vậy hối tiếc gì mà không trao thân thể cho hắn? Chỉ cần đối phương vui vẻ, tựa hồ cái gì mình cũng có thể cho hắn.

Thời Tây chậm rãi tiến vào, Quả Tri nhíu chặc mi. Ấm áp bọc lại đau đớn. Động tác của hai người cũng làm cho chiếc giường lay động, phát ra tiếng kêu. Giọng của Quả Tri có chút khàn khàn, đôi mắt nửa khép nửa mở, khuôn mặt tràn ngập sắc đỏ. Loại cảm giác này quá mãnh liệt, bao phủ tất cả. Cậu không không kìm lại được nữa, bắn phụt ra.

Hồi lâu, cậu tỉnh lại trong ngực Thời Tây. Cậu liếc nhìn Thời Tây, sau đó lại ngủ thiếp đi trong ngực Thời Tây.

Chuyện này không thể nào là mơ, bởi vì cảm giác hạnh phúc quá mãnh liệt, còn kèm theo ngọt ngào.

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ. Quả Tri mơ hồ mở mắt ra, mới vừa ngồi dậy liền cảm giác được đau đớn. Cậu vén chăn lên đi vào phòng tắm. Vặn vòi nước, nước từ phía trên chảy xuống, thân thể Quả Tri ướt sũng. Cậu lấy một ít dầu gội, xoa xoa trong lòng bàn tay, sau đó để lên đầu. Trên đầu cậu càng ngày càng nhiều bọt, cậu cũng không ngừng xoa xoa. Bọt dầu gội trợt xuống che khuất tầm mắt của cậu, nhưng lại không được che được khóe miệng của cậu. Chưa từng thấy qua có người nào tắm mà có thể có vui vẻ như vậy.

Cậu mặc quần áo của Thời Tây. Cậu kéo áo của Thời Tây mà mình đang mặt lên, đặt trước mũi ngửi một cái, sau đó ngồi trước bàn cầm lên viết giúp Thời Tây sửa lỗi chính tả. Một hồi sau, Thời Tây từ trên giường ngồi dậy. Hắn híp cặp mắt, nhìn ra ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ một chút, sau đó lại nhìn bóng lưng của Quả Tri. Quả Tri quay đầu: “Thời Tây! Cậu đã tỉnh rồi sao? Tại sao đến bây giờ phía sau của tớ vẫn còn đau vậy?”

Đây là vấn đề đầu tiên nghênh đón Thời Tây mới vừa tỉnh giấc, hắn bình tĩnh trả lời: “Làm nhiều lần sẽ không còn đau đớn.”

“Cậu, cậu còn phải làm chuyện đó với tớ nữa sao? Cần tư liệu thì chỉ làm một lần là đủ rồi mà.”

Thời Tây nhìn Quả Tri, cũng không phơi bày, nói tiếp: “Cậu cho rằng tôi tùy tùy tiện tiện viết tiểu thuyết sao? Chỉ dựa vào một lần là có thể viết?”

“Vậy còn cần bao nhiêu lần nữa?”

“Cậu không cần quan tâm, tới đây.”

Quả Tri quỳ gối trên giường, từ cuối giường bò đến trước mặt Thời Tây. Cậu nắm chặc y phục, có chút cứng ngắc, ngại ngùng: “Kêu tớ lại đây có chuyện gì?”

“Cậu làm tư liệu cho tôi như vậy sao? Như vậy rất bất kính với tổ nghiệp, tự mình cởi quần áo ra.”

Quả Tri cởi quần áo ra. Dưới ánh sáng ban ngày, vết thương trên thân thể cậu trở nên rõ ràng: “Cậu sẽ viết về vết thương trên thân thể của tớ vào tiểu thuyết sao?”

“Ừ, bởi vì nó rất xinh đẹp.” Thời Tây nói xong, hôn vào vết sẹo trên ngực Quả Tri.

Vì vậy bọn họ lại làm lần hai. Quả Tri nằm lỳ ở trên giường: “Cậu gạt tớ! Làm càng nhiều lần thì càng đau hơn.”

“Còn đau sao? Vậy chắc là số lần làm chưa đủ.”

“Tên lừa gạt, tớ sẽ không rút lui!”

Thời Tây đột nhiên đặt tay lên trên đỉnh đầu của Quả Tri, hung hăng đè mặt của cậu vào trong tấm chăn: “Ngu ngốc.”

Quả Tri giùng giằng ngẩng đầu lên, không hài lòng nói: “Cậu trừ mắng tớ, có thể làm những chuyện khác với tớ được không?”

“Được!”

“Chuyện gì?”

Lúc này, Thời Tây cúi đầu, hôn nhàn nhạt lên trên trán của Quả Tri. Quả Tri lau trán, lau đến tóc trên trán bù xù. Cậu lui xuống cuối giường: “Cậu còn thọt tớ như vậy, tớ không phải người ngu, tớ sẽ hiểu lầm là cậu thích tớ.”

“Cậu có thể hiểu lầm như vậy.”

Quả Tri cho là Thời Tây làm chuyện này với mình chỉ vì cần tư liệu để viết truyện, nhưng không nghĩ tới lại nhận được một đáp án như vậy: “Tớ cho là cậu sẽ không thích tớ, bởi vì tớ không phải là nữ sinh.”

“Đây chẳng qua là suy nghĩ của cậu.” Thời Tây rời giường, đứng trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu lưu loát cởi áo ra. Quả Tri ngồi ở trên giường, còn muốn nói điều gì đó nhưng ánh mắt và tư tưởng lại đặt trên người Thời Tây. Ngay sau đó cậu cầm gối lên, ném tới Thời Tây: “Nghe không hiểu có phải hay không? Không phải tớ đã nói ở trước mặt tớ không được cởi quần áo sao. Hại tớ bây giờ lại quên mất mình muốn nói gì.”

“Không cần nhấn mạnh là cậu thích tôi rất nhiều đâu.”

“Tớ không có!”

Một canh giờ sau, bọn họ mới đến trường học. Bình thường giữa bọn họ cũng không có gì khắc khẩu, cuộc sống giữa bọn họ cũng không có gì gọi là thay đổi quá lớn. Có lẽ giữa bản thân bọn họ cũng đã không cần thay đổi.

Tình cảm chính là kỳ quái như vậy, có thể chỉ đơn là giản thích, cũng có thể chỉ đơn giản là ở chung một chỗ, thật không muốn phức tạp như trong phim vậy.