Mới vừa kết thúc khóa học buổi sáng, Quả Tri liền lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm kiếm xem có công việc nào mình có thể làm hay không. Quả Vân đã cắt đứt trợ cấp cho cậu, ngay cả tài khoản ngân hàng cũng bị khóa lại. Cậu biết ông làm như vậy là muốn cho mình rơi vào khó khăn mà trở về cầu xin ông ấy. Nhưng Quả Tri không muốn quay đầu lại, quay đầu lại chẳng khác nào nhận thua. Mặc dù tận đáy lòng của cậu cảm thấy thương ba mẹ nhưng cậu tình nguyện tin tưởng lời của Thời Tây nói. Bi thương chẳng qua rất ngắn ngủi, nếu như có thể cố gắng khiến cho ba mẹ chấp nhận, khiến cho ba mẹ cảm thấy vui vẻ vì mình, như vậy ai cũng sẽ không cảm thấy bi thương.
Cậu sống dựa vào tài khoản ngân hàng khác mà cậu tích lũy song song với tài khoản kia. Nhìn số tiền bên trong càng ngày càng trở nên ít đi, cậu lo âu. Số tiền này là để thực hiện nguyện vọng. Nguyện vọng đó vốn đã khó thực hiện, bây giờ lại càng thêm xa vời. Nhất định phải tìm được một công việc làm thêm, mỗi ngày cậu đều nói như vậy. Cõi lòng đầy hy vọng bị thực tế đánh tan, sau khi bị đánh tan thì cõi lòng cậu lại tràn đầy hy vọng.
Quả Tri ở trước mặt Thời Tây biểu hiện rất vui vẻ. Cậu không phải là cố ý đem giấu phiền não đi, chẳng qua là lúc ở bên cạnh Thời Tây, những phiền não tự động được giấu đi. Cậu bấm điện thoại kiểm tra số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng, lại phát hiện bên trong có một khoản tiền lớn. Không cần suy nghĩ cũng biết là người nào gửi vào, Quả Tri đi ra phía sau sân thể dục tìm Thời Tây. Thời Tây ngồi dưới đất đang muốn xé rách tờ giấy mới vừa viết xong, bị Quả Tri bắt được, cậu quỳ gối ở trước mặt Thời Tây: “Cho dù cậu không thích những gì mình viết cũng không cần vứt bỏ hay tiêu hủy.”
“Chỉ là một thứ vô dụng, giữ lại làm gì?”
“Đương nhiên là giữ lại cho tớ rồi.” Quả Tri gấp tờ giấy cẩn thận bỏ vào trong túi quần, nói tiếp: “Là cậu gửi thêm tiền vào tài khoản cho tớ sao?” Thời Tây không lên tiếng coi như là thừa nhận. Quả Tri đoan chính quỳ gối ở trước mặt Thời Tây: “Tớ nhất định sẽ tìm được một công việc, đi làm để trả lại cho cậu. Đừng cự tuyệt tớ, nếu như tớ quen dùng tiền của cậu và trở nên lười biếng thì phải làm sao!” Mặt cậu kiên quyết nói. Có một số phương diện Quả Tri cố chấp đến kì quái. Thời Tây dùng ngón tay trỏ đẩy mặt của Quả Tri dựa quá gần vào mình ra: “Tùy cậu.”
“Ừ, vậy tớ đi trước. Đi xem thử tiệm mì ngoài trường có dán thông báo tuyển người hay không.” Cậu đứng lên, bị Thời Tây nắm tay lại. Thời Tây ngẩng đầu nhìn Quả Tri: “Tôi còn có chuyện hỏi cậu.”
“Chuyện gì?” Trong biểu cảm của Thời Tây có cái gì đó, làm cho Quả Tri khẩn trương.
“Ngồi xuống.”
Quả Tri lại lập tức khôi phục tư thế ngồi quỳ mới vừa rồi. Thời Tây đưa tay ra nói: “Tay phải.” Quả Tri đưa tay phải đặt vào lòng bàn tay của Thời Tây, hai giây sao liền phản ứng, tức giận nói: “Cậu đang huấn luyện chó cảnh sao!”
“Tay trái.” Vừa dứt lời, Quả Tri lại đưa tay trái đặt vào trong lòng bàn tay của Thời Tây. Cậu thật muốn chém đứt sợi dây thần kinh vận động ở tay của mình. Cậu đẩy tay Thời Tây ra, đứng lên: “Không chơi với cậu!”
“Ngồi xuống.”
Không có chút suy nghĩ, Quả Tri lại ngồi xuống. Cậu vừa mới tức giận muốn đứng lên lần nữa, lời của Thời Tây làm cho cậu dừng lại.
“Kết quả như bây giờ, cậu thật sự vui vẻ sao?” Thời Tây rất trực tiếp hỏi. Quả Tri lắc đầu một cái, lại lắc đầu một cái, ngay sau đó nhìn chằm chằm mặt đất.
“Nhìn tôi mà nói.”
Tầm mắt chuyển qua trên khuôn mặt dễ nhìn của Thời Tây, giọng nói của Quả Tri êm dịu: “Bị người nhà xem như quái vật mà đuổi ra khỏi nhà, rất khổ sở. Cuộc sống trước kia rất dễ dàng, bây giờ thì phải lo lắng tiền học phí của học kì sao, ăn uống, quần áo. Rất nhức đầu! Nhưng mà những thứ này so với không có cậu tớ còn chịu đựng được. Vừa nghĩ tới vì cậu tớ có thể làm được nhiều chuyện như vậy, tớ liền vì tình yêu của mình mà đặc biệt kiêu ngạo. Cũng có thể chứng minh với cậu, Thời Tây, tớ không phải chỉ biết mở miệng nói thích cậu, tớ cũng không phải thích cậu một chút, mà là rất rất thích cậu!” Cậu vừa cười, nụ cười so với trước đây còn nhiệt liệt hơn: “Không nhịn được muốn cười với cậu, cậu dám nói tớ không vui sao?”
Thời Tây dùng hai tay kéo Quả Tri vào trong ngực, ôm lấy. Động tác quá đột ngột làm cho Quả Tri nhẹ quẩy người một cái: “Tớ, tớ còn phải đi tìm việc làm.”
“Nhưng bây giờ tôi không muốn thả cậu đi, làm sao bây giờ?’ Thời Tây dùng chân cố định nửa người dưới của Quả Tri.
“Cậu ôm tớ, còn hỏi tớ phải làm sao bây giờ!”
“Đừng ồn ào.”
“Nhưng tớ muốn…”
“Ở lại với tôi một chút nữa.”
“Cậu thật là xảo quyệt, lại nói lời như vậy!” Quả Tri không cam lòng vì bản thân luôn dễ dàng bị Thời Tây tóm gọn. Nhưng cậu cũng không biết sao với sự không cam lòng của mình. Quả nhiên là quá thích cái người xấu này rồi!
Mấy ngày sau, Quả Tri đứng ở trên đường hưng phấn gọi điện cho Thời Tây: “Thời Tây, tớ đã tìm được việc làm! Cậu có phải là nên khen tớ một câu hay không?”
“Ở đâu?”
“Một tiệm coffee cách trường học không xa lắm. Thời gian làm việc từ 6 giờ chiều đến 10 giờ đêm. Không cần lo lắng cho tớ, tớ có kinh nghiệm đi làm rồi, không làm khó được tớ.” Cậu tràn đầy tự tin nói.
“Ai lo lắng cho cậu chứ!” Thời Tây cúp điện thoại.
Ngày đầu tiên đi làm, tâm tình của Quả Tri không tệ. Tiệm coffee này là mới mở, trang trí đơn giản, màu sắc chủ đạo là màu xanh và màu cam, trên tường dán hình của những nhân vật hoạt hình dễ thương. Quả Tri tốn chút thời gian nghe chị quản lý trong tiệm nói cách điều chế coffee căn bản, sau đó học cách chiêu đãi khách hàng.
Các cửa hàng bên ngoài trường cạnh tranh nhau rất kịch liệt. Tiệm coffee thì cũng có nhiều, cho nên tiệm coffee nơi Quả Tri làm cũng không đông khách cho lắm. Quả Tri cùng làm việc với chị gái tên là Liễu Ái, là cháu gái của ông chủ. Chị ấy đối với công việc không có nhiệt tình, nếu không có khách thì lại bấm điện thoại. Liễu Ái nằm dài ở trên quầy chơi game giết thời gian.
“Liễu tỷ, có chuyện gì cần em làm không?” Quả Tri tích cực hỏi.
“Không có gì. Chị có thể hiểu được em muốn biểu hiện thật tốt trong ngày đầu làm việc, nhưng mà ông chủ không có ở đây, không sao cả.” Liễu Ái phất tay một cái. Lúc này, cửa kính bị đẩy ra. Một người bước vào khiến cho cửa tiệm tăng thêm vẻ đẹp.
“Thời Tây!”
“Ừ.” Thời Tây trả lời, ngồi vào một vị trí ở trong góc. Liễu Ái không tự kiềm chế được mà vuốt vuốt tóc. Nguyện vọng của cô với nguyện vọng của đại đa số phụ nữ đều giống nhau, là có thể tìm được một chàng trai vừa đẹp trai vừa có tiền. Cô còn chưa kịp tiến lên nói chuyện với vị khách này, Quả Tri đã sớm xong tới: “Cậu cố ý tới để để nhìn tớ sao?!”
Thời Tây quan sát bộ dáng của Quả Tri: “Đội nón xanh có gì hay đâu mà nhìn.”
“Đây chỉ là là màu sắc, cậu không muốn đánh giá ở những phương diện khác sao?!” Quả Tri sờ cái nón trên đầu một cái rồi nói: “Cậu muốn uống gì, cà phê hay là nước trái cây? Hôm nay tớ mời cậu.”
“Nước bình thường.”
“Cậu cũng nên chiếu cố tớ làm ăn chứ!”
Thời Tây nhìn lướt qua cửa tiệm vắng lạnh: “Tiệm này chắc cũng sắp đóng cửa rồi.”
“Nói cái gì đó! Người ta mở quán, tớ nhất định sẽ nghiêm túc làm việc, để cho tiệm coffee này làm ăn đi lên!” Bộ dáng kia giống như là cửa tiệm này do cậu mở. Thời Tây đánh vỡ ý tưởng của Quả Tri: “Làm ăn đi lên cũng sẽ không tăng tiền lương cho cậu. Đừng làm những chuyện vô dụng, tùy tiện kiếm chút tiền là được rồi.”
“Cậu không hiểu! Đây là nhiệm vụ của một người nhân viên.”
“Tránh xa một chút.”
“Tại sao?”
“Không muốn bị lây vi khuẩn ngu ngốc từ cậu.” Thời Tây từ trong túi xách lấy sách ra, mở ra, bộ dáng không muốn tiếp tục trò chuyện với nhau. Quả Tri bĩu môi, đi đến quầy. Liễu Ái lại gần hỏi: “Cậu quen?”
“Đúng vậy.”
“Gia cảnh hắn như thế nào?” Liễu Ái vào thẳng vấn đề.
“Gia cảnh thế nào thì không biết, nhưng mà cậu ta có người mà cậu ta rất thích rồi.”
“Cái gì chứ! Đàn ông tốt trên đời đều bị người khác chiếm đoạt hết rồi. Haizz.” Trong lòng Liễu Ái mới vừa hiện lên hoa hồng, bây giờ lại trở nên ảm đạm, không có tinh thần tiếp tục chơi game điện thoại. Quả Tri mang ra một ly nước lọc và một ly nước trái cây để lên trên bàn, không tiếp tục quấy rầy Thời Tây.
Thời Tây ngồi ở gần cửa sổ, hơi cúi đầu, mặc chiếc áo khoác màu đậm, bên trong là chiếc áo sơ mi sạch sẽ, ngón tay của hắn lật trang sách, dung nhan có chút lạnh lùng. Ánh đèn trong cửa tiệm sáng ngời giống như chỉ chiếu sáng cho Thời Tây. Học sinh đi ngang qua ở bên ngoài cho dù là rất vội vã nhưng cũng không cách nào không liếc nhìn Thời Tây một cái.
Cũng không biết trùng hợp hay là quy luật tự nhiên, sau khi Thời Tây đến đây ngồi được một chút, số lượng khách đến cửa tiệm uống nước càng ngày càng thay đổi. Quả Tri luống cuống tay chân phục vụ hết người này tới người khác, nhưng vẫn dành thời gian liếc mắt dõi theo Thời Tây ở bên kia. Hắn đọc sách, bưng cái ly trên bàn lên, uống một hớp, ngay sau đó nhíu mày, đẩy cái ly ra xa. Quả Tri khẽ cười.
Thích mỗi động tác, mỗi biểu cảm, mỗi câu nói của hắn.
Lúc đầu, mình luôn kinh ngạc tại sao mình lại thích Thời Tây như vậy, nhưng bây giờ mình đã quen mình chính là thích Thời Tây như thế.
Rất nhiều học sinh ngồi xung quanh Thời Tây. Quả Tri không ngừng mang nước ra phục vụ bọn họ, thừa dịp không ai chú ý để tai nghe lên trên bàn của Thời Tây.
Sau này còn có rất nhiều chuyện chờ đợi chúng ta cùng nhau vượt qua.
Bản điện tử hoàn
Tác giả: Angelina
Người dịch: Liêu Phong
Facebook: Phong Phong ( http://facebook.com/tg.lieuphong )
Instagram: typhoon_1210
Wordpress: http://lieuphong9x.wordpress.com