Chương 2: Xuyên Qua !!!

" Không xong rồi , không xong rồi ,....."

Một nữ tử ăn mặc như hạ nhân cước bộ thập phần vội vã , hiển nhiên là bị thứ gì dọa sợ.

Cũng may Vương Phủ lúc này khách nhân không có, không thì đúng là một hồi mất mặt .

" Có gì từ từ nói ... " . Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ vị khoát tay nói , nhìn qua bộ dáng hắn, thân thể cao lớn , khuôn mặt kiên định , râu ria có chút rườm ra tuy nhiên khí chất tỏa ra lại làm cho người ta thấy được sự bất phàm .

Vâng , hắn đây là Vương Phá Thiên - gia chủ Vương Gia . Mặc dù không chính tay gậy dựng lên một hồi cơ nghiệp tuy nhiên Vương Phá Thiên lại rất thành công trong việc giúp gia tộc mình trèo lái được trên con đường bá chủ một phương .

Danh vọng , địa vị ,thực lực ... Tất cả Vương Phá Thiên đều nắm trong lòng bàn tay ...Chỉ là ...Hắn vẫn chưa tìm được người kế nghiệp .

Đương nhiên nối dõi tông đường phải có ? Vương Phá Thiên có tới những mười mấy người hài tử mà, nhi tử nữ nhi đều đủ cả , tuy nhiên để chọn một người ưu tú , điều này đây lại khiến Phá Thiên có chút đau đầu .

Nữ nô tì thở hổn hển , nói năng có chút rối loạn: " Vương ... Vương thiếu ho ra máu ... " .

Vương Phá Thiên :" Cái gìiiii".

-------------------

" Hận sao !"

" A... Người nào ? " . Vương Long ý thức mơ hồ nói , chỉ là đáp lại hắn giọng nói trầm thấp kia vậy mà cười như điên dại .

" Hahaha , không nghĩ linh hồn của một tên nhân loại lại có thể lạc vào Ác Hồn Điện của bản đế " . Lần này xuất hiện trước mặt của Vương Long là một bóng đen có chút hư hư thực thực .

" Ngươi ... Ngươi là ai ? Tại sao ta lại ở đây " . Vương Long lúc này đầu có chút choáng váng .

Không phải mình bị Giang Vũ giết sao ? Còn hắn , hẳn là diêm la vương đi ?

" Haizz, vậy là ... Ta đã chết " Không đợi câu trả lời của thân ảnh lạ lẫm, Vương Long có chút tiếc hận thở dài .

" Chết , một khi đã tới đây thì sinh lão mệnh tử của ngươi đã không còn ý nghĩa nữa . Vương Long phải không , ta đã thấy qua kí ức của ngươi , thực sự mà nói nó không có gì đặc sắc ,tuy nhiên hai ta cũng coi như là duyên phận , thế ngươi có muốn báo thù ?".

Đưa ra lời đề nghị , Vương Long tinh thần có chút thất thểu liền hai mắt sáng lên :" Ngươi , ngươi giúp ta sao ? "

Nhưng nghĩ nghĩ , Vương Long lại lắc đầu "Hay , hay là thôi đi " .

Thấy bộ dạng này của Vương Long , thân ảnh kia có chút thất vọng : " Hừ , thật không nghĩ ngươi lại là nhu nhược đến vậy, nếu không phải bản đế bao năm nay không có người tiếp chuyện , tuyệt sẽ không giúp ngươi, xem ra cứ để cái tên Hàn Tuyết Di gì đó kia bị hành chết cho rồi " .

Nói rồi thân ảnh kia mờ dần , thấy vậy Vương Long trong lòng hốt hoảng :" Mụ mụ ...Chờ , chờ đã ... Cầu ngươi .. Giúp ta " .

Chỉ là để Vương Long kêu rát cổ họng , thân ảnh đó vậy mà không còn xuất hiện nữa.

" Hừ , nhóc con , cơ hội ta cho một lần , không biết nắm bắt , vậy thôi đi " . Bóng đen nhếch miệng cười cười .

--------------

3 tháng sau ,tại thủ phủ Vương Gia,Đông Lẫm Thành .

Vương Long bị giết sau đó , liền linh hồn xuất khiếu , nhập vào một cái cùng tên cùng họ , tên này gia thế có chút tiếng tăm hmm...Thiếu chủ Vương gia .Nghe đâu tính tình hắn cực kì vô pháp vô thiên , chuyên môn hiếp đáp dân lành , số người bị hắn giết rất nhiều , việc ác hắn làm coi như bằng số tuổi hiện tại của hắn bình phương gấp trăm lần không xuể. Chỉ là không hiểu sao ba tháng trước bị người ta hạ độc thủ , cũng may giữ lại được tính mạng , tu vi vì thế mà cũng mất hết .

Tin tức này vừa nhảy ra , cả đám dân chúng xung quanh đều nhảy cẫng lên sung sướng , còn với nhau tổ chức tiệc lớn ăn uống tới một tuần lễ ....Cái này không thể trách ai được , đơn giản trong mắt dân đen những tên phú nhị đại hầu hết đều là ác ma, huống chi Vương Long trước kia còn kinh khủng hơn nhiều đâu .

Nằm trên giường bệnh , xung quanh Vương Long lúc này là ba thân ảnh quen thuộc .

Ngồi trầm ngâm trên bàn hiện tại chính là Vương Phá Thiên - phụ thân của Vương Long thân thể này. Đứng cạnh đó là một mỹ phụ xinh đẹp , tháng trước xuyên qua lúc gặp gỡ nàng bộ dáng cũng khiên Vương Long thần hồn điên đảo , chỉ tiếc nàng lại là mẫu thân kiếp này của hắn .

" Thiên ca , Long nhi ,hắn ... " , có chút lo lắng Lâm Ngọc Nhan tay nhỏ bám chặt  Vương Phá Thiên .

" Không sao , Kim bá thân thủ nàng hẳn là đã biết " . Xoa ngọc thủ đang run rẩy của Lâm Ngọc Nhan, Phá Thiên trong lòng mặc dù rối thành một cục nhưng trước mặt nữ nhân của mình hắn vẫn phải bảo trì một mặt bình tĩnh .

Bên giường Kim bá bắt mạch , chợt thở dài một hơi nhẹ nhõm ,chỉ là sau đó khuôn mặt già nua của hắn có chút khó coi :" Gia chủ , hiện tại độc dược lão phu đã bài trừ hết thảy , nhưng kinh mạch , xương cốt lại bị tổn thất nặng nề ... E là... sau này thiếu chủ không thể tu luyện được nữa !!!"

Nói ra những lời này Kim bá khuôn mặt có chút xấu hổ , hắn hành nghề y thuật bao nhiêu năm nay , nhận lời xuất thủ nhưng không thành là tối kị khiến lương tâm của hắn có chút cắn dứt .

Khuôn mặt của Lâm Ngọc Nhan không chút huyết sắc , khóe miệng run run định nói gì đó nhưng bị Phá Thiên chặn lại .

Hắn hiển nhiên hiểu được tâm lý lúc này của nàng , chỉ là trời sinh nữ nhân tính xúc động , không muốn Lâm Ngọc Nhan nói những lời không nên nói, Vương Phá Thiên liền hạ lệnh cho nha hoàn tiễn nàng về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này , trong phòng chỉ còn hai người nói chuyện cùng với trên giường thân thể suy nhược Vương Long mà thôi.