Chương 72: Tề Vũ

- A Dược, ngươi nắm chặt dây thừng, chúng ta cùng nhau dùng sức!

- Ta không có tí sức lực nào.

A Dược treo lơ lửng trên vách đá, trên eo buộc một sợi dây thừng thật dày, đề phòng rơi xuống.

Y hiện tại vừa mệt vừa đói, không dùng chút sức lực nào, muốn thuận theo dây leo lên cũng khó khăn.

Thợ săn già kinh nghiệm dày dặn, vừa điềm tĩnh chỉ huy đám người, vừa tự mình động thủ kéo người.

- Mấy người các ngươi ôm chặt đại thụ, đừng để bảy người chúng ta cũng trượt xuống!

- Những người còn lại quấn dây thừng vào cổ tay, ta hô một hai ba, mọi người cùng nhau kéo mạnh!

- Một hai ba, kéo!

- Một hai ba, kéo!

Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng đám người cũng kéo A Dược lên, đám người vốn đã mỏi mệt, mệt đến mức ngay cả đứng cũng đều đứng không vững.

Thợ săn già không có thả lỏng, khẩn trương kiểm tra tình huống thân thể của A Dược:

- A Dược, ngươi làm sao lại trượt xuống, có cảm giác có người đẩy ngươi không?

A Dược ngơ ngác lắc đầu, không hiểu vì sao thợ săn già lại hỏi như vậy, y đương nhiên là tự mình trượt xuống, chẳng lẽ còn có thể có người hại y sao?

- Lão Tôn, ý của ngươi là gì?

Tề Vũ hỏi, y là thủ lĩnh thương nhân, mơ hồ phát giác được vấn đề bên trong câu hỏi của thợ săn già.

Thợ săn già lắc đầu, chỉ vào miếu hoang phía trước:

- Trước tiên đi đường, chờ đến miếu Sơn Thần lại nói.

Mưa to như trút nước, không phải là hoàn cảnh để nói chuyện, Tề Vũ gật đầu, nói vài câu cổ vũ, để đám người nhanh chóng đến miếu Sơn Thần tránh mưa.

Mọi người tới miếu Sơn Thần, không lo được hình tượng, cởi áo tơi xuống, đặt mông ngồi dưới đất, há mồm thở dốc, sau đó tranh thủ thời gian kiểm tra đồ vật trong gùi có bị làm hư hay không, nếu bị làm hư, bọn hắn liền đi không một chuyến, mất cả chì lẫn chài.

- Còn tốt còn tốt, may mắn là dùng bạt chống nước che lại, vẫn là Tề đại ca có dự kiến trước.

Miếu Sơn Thần nói không tốt lắm nhưng rộng rãi, ba bức tượng Sơn Thần cũ kỹ phủ bụi nằm ở trung tâm, xung quanh là bụi bẩn cùng với phân và nước tiều, bài vị Sơn Thần đã biến mất, hai cánh cửa cũng biến mất, cửa sổ bị vỡ, gió lạnh thổi vào.

Đám người cũng không để ý lắm, đối với bọn họ chỗ nào có thể che mưa đều là chỗ tốt.

Tề Vũ lấy ra một số hàng hóa từ gùi của mình làm cống phẩm, cống lên cho ba vị Sơn Thần, cảm tạ đã cấp miếu Sơn Thần cho bọn họ tránh mưa.

Ba vị Sơn Thần đều là điêu khắc từ tượng đất, tay nghề cũng không tinh xảo, nhưng cũng có thể nhìn ra khác biệt, Sơn Thần ở giữa, cầm Quân Tử Kiếm trong tay, vẻ mặt chính khí, Sơn Thần hai bên một văn một võ, một vị thân mặc nho bào cầm sách, ở văn vị, một vị thân có Thuần Dương chính khí, ở võ vị, đẳng cấp rõ ràng, ngay ngắn trật tự.

- Xin Sơn Thần phù hộ chúng ta đi đường bình an lần này.

Tề Vũ luôn cảm thấy ba vị Sơn Thần rất có linh tính, như thể họ còn sống.

Sau khi Tề Vũ cống cho Sơn Thần liền vội vàng tụ tập với đám người.

Đám người cả người ướt sũng bị gió lạnh thổi, đều là rùng mình một cái.

- Tiếp tục như vậy sẽ nhiễm bệnh.

Thợ săn già đi đến nơi hẻo lánh, lấy ra một đống củi, lộ ra răng cửa cười lớn nói:

- Thợ săn chúng ta thỉnh thoảng trú mưa ở chỗ này, thế là sớm lưu lại củi lửa ở chỗ này, chờ đợi hôm nay sử dụng.

Tề Vũ mừng rỡ:

- Như thế liền đa tạ.

Thợ săn già cũng không thèm để ý:

- Không có việc gì, ở trong núi chính là ngươi giúp ta ta giúp ngươi, ngày mai tạnh mưa, chúng ta có thể đi nhặt củi đốt trả lại là được.

Đám người nhanh chóng chất củi lên hoả ấn trên mặt đất, Tề Vũ lấy ra hoả phù đốt một nhánh cây, luồn nhánh cây vào củi khô, thổi nhẹ, củi khô chậm rãi bị nhen lửa.

Nhìn ngọn lửa dần dần bốc lên, cảm nhận được hơi ấm của ngọn lửa, có người thở ra một hơi dài.

- Rốt cục cũng sống lại.

- Tề đại ca, ngươi ăn bánh kê vàng hay bánh gạo trắng?

- Mỗi loại một cái?

Một người trong đó phân phát lương khô, đám người sau khi cầm lương khô, đặt lương khô bên đống lửa nướng.

Sau khi nướng ra mùi thơm, A Dược lấy ra một hộp dưa muối, bảo mọi người phết lên bánh, cắn một ngụm hương vị mằn mặn.

- Tay nghề làm dưa chua của A Dược thật sự là không tệ, theo ta thấy, A Dược ngươi không bằng mở một cửa hàng dưa chua, cần gì phải đi theo chúng thương nhân chúng ta?

A Dược cười cười, không nói gì thêm.

Tề Vũ nghĩ đến tràng cảnh vừa rồi, hỏi:

- Lão Tôn, ngươi vừa rồi vì sao lại hỏi A Dược có bị người đẩy xuống hay không?

Bọn người Tề Vũ là lần đầu tiên lên núi, muốn băng qua sơn mạch, đi đến bên kia Thanh Hòe Quận bán hàng, bọn hắn tìm rất lâu, rốt cục cũng tìm được một vị thợ săn già ở nơi đây dẫn đường.