Chương 63: chân khống

Ở lối vào dược viên, Tam đại gia thông qua một mặt thủy kính nhìn thấy kế hoạch phấn chấn lòng người của Lục Dương, ung dung thở dài.

Vân Chi đã đặc biệt dặn dò lão, phải chú ý động tĩnh của Lục Dương, đừng để cho ở bên trong dược viên xuất hiện ngoài ý muốn gì, một khi ngoài ý muốn nổi lên, phải lập tức nói cho nàng.

Tình huống hiện tại này, đến cùng có tính ngoài ý muốn hay không?

Nếu thật sự nói cho Vân Chi, coi như không phải ngoài ý muốn, chỉ sợ cũng sẽ xuất hiện một chút ngoài ý muốn.

- Người tuổi trẻ bây giờ làm sao lại không có một kẻ nào bớt lo?

...

- Nói nhiều như vậy, ta còn chưa có biểu hiện ra pháp thuật ta biết cho các ngươi.

Lục Dương hoạt động thân thể, thi triển pháp thuật 'Súc Địa', bày ra tư thế nhảy cầu, trực tiếp nhảy vào trong đất.

Phản ứng của Ngộ Đạo Thụ Vương cùng với Vân Chi không sai biệt lắm, nhìn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nó sống lâu như vậy, còn chưa bao giờ thấy qua loại pháp thuật này.

Nhìn từ mặt ngoài, giống như là loại pháp thuật không gian Súc Địa Thành Thốn này, nhưng trên thực tế, lại giống như là pháp thuật ngũ hành.

Trẻ như vậy liền có thể thi triển pháp thuật chưa hề xuất hiện qua, quả nhiên là thiên tài pháp thuật.

Hiện tại Lục Dương dùng 'Súc Địa' dùng thuận buồm xuôi gió, lặn, bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do đều biết, nhìn dáng vẻ hắn thỉnh thoảng chui ra thổ địa lại trôi chảy chui trở về, thật đúng là dễ dàng khiến cho người ta sinh ra ảo giác thổ địa là nước.

Kỳ Lân Bất Tử Dược cùng với Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa đã đánh nhau xong, bé con nhân sâm cùng với Tam Diệp Tinh Thần Thảo giảng thuật tao ngộ bi thảm của Lục Dương ở dưới ma trảo của nữ ma đầu, cũng khơi dậy sự đồng cảm của bọn nó, rất là kích động.

- Dược Vương chúng ta rốt cục có nội ứng xếp vào Nhân tộc!'

Bốn Tiểu Dược Vương ngồi ở trên cành cây Ngộ Đạo Thụ Vương, nhao nhao vỗ tay, cảm thấy Lục Dương thật là lợi hại.

Lục Dương hú lên quái dị, hai chân nhún một cái, nhảy lên thật cao, hai cánh tay tạo thành hình thập tự, xoay tròn trên không trung ba ngàn sáu trăm độ, ầm một tiếng cắm ở trên đất, mặt chạm đất —— hắn xoay hoa mắt chóng mặt trên không.

Đùa nghịch thất bại.

Nhóm Tiểu Dược Vương tranh thủ thời gian luống cuống tay chân nhấc Lục Dương lên.

Bực thương thế này đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói là bị thương ngoài da, rất nhanh liền có thể khép lại.

Nhóm Tiểu Dược Vương thấy Lục Dương thật sự biết xới đất, thế là xuất ra bản đồ dược viên, để Lục Dương đào đất dựa theo trình tự.

- Bộ rễ của mảnh thảo dược này rất sâu, có thể đâm vào ba mét đất, ngươi phải cẩn thần, đừng có đụng đến rễ của bọn chúng, khiến chúng sinh ra hiểu lầm, đề nghị của ta tốt nhất là đào đất xới đất ở giữa ba mét đến năm mét dưới đất, đây là khu vực an toàn.

- Các khu vực khác bộ rễ thảo dược ở giữa nửa mét đến hai mét, ngươi đào xới từ hai mét trở xuống là được.

Lục Dương hiếu kì:

- Đụng phải rễ sẽ như thế nào?

Bé con nhân sâm nghiêm túc nói:

- Chúng ta sẽ cho rằng ngươi là chân khống. (Chân khống: kẻ cuồng chân)

? ? ?

Tuế Nguyệt Chung Yên Hoa xen vào:

- Nhân tộc các ngươi có rất nhiều biến thái, thích dùng rượu ngâm rễ của chúng ta, nói rằng thứ đó ăn ngon uống ngon, nhắm rượu, vì thế còn trồng đại trà.

- Thực vật ngươi nói là gì?

- Đậu phộng.

Lục Dương rất không theo kịp mạch suy nghĩ của nhóm Tiểu Dược Vương.

Cũng may hắn không có xoắn xuýt vấn đề này quá nhiều, bắt đầu dựa theo lộ tuyến mà bé con nhân sâm đưa cho đào đất.

Bé con nhân sâm đã nhìn vợ chồng giun đào đất đến phát chán, nhìn Nhân tộc đào đất cảm thấy chơi vui, nhao nhao chạy đến sau lưng Lục Dương, chăm chú đi theo sau lưng Lục Dương.

Tiểu Dược Vương tự nhiên cũng có năng lực độn địa, chẳng qua bọn chúng là hòa làm một thể cùng với thổ địa, hoàn toàn khác biệt với loại phương thức gạt mở thổ địa như Lục Dương.

Chỗ địa phương Lục Dương đi qua đất tới xốp, vừa vặn đối với nhóm Tiểu Dược Vương.

Ngộ Đạo Thụ Vương nhìn Tiểu Dược Vương chơi quên cả trời đất, thở dài, nó không thể chui xuống đất.

Nó lại nhìn một chút mặt trời trên bầu trời, cảm thấy nắng nóng, lại thở dài:

- Vì sao ta lớn lên cao như vậy? Ngay cả một chỗ thoáng mát cũng đều không có.'

Ngộ Đạo Thụ Vương cảm thấy thế giới tràn ngập ác ý đối với nó.

Nhóm Tiểu Dược Vương đi theo cái mông của Lục Dương chơi ròng rã một ngày, trên đường trở về còn đang đùa giỡn cười đùa:

- Nấu chút nước ngâm trong bồn tắm!

Ngộ Đạo Thụ Vương đã sớm chuẩn bị xong thùng gỗ đựng đầy nước, nước được lấy từ dòng suối dùng để tưới các loại thảo dược.

Một cỗ ánh sáng xuất hiện từ phần bụng Kỳ Lân Bất Tử Dược, chậm rãi di động lên, cuối cùng di động đến miệng, phun ra Kỳ Lân Chân Hỏa.

Kỳ Lân Bất Tử Dược giống như là Kỳ Lân chân chính, khó trách cổ nhân nhìn thấy nó liền một mực chắc chắn chính mình gặp được Kỳ Lân.