- Thường nói làm thầy một ngày, cả đời làm cha, ngươi không thể bỏ qua ân đức dạy bảo, cầm tù vi sư tại đây.
- Vấn Đạo Tông mười năm không có tông chủ tại vị, ngươi thay thế vi sư nắm quyền lực tông chủ, không sợ lời đàm tiếu, ảnh hưởng tới hình tượng quang huy của đại sư tỷ ngươi?
- Ngươi thu đồ thay sư, thay vi sư nhận lấy một vị thiên tài kiếm đạo như thế thì cũng thôi đi, vi sư cũng không truy cứu.
- Nhưng ngươi tốt xấu cũng phải thả vi sư ra, để vi sư gặp vị đồ đệ kia một lần, không để hắn bái người thật, chỉ để cho hắn bái chân dung của vi sư, truyền đi chẳng phải là làm trò cười cho người khác?
Thanh âm ẩn chứa một loại ma lực nào đó, kích động tiếng lòng, làm cho người không tự chủ tin tưởng, mở ra phong ấn, thả ra chủ nhân thanh âm.
Vân Chi dốc lòng tu luyện, ngoảnh mặt làm ngơ.
Thanh âm già nua thấy Vân Chi không hề bị lay động, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng thở dài, triệt để biến mất, giống như là chưa hề xuất hiện qua.
Vân Chi ngũ tâm hướng lên trời, hết thảy vẫn như cũ.
Ba ngày sau.
Lục Dương người mặc một thân trang phục, lưng thẳng tắp, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, rốt cuộc cũng đã ghi nhớ nội dung trên tờ giấy vàng.
- Đọc lại một lần cho ta nghe.
- Thiên lý tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư... Lục Dương đọc trôi chảy, không chút ngừng nghỉ, có thể thấy được hắn đã thuộc lòng nội dung.
Vân Chi gật gật đầu, khẩu quyết không lưu loát, ngôn ngữ ý nghĩa sâu xa, đọc thuộc lòng vô cùng tiêu hao tâm lực, Lục Dương có thể ghi nhớ đến loại trình độ này, đủ để chứng minh sự nỗ lực của hắn.
- Khẩu quyết này là nhập môn, ở giai đoạn đầu không thông thạo pháp thuật, thầm nói trong lòng, có thể trợ giúp ngươi thi pháp thành công, đợi đến giai đoạn sau khi ngươi thuần thục sử dụng Súc Địa Thành Thốn, khẩu quyết này sẽ vô dụng.
- Súc Địa Thành Thốn thuộc về pháp thuật không gian, ngươi tu luyện còn hơi sớm, chẳng qua ngươi nếu là môn hạ đệ tử của sư tôn, sư tôn vào thời điểm tu vi như ngươi liền học được môn pháp thuật này, ngươi có lẽ cũng có thể.
- Tu hành pháp thuật không gian trọng yếu nhất chính là chú ý an toàn, một khi không gian đảo lộn, liền rơi vào kết cục đầu một nơi thân một nẻo, thân thể đứt đoạn, cho nên trong giới tu hành có một quy tắc bất thành văn, tu hành pháp thuật không gian, nhất định phải có trưởng bối tinh thông không gian ở bên cạnh chỉ đạo.
Vân Chi hiếm khi trở nên nghiêm túc, Lục Dương thấy thế, cũng thu hồi nụ cười, chăm chú nghe Vân Chi giảng bài.
- Nguyên lý của pháp thuật Súc Địa Thành Thốn là thu nhỏ thổ địa thành một tấc vuông, người làm phép liền có thể tuỳ tiện bước qua, xuyên qua cự ly vô tận, đi đến một chỗ địa phương khác, vận dụng càng thuần thục, diện tích thổ địa bị thu nhỏ càng lớn, cự ly vượt qua cũng càng dài, tu luyện đến đại thành, Trung Châu Đại Lục mặc dù lớn, cũng không ngăn được bước tiến của ngươi.
- Cần phải chú ý chính là, tu hành pháp thuật cần ngộ tính, ngươi chưa hề tiếp xúc qua pháp thuật loại không gian, dù có thành công hay không ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý.
- Tu tiên giả cần làm chính là không quan tâm hơn thua, tránh đại hỷ và đại bi.
Vân Chi đích thân dạy dỗ, dạy cho Lục Dương kinh nghiệm tu hành của mình.
Lục Dương gật đầu, thầm nghĩ đại sư tỷ là người có tư cách nói lời này nhất, hắn còn chưa từng thấy đại sư tỷ có tâm tình dao động kịch liệt.
Hắn trên một phương diện này có chỗ khiếm khuyết.
Mới đầu Lục Dương nhìn thấy đại sư tỷ luôn có biểu lộ như vậy, còn tưởng rằng nàng không có tình cảm, sau khi dần dần ở chung với nàng, phát hiện ra đại sư tỷ là có dao động tình cảm, chỉ là dao động quá nhỏ.
Bây giờ Lục Dương có xác suất nhất định thông qua biểu cảm thay đổi tinh tế của đại sư tỷ để phán đoán tâm trạng của đại sư tỷ.
Chẳng hạn như hiện tại... ừm, không có đoán được.
- Ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một lần.
Vân Chi không biết rõ Lục Dương đang suy nghĩ gì, nàng lấy ra một lá cờ đỏ, ném lên đỉnh núi đối diện, không đợi Lục Dương thấy rõ, nàng liền nhẹ nhàng di chuyển, bước ra một bước, chợt biến mất, chợt xuất hiện, trong tay cầm lá cờ đỏ kia.
- Chính là như vậy, sau khi thành công luyện thêm mấy lần, ngươi liền có thể thuần thục giống như ta.
Lục Dương sững sờ tại chỗ, chớp mắt, lại chớp mắt.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Ở trong mắt Lục Dương, Vân Chi giống như là ném ra lá cờ đỏ, thuận tay lại cầm lá cờ đỏ trở về, lá cờ đỏ có rơi xuống đỉnh núi đối diện hay không cũng đều không thấy rõ, hoàn toàn không nhìn ra có dấu hiệu sử dụng pháp thuật.
Vân Chi hiếm thấy nhíu mày, nghĩ lại năm đó sư phụ dạy nàng cũng là biểu hiện như vậy, nàng một lần liền học được.