- Hương chính có thể xưng hô hai người chúng ta là đạo trưởng.
Hương chính cười làm lành, cũng không dám đối đãi với hai người Lục Dương như Trúc Cơ kỳ phổ thông, Trúc Cơ kỳ có thể tấn thăng đến Kim Đan kỳ, mười không được một, đó là tu sĩ phổ thông, đệ tử Vấn Đạo Tông tuyệt đối là Kim Đan kỳ ván đã đóng thuyền, thành tựu trong tương lai cao bao nhiêu, không phải là y có thể tưởng tượng.
- Đây không phải là không có ai thành tiên sao, có cũng chỉ là Bộ Phong Tróc Ảnh tiên nhân trong truyền thuyết.
Lục Dương nghe vậy, chỉ là cười cười, không nói thêm gì.
Không bao lâu, ba người liền đến đến chỗ ở của Trương Quan Giáp.
- Lão Trương, có người tới, mau mở cửa.
Cửa gỗ kít một tiếng mở ra, Trương Quan Giáp lộ ra biểu lộ chất phác, đứng ở sau cửa.
- Giới thiệu một chút, hai vị này là đệ tử Vấn Đạo Tông, là đến giúp đỡ chúng ta diệt trừ yêu điểu.
Nghe được ba chữ 'Vấn Đạo Tông', biểu lộ của Trương Quan Giáp có biến hóa, y bất đắc dĩ nói:
- Ta thật sự không phải yêu thú, các ngươi không thể tin tưởng những gì yêu điểu hô, yêu điểu còn hô 'Đại gia tới chơi, ngươi làm sao không mở cửa cho đại gia vào?'
Hương chính xấu hổ cười nói:
- Chúng ta chỉ là tùy tiện đi dạo một vòng, đúng lúc đi tới chỗ của ngươi.
Hương chính cẩn trọng, cho dù là ai cũng đều nói y là một vị quan tốt, y đã nói đến nước này, Trương Quan Giáp cũng chỉ có thể mở cửa đón khách, để ba người tiến vào.
Nhà của Trương Quan Giáp là một ngôi nhà có hai lối vào và hai lối ra, chỉ có một người ở trong đó nên có vẻ trống trải.
Trương Quan Giáp đã hơn bốn mươi tuổi, chưa kết hôn.
Nói chuyện làm sao cũng không tránh được yêu điểu, Trương Quan Giáp tức giận nói ra:
- Đầu yêu điểu kia ta chưa từng thấy qua, cũng không biết tại sao nó lại gọi tên ta.
- Ta cả đời này chưa từng rời đi thôn Thái Bình, địa phương đi xa nhất chính là quận Khúc Hà, làm sao có thể nhận biết yêu điểu chứ?
- Mỗi ngày đều có học sinh hỏi ta, nói 'tiên sinh tiên sinh, ngươi là yêu thú sao?' Còn có học sinh sợ hãi bị ta ăn thịt, mỗi ngày đều làm bài tập đúng hạn!
- Ngay cả hàng xóm cũng đến tìm ta, nói y có một kẻ thù Trúc Cơ kỳ, đang ở quận Khúc Hà, hỏi ta có thể âm thầm xuất thủ làm thịt đối phương hay không, giá tiền dễ thương lượng!
Trương Quan Giáp nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể quyết một trận tử chiến cùng với yêu điểu, đòi lại sự trong sạch cho bản thân.
Là một người bình thường, yêu điểu há miệng ra y liền thành yêu tộc, quả thực không có thiên lý!
Sau một phen trò chuyện, ba người cũng không thu được thông tin hữu ích nào, chỉ là nghe Trương Quan Giáp oán trách hai canh giờ yêu điểu đã ảnh hưởng đến cuộc sống của y như thế nào.
Cũng may Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp tranh thủ thời gian tỏ thái độ, nhất định phải trảm yêu trừ ma, vì dân trừ hại, tiêu diệt yêu điểu, trả lại sự công bằng cho Trương Quan Giáp, Trương Quan Giáp mới hài lòng đình chỉ phàn nàn.
- Yêu điểu lại tới!
Có người hét lớn ngoài cửa, chạy thoát thân, tránh xa yêu điểu.
Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp nghe được động tĩnh, lúc này thu hồi tâm tính vui đùa, nâng pháp bảo lên, đi ra sân nhỏ, nghênh chiến yêu điểu.
- Hai vị đạo trưởng, phải cẩn thận!
Hương chính ra hiệu các hương thân im lặng, cách địa phương yêu điểu xuất hiện xa một chút.
Lục Dương nắm chặt chuôi kiếm, chỉ cần yêu điểu có nửa điểm ý tứ công kích người, liền sẽ đứng trước cục diện hàn quang chợt hiện, một phân thành hai.
Đào Yêu Diệp lấy ra một chiếc ô giấy màu đỏ, đây là pháp bảo bản mệnh của nàng Thiên Huyễn Ô, ô giấy mở ra, tựa như ảo mộng, địch nhân chết chìm ở bên trong huyễn cảnh, bất tri bất giác.
Lục Dương cẩn thận đưa tay làm thủ thế, ra hiệu chính mình dò đường, Đào Yêu Diệp gật đầu.
Yêu điểu đáp xuống một căn nhà dân cư, Lục Dương giống như là một con mèo, đi đường lặng yên không một tiếng động, rón rén, lặng lẽ tới gần con mồi.
Lục Dương nâng cao mười hai phần cảnh giác, cơ bắp căng cứng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng rút kiếm ra nghênh chiến.
Suy đoán lạc quan, yêu điểu là Luyện Khí bảy tầng, đây là kết quả tốt nhất, tình huống xấu nhất yêu điểu là yêu thú Trúc Cơ hậu kỳ, chiến đấu cũng không dễ dàng, muốn chiến thắng cũng phải phí một phen công phu.
Rốt cục, hắn gặp được đầu yêu điểu khiến cho thôn Thái Bình bối rối hai mươi ngày này.
Bộ lông màu xanh đậm cực kỳ sáng bóng, giàu có quang trạch, từ khóe mắt đến cổ có những mảng lớn màu đỏ khá bắt mắt.
Lục Dương liếc mắt liền nhận ra nguồn gốc của yêu điểu, yêu điểu này đến từ sâu trong rừng rậm, ăn sung và quả mọng, rất giỏi bắt chước tiếng người.
Đây là một con vẹt!
Thực tế đã chứng minh rằng, biết nói chuyện không nhất định là yêu thú, cũng có thể là vẹt.