Chương 23: Đậu Phụ Thiên Tôn

Đến thời điểm ăn cơm, Lục Dương nhìn một bàn đầy đậu phụ, trầm mặc không nói.

Đậu phụ xào, đậu phụ chiên, đậu phụ hấp, đậu hũ non, sữa đậu nành...

Nguyên vật liệu đều là đậu phụ Lục Dương bắt nát ban ngày, Lục Dương nghe nói đậu hũ non cùng với sữa đậu nành đều là cửa hàng nhiệt tình gửi tới.

Lục Dương cảm tạ tám đời tổ tông bọn hắn.

Lục Dương biết rõ, chính mình một ngày không thể khống chế tốt lực lượng, hắn liền một ngày không thể đổi đồ ăn khác.

Nói một cách khác, hắn và đậu phụ khẳng định không đợi trời chung.

Đậu phụ không phải là đặc sản gì, nhưng dùng lâu dài có thể điều chỉnh ngũ hành của tu sĩ cân bằng, khiến khí tức kéo dài, khi chiến đấu lực bền bỉ kéo dài, lợi ích nhiều vô kể.

Nhưng người nào cũng không chịu nổi mỗi ngày ăn đậu phụ.

Lục Dương không có biện pháp nào khác, vùi đầu ăn cơm, suy nghĩ ngày mai làm thế nào để khống chế lực lượng của mình tốt hơn.

...

Lục Dương đang ngủ ngon lành cảm thấy một luồng sáng trắng chói mắt chiếu vào mặt, chiếu mí mắt trên của hắn áp sát vào cùng một chỗ, vẻ mặt nhăn nhó, chậm rãi thích ứng với ánh sáng mạnh, mới thử mở mắt ra.

Đây là một chỗ không gian trắng tinh, chung quanh là sương mù dày đặc, chỉ có một mảnh nhỏ khu vực chung quanh Lục Dương là có thể thấy rõ ràng, Lục Dương cũng không có tìm được nguồn sáng.

- Đây là nơi nào?

Lục Dương có chút bối rối, hắn ngủ ở Vấn Đạo Tông có vô số cao thủ, đại sư tỷ ở ngay sát vách, ai có thể lặng yên không tiếng động kéo hắn đến chỗ không gian thần bí này?

Đối phương là thiện hay ác?

Một thanh âm to lớn từ trong sương mù truyền ra, thanh âm xa xăm, giống như là đến từ Viễn Cổ, quanh quẩn ở trong dòng sông thời gian.

- Người trẻ tuổi, nơi này là không gian bản tọa lâm thời dựng, không có người nào có thể phát giác.

Lục Dương trong lòng run lên, thủ đoạn của đối phương không thể tưởng tượng, hắn chỉ có thể ký thác hi vọng đối phương không có ác ý đối với mình.

- Bản tọa đã chứng kiến vạn cổ tuế nguyệt, thấy qua vô số đại năng tu vi độc bộ thiên hạ, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục bị năm tháng ăn mòn, một bầu nhiệt huyết đọ sức bác thiên hóa thành một tiếng thở dài trước khi lâm chung.

- Mặc bọn hắn phong hoa tuyệt đại cỡ nào, bản tọa cũng tiêu diêu tự tại, vĩnh thế trường tồn.

Thanh âm của đối phương tang thương mà khàn khàn, ẩn ẩn có một tia ủ rũ vạn cổ thành không.

Vị đại năng cái thế này nằm ngoài sức tưởng tượng của Lục Dương.

- Hôm nay bản tọa tâm huyết dâng trào, bấm ngón tay tính toán, cảm thấy ngươi hữu duyên cùng với bản tọa, liền chiêu hồn phách ngươi đi vào chỗ không gian truyền thừa dựng lâm thời này.

- Không gian này có tất cả công pháp, đan dược, bí tịch, tâm đắc tu hành từ Luyện Khí kỳ đến Độ Kiếp kỳ... cái gì cần có đều có, mỗi khi đến một giai đoạn, ngươi liền có thể mở ra một bộ phận truyền thừa của bản tọa.

Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, đối phương thoạt nhìn rất thân thiện, ôm quyền khách khí hỏi:

- Tiền bối là người phương nào?

Tiền bối cười ha ha ba tiếng, bước ra khỏi sương mù dày đặc.

Tiền bối da mặt trắng nõn, làn da trắng nõn, đầu vuông vắn—— là một miếng đậu phụ.

Đậu phụ tiền bối càng ngày càng gần, tốc độ nói càng lúc càng nhanh:

- Ta chính là Đậu Phụ Thiên Tôn, đây là sở học suốt đời của bản tọa, ngươi ăn đậu phụ càng nhiều, tu vi tăng lên liền càng nhanh, căn cơ hùng hậu, vượt cấp khiêu chiến, trái ôm phải ấp, đi đến đỉnh phong đại lục không thành vấn đề...

Lục Dương bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy từ đầu giường, ngơ ngác nhìn bốn phía, xung quanh tối đen như mực, yên lặng như chết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Hóa ra là một giấc mơ. May mắn thay, chỉ là một giấc mơ.

Lục Dương cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi.

...

Vân Chi chậm rãi mở mắt, một tia sáng màu lam trên đầu ngón tay rút về từ gian phòng của Lục Dương.

- Cứ như vậy, hắn hẳn là sẽ khắc khổ tu luyện hơn.

Vân Chi tự lẩm bẩm.

Khi sư phụ dạy bảo nàng từng nói, áp lực thích hợp có thể hóa thành động lực, có thể khiến người ta tức giận phấn đấu.

Bản thân Vân Chi chính là một ví dụ thành công, bởi vậy nàng cảm thấy sư phụ nói rất có lý, liền dùng pháp thuật nhập mộng, tạo ra cho Lục Dương một chút áp lực nho nhỏ.

- Lời kịch Bát trưởng lão cung cấp ngược lại là có chút cảm thấy khó xử, cũng không biết rõ lão bình thường là làm thế nào nói ra được.

Vân Chi am hiểu thỉnh giáo người khác, tất cả trình tự cùng với lời kịch trong mộng cảnh đều là Bát trưởng lão viết, Bát trưởng lão còn cam đoan khẳng định có tác dụng.

...

Lại qua một đoạn thời gian, Vân Chi nhìn thấy Lục Dương có thể không tốn sức chút nào nắm đậu phụ, ném đậu phụ lên không trung, còn có thể vững vàng tiếp được, hắn còn có thể xem đậu phụ như bao cát, ném qua ném lại với khôi lỗi.