Chương 21: nghệ sĩ dân gian

Nếu như không cân nhắc cảm thụ của cánh tay, loại phương pháp này xác thực có thể rèn luyện lực cánh tay.

- Làm đến loại trình độ này là được.

Vân Chi buông vạc nước xuống, hời hợt nói.

Lục Dương sợ hãi nuốt nước miếng, không cần nhấc lên cũng nhìn ra được, vạc nước này cao cỡ nửa người, nhét hắn vào vạc nước, đổ cát vào chôn hắn cũng đều dư xài.

Chơi đùa với vạc nước lớn như vậy, đây là muốn mạng.

Lục Dương sải bước tiến lên, hít sâu một hơi, dùng một tay nâng thùng nước lên, toàn bộ động tác một mạch mà thành.

Không di chuyển.

Hắn lại dùng hai tay phát lực, sử xuất sức lực bú sữa mẹ, vạc nước mới miễn cưỡng lắc lư, biểu thị Lục Dương xác thực đã rất cố gắng.

Vạc nước này ít nhất cũng nặng hai trăm cân! Lục Dương hắn nói thế nào từ nhỏ đã rong chơi trong núi, có thể trèo cây xuống sông, có thể săn chim bắt cá, nhưng lại không nhấc nổi vạc nước nặng như vậy.

Vân Chi tiện tay dán một lá bùa lên vạc nước, trọng lượng vạc nước chợt giảm, đạt tới trình độ Lục Dương chỉ cần dùng một tay là có thể nhấc lên được.

Nàng lấy ra một cỗ khôi lỗi để giám sát Lục Dương.

- Trước nhấc một ngày nhìn hiệu quả.

Vân Chi để lại một câu nói hời hợt, biến mất trong đám mây, Lục Dương cùng với khôi lỗi bốn mắt nhìn nhau, thở dài, quấn áo quanh eo, bắt đầu cuộc sống vất vả nhấc vạc nước.

Khôi lỗi ở bên cạnh giám sát, sau khi Lục Dương nghỉ ngơi một lát, liền bắt hắn tiếp tục nhấc vạc, vắt kiệt hết sức lực của hắn.

Cánh tay thực sự không còn sức lực, khôi lỗi liền cho ăn hai hạt Đại Bổ Đan, cánh tay đau nhức không động được, khôi lỗi liền cho ăn hai hạt Đại Bổ Đan, Lục Dương buồn ngủ muốn ngủ, khôi lỗi liền cho ăn hai hạt Đại Bổ Đan...

Cuối ngày, Lục Dương hai chân phát run, cánh tay buông thõng xuống, căn bản không cảm giác được cánh tay của mình tồn tại, khi thân thể lắc lư sang bên trái, cánh tay trái liền đong đưa như đồng hồ quả lắc, khi thân thể lắc lư sang bên phải, cánh tay phải cũng đong đưa, sau đó bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Khôi lỗi theo thường lệ rót hai hạt Đại Bổ Đan, thấy Lục Dương không có phản ứng gì, đành phải kết thúc một ngày huấn luyện, tìm một chiếc xe nhỏ, dùng xe nhỏ đẩy Lục Dương trở về, thuận tay còn đắp chiếu rơm.

Ngửi được mùi cơm chín, thân thể Lục Dương có phản ứng, bắt đầu chảy nước miếng, ý thức dần dần thanh tỉnh.

Cuối cùng cũng được ăn cơm, Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, nếu không phải có thể ăn cơm, hắn còn tưởng rằng chính mình cũng không phải là bái môn phái tiên gia, mà là phạm vào tội ác tày trời, bị nhốt ở bên trong thủy lao chịu tra tấn.

Bái môn hạ tông chủ, phương diện đồ ăn không cần lo lắng, không cần mỗi ngày phục dụng Tích Cốc Đan, các loại nguyên liệu quý hiếm được chế biến thành món ngon, có thể trong lúc âm thầm bồi bổ thân thể của Lục Dương.

Lục Dương vẫn là không nhấc nổi cánh tay, toàn bộ quá trình đều là khôi lỗi đút cho ăn.

Sau khi ăn xong, Vân Chi lại đun một nồi lớn dược tề tôi thể, để Lục Dương tắm rửa ở bên trong, Lục Dương ngửi thấy mùi tiên dược trong không khí, thiếu chút nữa ngã lăn ra.

- Cầm đi.

Vân Chi đưa cho Lục Dương một ống sậy rỗng.

- Đây là?

- Ngâm dược tề tôi thể phải ngâm toàn thân, ngươi khi tắm khẳng định để lộ đầu ra ngoài, đợi lát nữa ngươi cắn ống sậy, ngâm đầu vào và thở bằng ống sậy.

Lục Dương cảm thấy không hổ là đại sư tỷ, nghĩ thật chu đáo, mặc dù tra tấn hắn, đó cũng là vì tốt cho hắn.

Sau khi Vân Chi rời đi, Lục Dương cởi trần, cắn ống sậy, phịch một tiếng nhảy vào trong thùng, sau đó là tiếng giết heo tê tâm phế liệt truyền ra.

- Đại sư tỷ, ngươi dùng nước sôi để tắm sao? !

...

Vân Chi đi vào tiểu viện, luồng gió mát thổi qua, thổi bay mùi thuốc tắm lưu lại trên người nàng, nàng bắt đầu suy nghĩ còn có chỗ nào chưa có cân nhắc đến.

Nàng lớn lên tại động thiên tiên gia, tất cả những người tiếp xúc đều là người tu hành, về sau bái nhập Vấn Đạo Tông, chuyên tâm tu luyện, cực ít dính dáng tới phàm trần, hiểu rất ít đối với phàm nhân.

Vì dạy bảo Lục Dương, nàng đặc biệt tìm rất nhiều sách miêu tả về phàm nhân, lúc Lục Dương đang học tập thường thức tu tiên, nàng cũng đang học tập thường thức phàm nhân.

Chẳng qua rất hiển nhiên, bên trên thư tịch miêu tả phàm nhân cũng không có viết nhiệt độ của nước tắm dành cho phàm nhân.

Nghe được tiếng hét khàn khàn của Lục Dương, Vân Chi suy nghĩ một chút, hiện tại lại giảm nhiệt độ đã không kịp, vậy chỉ có thể...

Vân Chi lấy ra một lọ thuốc bỏng từ trong tay áo, đặt ở cửa, sau đó gõ cửa.

- Tiểu sư đệ, thuốc bỏng ta để ở cửa, nhớ dùng.

...

Một khoảng thời gian trôi qua, ở dưới việc bị buộc phải luyện tập không dừng, ăn thịt linh thú và tắm thuốc đặc biệt, Lục Dương cuối cùng cũng từ một phàm nhân thường thường không có gì lạ, trở thành một nghệ sĩ dân gian am hiểu tung hứng vạc nước với làn da phỏng bong tróc.