Chương 13: bình phẩm

Nghe ngữ khí nghiêm túc của đại sư tỷ, hai người tranh thủ thời gian cam đoan ngày sau tu hành sẽ cần cù chăm chỉ, không dám lười biếng.

Thấy ngữ khí của hai người không giống qua loa, sắc mặt của Vân Chi thoáng hòa hoãn:

- Nếu các ngươi đã cho ta đi nhờ một đoạn đường, ta liền đưa cho các ngươi một phần cơ duyên.

- Mạnh Cảnh Chu, ngươi là Thuần Dương linh căn, khí huyết ngút trời, khắc tinh của quỷ mị, bên trong tám vị trưởng lão, Tam trưởng lão am hiểu đạo này, ngươi nên bái Tam trưởng lão làm thầy.

Mạnh Cảnh Chu mừng rỡ, vội vàng bái tạ:

- Đa tạ đại sư tỷ.

- Lục Dương, ngươi là kiếm linh căn, là hạt giống kiếm đạo trời sinh, am hiểu kiếm đạo nhất bản tông thuộc về sư tôn, cũng chính là tông chủ, ngươi nên bái tông chủ làm vi sư.

- Nhưng sư tỷ vừa mới nói tông chủ từ trước đến nay không thích dạy bảo đệ tử...

Lục Dương nhỏ giọng nói.

Hắn chú ý tới đại sư tỷ nói với Mạnh Cảnh Chu là "nên bái Tam trưởng lão làm thầy", nói với mình là "ngươi nên bái tông chủ làm vi sư", ý tứ ẩn chứa trong đó là khác nhau.

- Không sao, chuyện bái sư ta có thể thay sư tôn quyết định.

Ngữ khí hời hợt của Vân Chi khiến cho Lục Dương sửng sốt một cái, giống như tông chủ không đáp ứng cũng phải đáp ứng.

- Ta chỉ là đề nghị, các ngươi cùng với những đệ tử khác, có một tháng thời gian thích ứng, một tháng sau các ngươi lại quyết định bái ai làm thầy.

Vân Chi dứt lời, bay về phía Thiên Môn Phong chỗ ở của tông chủ.

...

Tại Thiên Môn Phong, trong phòng nghị sự.

Một tấm kính trơn bóng bị ném vào trong không trung, ở dưới tác dụng của pháp thuật, vô luận ở phương hướng nào cũng đều có thể thấy rõ nội dung trong kính, phía trên cho thấy toàn bộ quá trình của ba cửa khảo hạch.

Tám bóng người hoặc gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc tán thưởng hoặc quát mắng, đối với đệ tử thông qua khảo hạch có cách nhìn khác biệt, nói đến thời điểm kịch liệt nhất, suýt nữa động thủ đánh nhau.

Trước đây liền từng có loại tiền lệ này, bên trong tám bóng người không thiếu mấy vị tính tình nóng nảy, nói không lại liền động thủ đấu pháp, rõ ràng là quá trình bình phẩm đệ tử thông quan, cuối cùng biến thành đại năng đấu pháp, làm cho cả Vấn Đạo Tông mở mắt.

Tuy nhiên, chân thân của tám bóng người đều không ở đây, coi như thật sự nổi giận, cũng sẽ không đánh nhau.

- Tên tiểu tử Man Cốt này không tệ, Thượng Cổ Man tộc huyết thống thuần chính, một thân man lực vô địch cùng giai, tâm tư cũng đơn thuần, người này thích hợp với truyền thừa của ta.

- Đáng tiếc là quá đơn thuần, Thượng Cổ Man tộc chính là vì nguyên nhân này mà chết, về sau nếu có cơ hội, có thể chú trọng bồi dưỡng.

- Cái gì mà thích hợp với truyền thừa của ngươi, Luyện Khí Thuật của ta đã một hồi lâu không có truyền nhân thích hợp, Man Cốt làm việc chuyên chú, vào môn hạ của ta mới là đúng lý!

Hai vị trưởng lão nói một hồi liền mất kiên nhẫn, sau đó liền... vén tay áo lên tiếp tục trừng mắt.

Các trưởng lão khác không có để ý tới hai tên ngốc này, tiếp tục bình phẩm:

- Vũ Hóa Tiên Thể, vạn pháp bất xâm, vô cấu vô song, vũ hóa thành tiên, quả nhiên là đã rất lâu chưa từng thấy, tính toán thời gian, lần trước khi Vũ Hóa Tiên Thể xuất hiện trên đời, chúng ta chỉ vừa mới gia nhập Vấn Đạo Tông.

- Đáng tiếc Vũ Hóa Tiên Thể trước đó tu luyện quá nóng nảy, còn chưa dương danh tại Trung Châu Đại Lục, nóng vội tu luyện đến Tiên Thể đại thành, lửa công tâm, không trị được bỏ mình.

- Lục trưởng lão, ở trong chúng ta chỉ có ngươi quen thuộc Tiên Thể nhất, có lẽ nàng hữu duyên với ngươi.

- Hỏa linh căn Lý Hạo Nhiên, luyện đan luyện khí đều là hạt giống tốt, chính là tính cách quá khô khan, không tĩnh nổi tâm. Cửa thứ ba nóng vội lên trên, một lòng muốn vượt qua Man Cốt phía trước nhất, cạn kiệt hết lực khí, đến đằng sau, ngược lại bị những người khác bỏ lại, trở thành người thông quan cuối cùng.

- Về phần Mạnh gia tiểu tử cùng với Lục Dương này, một người Thuần Dương linh căn, một người kiếm linh căn, đều là hạt giống tốt nhất đẳng, phương thức thông quan cũng rất tài tình, khiến cho người ta nhìn mà than thở, bực hạt giống tốt này... đại ca, nếu không lão nhân gia ngài hao tâm tổn trí, thu bọn hắn?

- Đúng vậy đúng vậy, ngài hiện tại chỉ có một vị đồ đệ là Đái Bất Phàm, Đái Bất Phàm đã tính xuất sư, không cần dạy nữa, lúc này lại thu nhận hai vị thiên tài này, ngày sau bọn hắn thành tài, há không phải lại là một cọc ca tụng?

- Cút đi, chỉ biết tránh nặng tìm nhẹ, dựa theo phương thức thông quan của bọn hắn, chờ ta thu hai người bọn hắn, đừng nghĩ có thời gian an ổn. Ta hiện tại chỉ muốn bình an về hưu, làm một vị Thái Thượng trưởng lão, ngươi đừng tìm phiền toái cho ta!

- Nhị trưởng lão, ngươi thu bọn hắn?

- Ngươi có tin ta thu ngươi trước hay không?