Chương 10: kết cấu mộng gỗ

Còn có người muốn dùng pháp bảo, kết quả phát hiện pháp bảo đã mất đi năng lực, mặc cho pháp bảo có bao nhiêu thần dị, ngay cả thôi động cũng đều không có cách nào thôi động, đã biến thành một đống đồng nát sắt vụn.

Thảo nào Đái Bất Phàm không lo lắng bọn hắn sử dụng pháp bảo.

Lục Dương rớt lại phía sau tất cả mọi người, là dễ thấy nhất.

Hắn để trần một chân, ngồi xổm ở bậc thứ 10, như có điều suy nghĩ, không biết rõ đang quan sát cái gì.

- Ngươi đang làm gì, những người khác đều đã leo rất xa.

Mạnh Cảnh Chu hiếu kì hỏi.

Lục Dương không nói, trên tay cầm một chiếc giày.

Lục Dương quăng giày ra, giày liền rơi vào bậc thứ 11:

- Ngươi nhặt lên thử xem.

Mạnh Cảnh Chu không hiểu ý của Lục Dương, nhưng vẫn làm theo, lập tức y phát hiện ra giày nặng hơn trước đó, giống như là dưới đáy có thứ gì đó đang kéo.

Mạnh Cảnh Chu tựa hồ có chút hiểu ra, ném chiếc giày đến bậc thứ 12, phát hiện ra tốc độ rơi của chiếc giày tương đồng với bậc thứ 11, khi nhặt lên thì nặng hơn bậc thứ 11.

- Phát hiện ra quy luật gì?

Lục Dương hỏi.

Mạnh Cảnh Chu nhíu mày:

- Vật thể không rơi xuống đất, áp lực liền sẽ không truyền đến bên trên vật thể, chỉ có vật thể rơi xuống đất, sinh ra tiếp xúc cùng với mặt đất, mới có áp lực ngoài định mức?

- Không sai.

Lục Dương đấm vào lòng bàn tay, thấy có người có ý nghĩ giống như mình, rất là cao hứng.

Mạnh Cảnh Chu như có điều suy nghĩ, y ở trong trạng thái bình yên suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh:

- Bậc thang là nghiêng, nơi này có nhiều cây cối như vậy, chúng ta có thể làm một cái thang hình số 7, một đầu thang chôn xuống đất, đầu bên kia nối thẳng bậc thứ 50

Lục Dương nói một cách chắc chắn:

- Đúng vậy, cửa khảo hạch thứ ba này hẳn là khảo hạch trí tuệ của chúng ta, đây chính là đáp án tiêu chuẩn!

Mạnh Cảnh Chu hiểu được ý nghĩ của Lục Dương, rất nhanh đưa ra một vấn đề khác:

- Chúng ta làm cách nào đốn cây?

Bọn hắn không có rìu không có cưa, làm cách nào đốn cây làm thang?

- Trên người ngươi có pháp bảo sắc bén hay không?

Lục Dương đã sớm nghĩ đến vấn đề này.

Hắn muốn hợp tác với người khác, đáng tiếc những người khác không lý giải được ý nghĩ của hắn.

Mạnh Cảnh Chu lấy ra một thanh chuỷ thủ:

- Đây là tộc lão kín đáo đưa cho ta dùng để phòng thân, có thể dùng ý niệm thôi động, tốc độ có thể so với Kim Đan kỳ, chẳng qua tại Vấn Tâm Sơn, không bay lên được.

- Không sao, sắc bén là được.

Lục Dương cười nói, Mạnh gia là đại tộc, pháp bảo bọn hắn luyện chế coi như không có cách nào thôi động, nhưng độ sắc bén của nó cũng vượt xa rìu cùng với cưa.

Rất thích hợp để đốn cây.

- Tới đây xem, tại thời điểm ngươi nhập định, ta đã thiết kế xong bản vẽ

Lục Dương đưa Mạnh Cảnh Chu đến một bãi đất mềm, ở đó vẽ bản thiết kế do Lục Dương thiết kế, đó là một cái thang hình số "7".

Hai người bàn bạc một lúc, liền bắt đầu hành động.

Chuỷ thủ của Mạnh gia quả thật rất sắc bén, cây cối thô to ở trước mặt chuỷ thủ giống như giấy, cây cối rất nhanh liền bị hai người chẻ thành từng tấm ván gỗ có hình thù kỳ dị.

Tu sĩ ở bên trong Vấn Tâm Sơn cũng giống như phàm nhân, cây cối có thể sinh trưởng ở chỗ này, dĩ nhiên chính là loại bình thường nhất kia.

Rất nhanh Mạnh Cảnh Chu lại phát hiện vấn đề.

- Hai tấm ván gỗ này phải làm sao ghép lại? Đừng nói trên tay chúng ta không có đinh, cho dù có đinh, cũng không ghép được tấm ván gỗ dày như vậy.

- Từng nghe kết cấu mộng gỗ chưa?

- Chưa.

Lục Dương bất đắc dĩ, vừa dùng chuỷ thuỷ cắt các khớp của tấm ván thành cấu trúc lỗ mộng và mộng, vừa giải thích trí tuệ thế gian cho Mạnh Cảnh Chu.

- Phần nhô ra được gọi là mộng, phần lõm được gọi là lỗ mộng, hợp lại chính là kết cấu mộng gỗ. Đặc điểm lớn nhất của kết cấu mộng gỗ là nó cực kỳ chắc chắn mà không cần sử dụng đinh

Mạnh Cảnh Chu lắng nghe rất cẩn thận, Mạnh gia luyện khí dùng chính là linh khí, là Luyện Khí Thuật, không cần đến kết cấu mộng gỗ.

Tất cả mọi người trên bậc thang đều đổ mồ hôi và thở hổn hển vì kiệt sức, chỉ để leo lên bậc thứ 50, trở thành người đầu tiên thông quan.

Có lẽ người đầu tiên thông quan sẽ được Vấn Đạo Tông đánh giá cao, sau đó trọng điểm vun trồng.

Đám người cũng đã hiểu tại sao không có giới hạn thời gian, leo núi tiêu hao quá nhiều khí lực, nếu ở lâu sẽ đói đến mức đứng không nổi chứ đừng nói là leo núi.

Hai người Lục Dương ở phía dưới nhất cũng mồ hôi nhễ nhại, mệt thở hồng hộc, phí hơn nửa ngày, đốn ngã rất nhiều cây cối, trải qua nhiều lần thử nghiệm, rốt cục cũng hoàn thành cái thang.

Cái thang có tạo hình kỳ lạ, trên mỏng dưới dày, cong ở phần cuối, thay vì nói là cái thang, không bằng nói là số "7" khổng lồ.