Chương 7: Ác nữ tái sinh

Ngôi đền nơi Đức Tổng Giám mục tọa lạc ở ngoại ô thủ đô, cách nó một khoảng cách khá xa.

Điều này một phần là do học thuyết chủ trương cần phải tạo khoảng cách với thế giới thế tục, và một phần vì lý do thực tế để cố gắng thiết lập một khoảng cách nhất định với phạm vi ảnh hưởng của Hoàng đế.

Ở thủ đô có một số ngôi đền nhỏ được thường dân hay lui tới. Tuy nhiên, khi các quý tộc có thời gian họ sẽ đến thăm ngôi đền này, nơi cũng có phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Ngay cả Hoàng gia cũng phải đến đây để thực hiện một số lễ nghi quan trọng.

Đây cũng là một trong những cách để khẳng định uy quyền của ngôi đền.

Cedric đi vào rừng với một số binh lính dưới quyền của anh để đi đến ngôi đền.

Một chiếc xe ngựa dừng ở một góc giữa đường.

"Woah!"

Freyl, người dẫn đầu, kéo dây cương ngựa của mình để dừng lại. Cedric cũng dừng lại sau anh ta.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Freyl hỏi. Người đánh xe bỏ mũ và cúi đầu xấu hổ.

“Thứ lỗi cho tôi, nhưng mà bánh xe của chúng tôi đã bị bung ra. ”

"Bánh xe bị bung ra?"

Freyl nhìn Cedric và anh gật đầu, Freyl liền xuống ngựa.

Họ đang cưỡi ngựa, vì vậy họ hoàn toàn có thể đi 1 con đường khác.

Nhưng cả Cedric và các binh lính đều không phải là loại người như vậy. Họ cũng không có lý do để vội vàng.

Cedric quan sát tình hình trong giây lát.

Giá đỡ kết nối trục với bánh xe bị lỏng vì một lý do nào đó, khiến bánh xe bị bung ra.

“Đây là điều bất thường. Ngươi sẽ xử lý xe ngựa như thế nào? "

Freyl khiển trách người đánh xe. Người đánh xe căng thẳng lấy tay lau trán.

"Tôi đã lái xe rất cẩn thận, tôi không biết làm sao nó lại ra nông nỗi này"

"Ngươi có thể sửa nó không?"

Cedric xuống ngựa và đến chỗ Freyl.

“Không khó lắm đâu. Ngài chỉ cần lắp bánh xe và đặt giá đỡ lại. Điều đó cần một chút sức lực, nhưng có vẻ như những người bên trong xe là phụ nữ, vì vậy họ không thể sửa nó. "

Freyl báo cáo và Cedric gật đầu.

Một cô gái đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa tiến lại gần anh cùng với cô hầu gái của mình. Cô ấy dường như là chủ nhân của cỗ xe.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài."

"Không có gì."

Cedric đáp lại và quay lại nhìn cô. Trong khoảnh khắc đó, anh đã choáng váng.

Cô ấy có khuôn mặt giống hệt với cô gái mà anh đã thấy trong giấc mơ của mình.

Cô ấy trẻ hơn, xinh hơn nhiều, nhưng chắc chắn là cùng một người .

Cô gái khẽ nói.

"Tôi đã lo lắng về việc phải đi bộ từ nơi này đến ngôi đền."

“Làm thế nào mà một cô gái xinh đẹp lại có thể đi bộ từ đây đến ngôi đền? Đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ sửa nó ngay lập tức. ”

Freyl can thiệp, đập vào ngực anh ta.

Cedric xem thường anh, đây không phải là điều anh ta có thể đảm bảo. Freyl có thói quen xấu khi luôn khoe mẽ trước những người phụ nữ xinh đẹp.

Cô gái khẽ cười. Đó dường như là một nụ cười chua chát và đồng thời có vẻ như cô ấy đang cố gắng kìm chế tiếng cười của mình.

Một khuôn mặt đang khóc chồng chất lên nhau.

Cedric quay mặt đi chỗ khác, cảm thấy bối rối. Cỗ xe nhanh chóng được sửa chữa.

Cô gái lần lượt cảm ơn các binh lính và nói.

"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người."

"Cô không cần phải xin lỗi. Nhiệm vụ của chúng tôi là giúp đỡ những người gặp khó khăn mà. Cô là một cô nương xinh đẹp, nếu không có người đi cùng thì rất nguy hiểm ”.

Một lần nữa, Freyl nói thay cho Cedric. Cô gái trả lời.

“Đó chỉ là một chuyến đi vào buổi trưa đến ngôi đền thôi mà. Chúng tôi đang ở giữa đường nên bây giờ không thuận tiện, nhưng khi chúng tôi đến đền, tôi sẽ cảm ơn các vị một cách đàng hoàng. "

"Cô không cần phải làm thế đâu."

Freyl đáp lại, nhưng Cedric gật đầu đồng ý.

Sau đó anh tự mở cửa xe ngựa, Artizea có vẻ ngượng ngùng.

"Xin vui lòng lên xe."

Anh nói ngắn gọn và đưa tay ra.

Artizea do dự và má cô đỏ lên, nhưng cuối cùng cô cũng nắm tay anh và lên xe.

Nhóm của Cedric trên lưng ngựa chia làm hai đoàn.

Một số đi trước cỗ xe một chút và những người khác đi sau một chút.

Artizea nhận ra rằng đó là vì họ có ý định hộ tống cô.

Khi bóng dáng của ngôi đền dần hiện ra, nhóm của Cedric liền tăng tốc đi nhanh hơn. Họ không trực tiếp đến đền thờ, mà lên kế hoạch ghé thăm tư dinh của Đức Tổng Giám mục.

Khi xe ngựa của Artizea dừng lại ở lối vào chính của ngôi đền, vị linh mục chạy ra đón cô.

"Xin chào mừng, tiểu thư Rosan."

"Cảm ơn vì đã ra đón ta mặc dù ta đến thăm đột xuất thế này."

Artizea ra lệnh cho Alice lấy ra một chiếc hộp nhỏ mà cô đã mang theo.

“Ta có mang theo nến sáp thơm. Ta xin dâng chúng cho bức tượng Son of God ”.

"Làm ơn đi theo tôi. Tôi chắc chắn Son of God sẽ rất hài lòng bởi sự tận tâm to lớn của cô, tiểu thư Rosan. ”

Vị linh mục rất vui mừng. Những ngọn nến thơm bên trong không đáng kể, nhưng chiếc hộp là một vật có giá trị với một lớp hồng ngọc ở giữa, sau khi được đúc bằng vàng và phủ sa tanh.

Điều này tốt hơn nhiều so với việc quyên góp trực tiếp.

Dù ngôi đền đã bị tục hóa từ lâu nhưng họ vẫn muốn giả vờ nghèo khó và lương thiện.

Artizea từ từ theo sau vị linh mục với chiếc hộp.

Vị linh mục không đưa nó đến chánh điện mà đến một nhà nguyện nhỏ có tượng Son of God.

Artizea đến gần bức tượng và quỳ xuống một cách kính cẩn.

Cô mở hộp và lấy ra ba cây nến. Sau đó, cô đặt chúng trước bức tượng, thắp nến và chắp tay.

Khi còn nhỏ, cô đã cầu nguyện rất nhiều, nhưng cô không bao giờ thành tâm cầu nguyện với Chúa nữa kể từ khi cô 16 tuổi.

Nhưng bây giờ cô muốn làm điều đó bằng cả trái tim mình.

"Con đã sử dụng ma thuật và hy sinh cơ thể của mình vì nó, nhưng xin hãy tha thứ cho con. Mặc dù anh ấy đang phục vụ cho kẻ ngu ngốc và độc ác, Đại công tước Evron, anh ấy là một người công chính, xin hãy quan tâm đến anh ấy. Cuối cùng, hãy bảo vệ con gái Saintess của người, Licia."

Cứ mỗi ngọn nến, cô lại đưa ra 1 lời thỉnh cầu.

Khi cô đứng dậy sau một lời cầu nguyện ngắn, vị linh mục đã hỏi cô một cách lịch sự.

"Tiểu thư có muốn gặp Đức Tổng Giám mục không?"

"Không. Ta sẽ chỉ uống trà và nghỉ ngơi trước khi quay về. "

"Vậy thì tôi sẽ chuẩn bị chỗ nghỉ cho tiểu thư."

"Còn một điều nữa, làm ơn."

Artizea nháy mắt ra hiệuvới Alice.

Alice nhanh chóng lấy trong túi ra một đồng bạc và đưa cho vị linh mục. Vị linh mục thản nhiên chộp lấy đồng xu và nhét vào tay áo.

“Một số binh lính đã giúp ta sửa bánh xe trên đường đến ngôi đền. Ta muốn cảm ơn họ một cách đàng hoàng, vậy ngươi có vui lòng hướng dẫn người hầu gái của ta đến chỗ họ không? ”

"Nếu đó là các binh lính, thì chắc hẳn là nhóm dưới sự chỉ huy của ngài Đại Công tước Evron."

Vị linh mục cho gọi một người phục vụ và yêu cầu anh ta dẫn Alice đi.

Sau đó, vị linh mục đã dẫn Artizea đến chỗ nghỉ.

Artizea và vị linh mục từ từ đi qua ngôi đền.

Vì nằm ở vị trí đẹp nên nhiều người cũng đến đây để tranh thủ nghỉ ngơi.

Ngoài ra, một số phụ nữ quý tộc có tôn giáo sâu sắc sống gần đó và đến đền hàng ngày.

Vì lý do này, một số chỗ nghỉ ngơi đã được xây dựng trong khuôn viên rộng rãi của ngôi đền, để du khách có thể thưởng ngoạn phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp mà không bị gián đoạn bởi những người khác.

Artizea ngồi một mình trong chỗ nghỉ nơi vị linh mục đã hướng dẫn cô. Dòng suối chảy bên cạnh tạo ra âm thanh hài hòa.

Khoảng nửa giờ sau khi Alice quay trở lại.

Người phục vụ cầm theo một ấm pha trà nóng và một cái rọ đan bằng liễu gai, trong khi Alice cầm một hộp đựng trà.

“Thưa tiểu thư, em đã phát những hộp cơm trưa như người đã hướng dẫn. Họ rất thích nó. "

"Làm tốt lắm."

Thức ăn phục vụ tại đền không bao gồm các sản phẩm từ thịt. Vì vậy, nó sẽ không đủ đối với các binh lính.

Artizea đã lên kế hoạch này ngay từ đầu, vì vậy cô ấy đã đóng gói rất nhiều đồ ăn.

“Em cũng đã mời Đại công tước như tiểu thư đã ra lệnh. Tiểu thư, người cũng nên ăn một chút gì đó đi chứ. ”

Trong khi Alice đang nói chuyện, cô ấy mở hộp đựng trà mang theo và lấy ra những thứ có trong đó.

Artizea không có cảm giác thèm ăn. Nhưng cô phải dọn bàn vì đã mời anh.

Alice đặt một số đĩa lên bàn, với những lát bánh mì kẹp nhỏ, bánh nướng và mứt.

Trong khi đó, Artizea tự tay pha trà. Một mùi hương cam quýt sảng khoái thoảng qua trong không khí.

Khi Artizea rót trà vào tách của mình, Cedric cuối cùng cũng đến chỗ nghỉ của cô.

Artizea đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Tim cô đập thình thịch, cô chưa bao giờ cảm thấy thế này trước đây.

Cô không chắc đó có phải là do căng thẳng hay không.

“Rất vui khi được gặp lại, thưa ngài, Đại công tước Evron. Tôi là Artizea Rosan. ”

Cô cúi đầu cung kính. Cedric nói thêm một vài từ để xác nhận những gì cô ấy vừa nói.

“Hầu tước Rosan…”

"Vâng, tôi là con gái của bà ấy."

“Nếu cô biết ta là Đại công tước Evron, và lên kế hoạch cho tất cả những điều này để tiếp cận, thì cô cũng nên biết rằng gia tộc Rosan không phải là ý thích của ta. Không phải vậy sao? ”

"Ngài đã nhận ra điều đó."

“Ta không ngu đến vậy. Làm thế nào mà bánh xe của một cỗ xe hoàn toàn tốt lại có thể rơi ra như vậy được? ”

Cedric tiếp tục.

“Cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn hộp cơm trưa, như thể nó đã lên kế hoạch ngay từ đầu.”

Artizea hơi xấu hổ.

“Có điều tôi cần nói với ngài rằng nếu tôi không tạo ra mối liên hệ nhỏ đó thì ngài sẽ rời đi ngay khi biết tôi là con gái của Miraila Rosan. "

Cedric im lặng nhìn cô.

Mặc dù với tất cả mọi việc xảy ra anh sẽ không coi nó là quá quan trọng, nếu nó không phải là giấc mơ khủng khiếp mà anh đã mơ đêm qua.

Artizea nhìn thẳng vào mắt anh.

Cedric nghĩ rằng đôi mắt xanh ngọc của cô ấy giống như những viên đá quý.

Không giống như vẻ buồn bã mà anh từng thấy trong mơ, đôi mắt cô ánh lên vẻ ấm áp.

Vì vậy, anh ngồi xuống.

"Ta hy vọng những gì cô sẽ nói với ta là có giá trị và cô sẽ không lãng phí thời gian của ta."

"Cảm ơn ngài."

Artizea lại cúi đầu kính cẩn.

Khi Artizea rót trà nóng vào tách trà của mình, Cedric do dự một lúc. Anh không thực sự cảm thấy thoải mái. Anh biết Artizea đang cố gắng làm điều gì đó, mặc dù anh nghĩ trong trường hợp xấu nhất, đó là một trò đùa dở khóc dở cười, anh cũng không thể bỏ qua việc cô là con gái của Hầu tước Rosan.

Tuy nhiên, anh quyết định ít nhất là nên uống tách trà của mình. Anh có thể đứng dậy và rời đi bất cứ lúc nào.

"Hãy cầu hôn tôi."

"K-Khụ!"

Anh sặc nước trà nóng.