Chương 8: Kẻ thù gặp nhau
Lăng Nhược Hi nhìn người xung quanh càng ngày càng nhiều, lúc này mới cất giọng thấp đến mức không thể nghe thấy: "Trương đại nương thông dâm với người, bị bắt giam, mặc dù lúc ở nông thôn Trương đại nương đối xử với Nhược Hi không đánh thì mắng, nhưng dù sao cũng là bà con xa của Đại bá mẫu, Nhược Hi cảm thấy nên nói với ngài một tiếng, cứu Trương đại nương được không?"
Lần này hay rồi, người vây xem xung quanh lập tức nổ tung, thanh danh của Đại phu nhân ở kinh thành vốn đã không được tốt lắm, tiểu nhân đắc chí như nhà giàu mới nổi, giờ thì tốt rồi, bà con xa chẳng những có hành vi không ngay thẳng mà còn luôn ngược đãi Tam tiểu thư, đúng là gia môn bất hạnh.
Đại phu nhân nghe thấy người xung quanh bàn tán, chỉ cảm thấy Lăng Nhược Hi như hung hăng tát bà ta hai bạt tai, trên mặt đau rát nhưng không thể trút ra vào lúc này, chỉ đành nắm mu bàn tay của Lăng Nhược Hi thật chặt, cắn răng nói: "E rằng chuyện này có hiểu lầm gì đó, chúng ta về nhà rồi nói sau nhé?"
"Phu nhân, chuyện này không phải là hiểu lầm đâu, vụ án này do chính Triệu đại nhân đích thân xử lý." Mai Hương tận dụng triệt để, trực tiếp cho Đại phu nhân một kích cuối cùng.
Triệu đại nhân là một vị quan tốt mà ngay cả hoàng thượng cũng hết mực khen ngợi, vụ án do ông đưa ra kết luận, ai dám phản bác?
Bây giờ Đại phu nhân tiến cũng không được lùi cũng chẳng xong, chỉ có thể đứng đờ ra, trên mặt nóng rực, vốn muốn làm giảm uy phong của Lăng Nhược Hi, nhưng thật không ngờ chuyện lại thành ra thế này, giờ thì hay rồi, mình cũng trở thành trò cười trong kinh thành.
Lăng Nhược Hi thấy mục đích của mình đã đạt được nên nhấc chân muốn vào, chỉ là còn chưa kịp bước qua cửa, hai chiếc xe ngựa hoa lệ đã ngừng lại trước cửa, bên trên có một đôi nam nữ bước xuống, một cặp đẹp đôi.
Thế nhưng ánh mắt của Lăng Nhược Hi lại vì hai người này mà trở nên đỏ tươi, siết chặt nắm đấm, dùng hết sức lực cả người mới có thể khống chế bản thân không lao lên, xé xác hai người kia, từng cảnh tượng lúc xưa, vào giờ phút này, Lăng Nhược Hi hận không thể uống máu bọn họ, ăn thịt bọn họ, khiến bọn họ cả đời không được siêu sinh!
Cô gái kia nhìn thấy Lăng Nhược Hi thì đầu tiên hơi nhíu mày, sau đó mới tao nhã bước đến cạnh nàng, thân mật kéo tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng hỏi: "Nhược Hi? Là muội thật à? Tỷ còn tưởng rằng là mình nhìn nhầm đấy."
"Chỉ mới một năm trôi qua mà Đại tỷ tỷ đã không nhận ra Nhược Hi rồi hả?" Lăng Nhược Hi thản nhiên rút tay về, châm chọc nhìn người được gọi là Đại tỷ tỷ trước mắt - Lăng Thanh Dương.
Lăng Thanh Dương hơi lúng túng rụt tay lại, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi cũng trở nên có chút ấm úc, lúc này người đàn ông cùng trở về với Lăng Thanh Dương hơi nhíu mày nhìn Lăng Nhược Hi: "Thật không ngờ rằng, Tam tiểu thư Lăng gia lại là một người không biết lễ nghi phép tắc như vậy."
Lăng Nhược Hi nghe thấy giọng nói quen thuộc, dường như lại nhìn thấy cảnh tượng mình bị cắt sống hai chân, ném vào lãnh cung ở kiếp trước, máu tươi của cha anh càng khiến đôi mắt nàng mơ hồ, hốc mắt cay xè, cắn chặt môi dưới, dằn lửa giận oán hận ngập trời xuống đáy lòng, lạnh lẽo trả lời: "Thần nữ ở nông thôn đúng là không được học lễ nghĩa phép tắc, sau này nhất định sẽ nghiên cứu nhiều hơn."
Bắc Đường Cẩn hiếm khi nghe thấy có cô gái dám nói chuyện với hắn ta như vậy, trước kia không phải mỗi lần cô gái này nhìn thấy hắn ta đều liều mạng nịnh nọt ư?
Trong lòng tức giận, không vui liếc Lăng Nhược Hi một cái: "Nếu đã vậy, không bằng bổn vương sai một ma ma dạy dỗ ở trong cung đến hướng dẫn một phen."
Lần nữa nhìn về phía người đàn ông, Lăng Nhược Hi đã giấu hận thù của mình thật kỹ, nhẹ nhàng cười, thi lễ một cái, dịu dàng bảo: "Điện hạ yêu mến, mặc dù trong lòng thần nữ vui mừng nhưng lại không dám nhận, nào có ai làm muội muội lại tranh giành với tỷ tỷ mình chứ, bây giờ mọi việc trong phủ đều do Đại bá mẫu quản lý, vấn đề lễ nghi của thần nữ không phiền điện hạ quan tâm, Đại bá mẫu sẽ sắp xếp ổn thỏa, đúng không?"
Ngẩng đầu, Lăng Nhược Hi mỉm cười nhìn Đại phu nhân mặt mày tái xanh, vẻ mặt vô hại.
Bây giờ Đại phu nhân cả ý muốn giết người cũng có, nhưng trước mặt mọi người không tiện nổi giận, con nha đầu chết tiệt này đúng là miệng lưỡi sắc bén, một phen trực tiếp kéo cả ba người xuống nước, cho dù bà ta muốn gả con gái cho Bắc Đường Cẩn, nhưng dù sao vẫn là thiếu nữ chưa chồng, vẫn cần phải để ý!
Bà ta nghiến răng, từ trong miệng thốt ra một câu: "Tất nhiên rồi."
Lăng Thanh Dương ngược lại tâm cơ thâm trầm, che miệng cười khẽ: "Tam muội muội hiểu lầm rồi, hôm nay phủ Cẩn vương gia mở tiệc đãi khách, tỷ và vương gia chỉ tiện đường mà hôi, muội muội tuyệt đối đừng làm hỏng thanh danh của vương gia." Câu này của Lăng Thanh Dương cũng có ý tứ, lập tức chỉ mũi nhọn vào Lăng Nhược Hi, như thể những lời nàng vừa nói đều là cố ý.
Người xung quanh lại càng xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, sôi nổi suy đoán có phải Tam tiểu thư vừa mới trở về này là một người có tâm cơ hay không, Lăng Nhược Hi hơi sững sờ, sau đó nhìn Lăng Thanh Dương với vẻ khó hiểu: "Sao lại thế? Không phải Kiều vương điện hạ có tình ý với tỷ tỷ ư? Trên đường muội hồi kinh nghe nói, Hiền phi nương nương và Kiều vương gia ngược lại rất thích tỷ tỷ đấy, bảo là sắp cầu hôn tỷ tỷ. Vậy thì tốt rồi, muội muội chúc mừng tỷ tỷ trước."
Sắc mặt Lăng Thanh Dương lập tức trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Nhược Hi, vẻ mặt ghét bỏ: "Muội muội hiểu lầm rồi, người Kiều vương điện hạ muốn cầu hôn là muội đấy."
Lăng Thanh Dương vốn nghĩ như vậy, nàng ta không thèm gả cho một vương gia ngu ngốc đâu, tam muội muội này đã trở về, vừa lúc có thể thay thế vị trí này, dù sao Hiền phi nương nương chỉ cần con gái của Lăng gia, về phần cuối cùng là đứa con gái nào, căn bản không quan trọng.
"Thế nhất định là muội nghe nhầm rồi." Trên mặt Lăng Nhược Hi không có chút ghét bỏ nào, ngược lại khiến vẻ chán ghét trên mặt Lăng Thanh Dương càng rõ ràng hơn, tất nhiên người xung quanh đều nhìn thấy hết.
Hiện tại trong mắt Bắc Đường Cẩn không có vị trí của Lăng Nhược Hi, có mỹ nhân đẫy đà đa tình như Lăng Thanh Dương ở đây, Lăng Nhược Hi mặt mày vàng vọt, trổ mã chậm chạp sao có thể lọt vào mắt hắn ta?
Khinh thường liếc Lăng Nhược Hi tầm thường trong góc một cái, sau đó không vui nói: "Đã như vậy, không có việc gì, bổn vương về phủ trước."
Lăng Thanh Dương vội vàng khụy gối hành lễ, giọng diệu dịu dàng như sắp chảy nước: "Vâng, thần nữ cung tiễn Tề vương điện hạ."
Được mỹ nhân như vậy dỗ dành, cuối cùng tâm trạng của Bắc Đường Cẩn cũng khá hơn một chút, cười nhạt: "Miễn lễ đi, ba ngày sau, yến tiệc ở Kiều vương phủ, kính mong Đại tiểu thư dẫn theo Tam tiểu thư đi cùng."
Dứt lời, hắn ta vén rèm xe lên, ngồi vào xe ngựa, dần dần khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Nghe thấy Bắc Đường Cẩn nói vậy, trong lòng Lăng Thanh Dương vui vẻ, biết rõ hắn ta đứng về phía mình, lập tức đắc ý nhìn sang Lăng Nhược Hi, trùng hợp đụng phải ánh mắt lạnh như băng của nàng, có chút kinh ngạc: "Tam muội muội, muội?"
Lăng Nhược Hi nhận ra tâm trạng của mình mất kiểm soát, lập tức thu lại ánh mắt lạnh như băng, cười nhạt: "Đại tỷ tỷ sao vậy?"
Lăng Thanh Dương nhìn tiểu nha đầu vô hại trước mắt, khẽ lắc đầu, một con nha đầu quê mùa mới từ nông thôn trở về, có thể có bản lãnh gì đặc biệt hơn người chứ? Nhất định là vừa nãy nàng ta nhìn nhầm, vì vậy cười nhạt: "Cũng không có gì, tam muội muội đi đường mệt mỏi, vẫn nên mau chóng vào phủ nhỉ?"