Chương 5 Ắt sẽ có cách
Lăng Nhược Hi cũng biết mọi chuyện đều phải tiến hành theo đúng trình tự nhất định, cho nên nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau khi liên tục nói lời cảm ơn, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, nhìn vẻ mặt đau khổ của Mai Hương ở bên cạnh thì có chút buồn cười, liền hỏi: “Làm sao thế? Sao vẻ mặt lại như đưa đám vậy?”
“Tiểu thư, mặc dù bọn họ bị trừng phạt là thích đáng, nhưng cả nhà họ đều đã chết, bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?”
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ lập tức hồi kinh!” Lăng Nhược Hi nhàn nhạt vỗ vai Mai Hương, trong lòng âm thầm thề rằng, hồi kinh mới chỉ là chuyện đầu tiên nàng phải làm, còn sau đó, những người thiếu nợ nàng ở kiếp trước, từng chút từng chút một, nàng sẽ đòi lại tất cả!
Dưới sự thỉnh cầu mãnh liệt của Lăng Nhược Hy, hai nha đầu kia mới miễn cưỡng tới phòng bên cạnh khám bệnh, còn Lăng Nhược Hi chỉ ngồi ở bên ngoài, nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, dường như nàng nghe thấy một tiếng rên nhẹ vang lên, ngay sau đó là tiếng hai người đàn ông nói chuyện với nhau, Lăng Nhược Hi còn chưa nghe rõ hai người đó đang nói chuyện gì thì trên cổ bỗng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, một thanh trường kiếm đang đặt ở trên cổ của nàng.
“Chủ tử, nàng ta đứng ở phía sau, chắc hẳn đã nghe thấy tất cả mọi chuyện!”
Người đàn ông kia trước sau đều không hề liếc mắt nhìn Lăng Nhược Hy một cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Giết!”
Trong lòng Lăng Nhược Hy thầm lẩm bẩm, lẽ nào mình vừa mới trở về lại phải chết ở chỗ này hay sao?
“Không được! Các ngươi không thể giết ta! Ta là con gái út của tướng quân Trấn Viễn, người đứng đầu trấn này, nếu các người dám giết ta, cha ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi. Ta không hề nghe thấy chuyện gì, không tin các ngươi có thể ra đây thử xem, thật sự là không nghe thấy gì!” Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Lăng Nhược Hi chỉ có thể lấy thân phận của mình ra đe dọa bọn chúng, hy vọng có thể giữ được mạng sống.
Người đàn ông kia nghe vậy, thì tỉ mỉ đánh giá Lăng Nhược Hi một chút, sau đó hắn phất tay một cái, thanh kiếm lạnh lẽo đang đặt ở trên cổ nàng lập tức được thu lại, hắn ta nhìn nàng một cái, giọng nói lạnh như băng: “Ta thấy ngươi cũng là người thông minh, ngươi biết lời gì nên nói lời gì không nên nói chứ?”
“Yên tâm đi, hôm nay ta chưa từng gặp các ngươi!” Lăng Nhược Hi rất hiểu chuyện, lập tức nói thêm vào.
Lúc này hắn ta mới gật đầu vừa ý, xoay người đi ra ngoài, nhưng tên tuỳ tùng ở phía sau vẫn có chút không bằng lòng nhìn Lăng Nhược Hi, hắn ta hung dữ đe doạ: “Nha đầu thối, ta sẽ luôn theo sát ngươi, nếu ta phát hiện ngươi đi dám bẩm báo với khâm sai đại nhân, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!”
Lăng Nhược Hi gật đầu, sau khi hai người kia biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới dám thở hắt ra, ngã bệt xuống đất.
Lúc Mai Hương và Thu Cúc đi ra ngoài, thấy bộ dạng của Lăng Nhược Hi thì cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Lăng Nhược Hi lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ta không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi.”
Mai Hương vội vàng tiến lên đỡ lấy Lăng Nhược Hi, dìu nàng đi ra ngoài cửa.
Trên quán rượu đối diện Y Quán, người đàn ông mặc trang phục màu trắng hơi nhíu mày, hắn cầm chén rượu trong tay, nhàn nhạt nói: “Lá gan của nha đầu đó cũng thật lớn.”
Lăng Nhược Hi chợt cảm thấy phía sau lưng thổi đến một luồng khí lạnh, chỉ khi đi đến chỗ rẽ, cảm giác kỳ quái này mới dần dần biến mất, nhớ tới người đàn ông khi nãy, nàng cảm thấy rất quen mắt, có lẽ kiếp trước bọn họ đã từng gặp mặt, nhưng vì lúc ấy toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người gã đàn ông khốn kiếp kia, cho nên nàng không có ấn tượng sâu đậm gì.
Mai Hương thấy Lăng Nhược Hi thất thần hồi lâu, lại cảm thấy có chút gì đó không ổn: “Tiểu thư, người không khỏe sao?”
“Ta không sao, chỉ hơi mệt thôi, đêm nay là lễ hội hoa đăng, chúng ta đi xem náo nhiệt chút đi.”
Mai Hương không khỏi lấy làm lạ, bọn họ sắp phải lên đường hồi kinh, tại sao tiểu thư lại muốn đi xem hoa đăng? Chỉ là nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lăng Nhược Hi, nàng ấy hiểu rằng nhất định không thể không xem lễ hội hoa đăng này.
Rất nhanh ba người chủ tớ bọn họ đã tới khu chợ đông đúc, Lăng Nhược Hi không hề để mắt đến những chiếc đèn hoa đủ loại màu sắc hình dạng kia, nàng lần theo ký ức của kiếp trước, đi đến một quán rượu nhỏ hẻo lánh.
Mai Hương cảm thấy có chút kỳ quái, không phải lúc trước tiểu thư nói muốn tới xem hoa đăng hay sao? Tại sao bây giờ lại đi đến quán rượu nhỏ này chứ?
Thế nhưng trong lòng Mai Hương biết rằng, hiện giờ Lăng Nhược Hi đã hoàn toàn khác với trước kia, chẳng những không còn khúm núm như trước mà trên người nàng còn tỏa ra ánh hào quang làm cho người khác hết sức tin tưởng, nàng ấy đã nói rồi mà, phu nhân là người thông minh tuyệt đỉnh như thế, làm sao có thể sinh ra một đứa con ngốc nghếch được.
Lăng Nhược Hi tìm một vị trí khá yên tĩnh rồi ngồi xuống, nhìn Triệu đại nhân mặc thường phục đi qua quán rượu, bên cạnh là một cô nương tinh nghịch, đang nhìn hắn ta một cách xấu xa, nàng biết cơ hội đã tới rồi.
Nàng vội vàng gọi Thu Cúc, nhàn nhạt nói: “Bây giờ ngươi hãy tới nha môn, nói nơi này xảy ra án mạng, để bọn họ nhanh chóng tới đây!”
Thu Cúc cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lăng Nhược Hi, buồn bực mà nói: “Không phải chỗ này đang rất tốt sao, nào có án mạng gì chứ?”
“Bảo ngươi đi thì ngươi mau đi đi, còn chần chừ nữa sẽ không kịp đâu!” Thời gian cấp bách, Lăng Nhược Hi không kịp giải thích nhiều!
Mặc dù Thu Cúc cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng ấy vẫn nghe lời, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Thu Cúc vừa mới đi khỏi, Lăng Nhược Hi lập tức dẫn theo Mai Hương đi tới chỗ Triệu đại nhân.
Vừa đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô gái kia, ngay sau đó là giọng nói tức giận muốn hộc máu của Triệu đại nhân: “Vị cô nương này, cô đừng có ăn nói bậy bạ, ta khinh bạc cô từ lúc nào?”
“Hu hu hu, lão già lưu manh này, mới vừa rồi rõ ràng tay chân ngươi không đứng đắn, chẳng lẽ khuê nữ Hoàng Hoa ta lại lấy sự trong sạch của bản thân mình ra để đổ oan cho ngươi sao?” Tuy rằng nàng ta khóc đến *hoa lê đái vũ, nhưng lời nói lại rất mạch lạc rõ ràng, chắc chắn là có sự chuẩn bị trước.
[梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
“Cô! Cô đừng nói bậy!” Triệu Thiên Bình tức giận đến bốc hỏa, không biết nên tranh cãi chuyện này như thế nào với một cô nướng chưa xuất giá.
“Ta ăn nói bậy bạ? Rõ ràng là trong lòng ngươi có ý xấu, một cô nương bị ngươi chà đạp như vậy, còn mặt mũi nào để sống ở trên thế gian này nữa, hu hu hu, số mệnh của ta thật khổ mà!” Cô nương kia thấy bộ dạng nói năng lộn xộn của Triệu Thiên Bình, khóc càng thê thảm hơn.
Triệu Thiên Bình nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, lập tức giận dữ đến mức mặt mũi trắng bệch: “Đúng là một kẻ không biết nói lý lẽ, ta chưa từng làm chuyện mất mặt này! Hôm nay ta sẽ dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch!”
Triệu Thiên Bình trước nay là một kẻ cổ hủ, vừa dứt lời, hắn ta lập tức xông vào cây cột ở bên cạnh.
Lăng Nhược Hi thấy vậy vội vàng chắn ở phía trước cây cột, ngăn cản hành động của Triệu Thiên Bình, nhìn mỹ nhân đang khóc lóc đến hoa lê đái vũ kia, nàng nhàn nhạt hỏi: “Vị tỷ tỷ này, ngươi nói là vị tiên sinh này khinh bạc ngươi, có ai làm chứng không?”
Mặc dù cô nương kia không ngờ tới Lăng Nhược Hi bỗng nhiên xuất hiện, nhưng vẫn cố chấp khóc lóc như cũ: “Ta đang từ bên kia đi tới đây, lão già lưu manh này lập tức động tay động chân với ta, thanh danh trong sạch của nữ tử quan trọng cỡ nào, ta và hắn chưa từng gặp mặt, chẳng lẽ ta lại dám dùng thứ quan trọng như vậy để vu oan giá họa cho hắn hay sao?”
Lăng Nhược Hi nhìn Triệu Thiên Bình đỏ mặt tía tai, nhàn nhạt cười cười, sau đó nhẹ giọng nói: “Vị tiên sinh này vừa mới ăn nhẹ trong tiệm ăn vặt, trên tay có dính dầu mỡ, thế nhưng trên người vị tỷ tỷ này lại không hề dính chút dầu mỡ nào, nếu như hắn thật sự khinh bạc ngươi, tại sao không để lại một chút dấu vết nào chứ?”