Chương 3: Chương 3: Ba mạng người

Chương 3: Ba mạng người

Hiện tại Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy chóng mặt, nhưng vẫn gượng chút sức lực cuối cùng không ngủ, mãi đến khi Mai Hương trở về báo cáo xong, bấy giờ mới không chịu nổi nữa, ngủ mê man.

Sáng hôm sau thức dậy, trong sân ầm ĩ loạn cả lên, cãi nhau chí chóe, còn xen lẫn tiếng khóc nức nở của Thu Cúc.

"Hu hu hu, Trương đại nương, cơ thể tiểu thư bọn ta suy yếu, thật sự không thể làm việc." Giọng của Thu Cúc hơi mềm yếu, xem ra chắc là bị phạt không nhẹ.

Lăng Nhược Hi ráng chống người ngồi dậy, yếu ớt bước ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy bàn tay lớn như cái quạt hương bồ của bà tử thoáng cái tát vào mặt Thu Cúc, trong lòng lập tức nổi giận, siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Trương đại nương, có chuyện gì vậy?"

Bà Trương nghe thấy thì dừng tay, nhìn sang phía Lăng Nhược Hi, khinh thường hừ một tiếng bảo: "Không phải mới nãy còn nằm trên giường giả bộ bệnh hả? Sao bây giờ lại không sao rồi? Ta thấy ngươi thiếu dạy dỗ thì có!"

Cả ngươi Lăng Nhược Hi run rẩy, nhưng lại không muốn yếu thế trước mặt người đàn bà nơi thôn quê này: "Mới sáng sớm, Trương đại nương đang định làm gì đấy?"

Hôm qua bà Trương đánh bạc cả đêm, cả cái quần cũng thua mất, sau khi trở về bụng đầy lửa giận không có chỗ trút, lại phát hiện cơm canh trong nhà vẫn chưa có, đôi trai gái cũng không thấy bóng dáng, thế cho nên trực tiếp đổ hết lửa giận lên người Thu Cúc.

"Con nha đầu kia không nghe lời, ta dạy dỗ thay cho tiểu thư?" Nói xong, như là ra oai, lại hung hăng tát vào mặt Thu Cúc một cái.

Khóe môi Thu Cúc bị đánh đến rách ra, máu tươi rỉ ra từng giọt, ánh mắt Lăng Nhược Hi đau nhói.

Người xung quanh nhìn thấy bà Trương làm ầm ĩ đều nhao nhao xông tới, Lăng Nhược Hi mặt mày bình thản che phía trước Thu Cúc, đáng thương nhìn Trương bà tử, yếu ớt nói: "Trương đại nương, Trương Ngọc cướp vòng tay của ta, việc đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể xin Trương đại nương xử lý công bằng giúp ta."

"Vòng tay? Vòng tay gì?" Trương đại nương hung dữ nhìn Lăng Nhược Hi, chượt nhớ ra lúc trước quả thật trong tay nha đầu này có một cái vòng tay, giấu giấu giếm giếm không muốn lấy ra.

"Trương đại nương! Đó là di vật mẫu thân để lại cho ta, trị giá một ngàn lượng đó! Nếu cái vòng không còn, ta cũng không sống nổi!" Nói xong, Lăng Nhược Hi liền che mặt khóc nức lên.

Người xung quanh nghe thấy một ngàn lượng bạc lập tức hít vào một hơi: "Cái vòng tay quý giá như vậy, ngươi thât sự đưa cho hai huynh muội kia hả?"

Mặc dù Lăng Nhược Hi đang khóc nhưng nói nhấn nhá từng chữ rõ ràng: "Các vị bà con bô lão giúp ta một chút đi, cái vòng tay đó ta đặt trong phòng ở sân sau, nhưng hôm qua lúc kêu nha hoàn đi lấy đã bị Trương Ngọc phát hiện, nàng ta dùng sức đánh nha hoàn của ta một trận rồi cướp vòng tay, thế nhưng hôm qua trời tối vô cùng, có lẽ ta đã nhìn nhầm người, cũng không chắc chắn, xin mọi người đi tìm giúp ta một chút đi!"

Mọi người nghe đến đó đều sổi nổi tính toán cho bản thân, một ngàn lượng đó! Mấy hộ nông dân bọn họ cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu cái vòng tay này thật sự bị lạc ở góc hẻo lánh nào đó bị bọn họ tìm ra, chẳng phải sẽ phát tài sao?

Nghĩ vậy, mọi người lũ lượt bước vào, Mai Hương lặng lẽ đi tới bên cạnh Lăng Nhược Hi, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, thứ đó em đã đặt ở nơi nên đặt rồi."

Lăng Nhược Hi hơi nhíu mày, nhìn Mai Hương thản nhiên hỏi: "Có phải cảm thấy ta hơi tàn nhẫn, nhoáng cái, đã là ba mạng người hay không?"

Mai Hương cắn chặt môi dưới, lắc đầu: "Không phải, một năm qua, ba người nhà bọn họ sai khiến tiểu thư như gia súc, còn năm lần bảy lượt buôn bán tiểu thư cho --- cho những tên đàn ông kia, bọn họ đáng chết, đây là quả báo của bọn họ!'

Sau khi bà Trương thấy mọi người không nói lời nào mà đi về phía sân sau, trên mặt hiện lên một chút mất tự nhiên rồi cản trước mặt bọn họ, chửi ầm lên: "Cả đám đáng bị ngàn dao đâm chết, đây là nhà của ta, có cái vòng tay chó má gì không chẳng lẽ ta không biết hả? Đừng tưởng là ta không biết các ngươi tính toán chuyện gì? Hôm nay chỉ cần có ta ở đây, các ngươi đừng hòng bước ào!"

Bình thường bà Trương đã là loại người đanh đá, bây giờ lại càng nói không lựa lời, mắng chửi khó nghe.

Bởi vì cả nhà bà Trương là bà con xa của đại phòng Lăng gia, vì vậy ở thôn làng vắng vẻ này rất được tôn trọng, mọi người thấy bà Trương như vậy cũng đều nhao nhao dừng bước.

Đúng lúc này, một người vội vàng hấp tấp từ ngoài cửa xông vào, nhào thẳng qua bên cạnh bà Trương, vội vã kêu lên: "Tẩu tử* Trương gia! Chuện không xong rồi, Trương Ngọc và Đại Hải bị cướp giết chết!"

*tẩu tử: chị dâu

"Ngươi nói gì?" Trương bà tử chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lui về sau một bước: "Không thể nào, sao lại như vậy chứ?"

"Thật đó, Trương tẩu, hai đứa bé kia chết thảm quá, nghe nói là vì vòng tay nên trên đường xảy ra tranh chấp, sau đó bị bọn cướp nghe thấy được, cướp vòng tay, giết chết bọn nó." Người tới nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra.

Bà Trương nghe đến đó lập tức như nghĩ tới điều gì, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, ánh mắt hung ác nhìn Lăng Nhược Hi yếu ớt, sau đó nhào tới như chó điên.

"Tiện nhân! Con nha đầu chết tiệt nhà ngươi! Tất cả là tại ngươi, ngươi là đồ sao chổi nếu không phải ngươi đưa vòng tay cho bọn họ thì sao bọn nó lại chết! Ta phải giết ngươi! Ngươi đền mạng cho hai đứa con ta!"

Mai Hương Thu Cúc thấy thế liền vội vàng tiến lên kéo bà Trương, chỉ là hai người gầy yếu căn bản không phải là đối thủ của bà Trương khỏe mạnh, mắt thấy cả khuôn mặt Lăng Nhược Hi đỏ bừng, giọng nói của Mai Hương cũng mang theo tiếng khóc nức nở: "Cứu mạng với! Tiểu thư nhà chúng ta là đích nữ của tam phòng Lăng gia, nếu xảy ra chuyện gì, nhất định lão gia nhà ta sẽ không bỏ qua đâu!"

Thôn trưởng là người đã đọc được mấy quyển sách, thừa biết Mai Hương nói có lý, dặn người trực tiếp kéo Trương bà tử ra, ánh mắt Lăng Nhược Hi khó hiểu nhìn Trương bà tử, nhếch miệng cười lạnh.

Lúc này người vừa rồi nhao nhao vào sân sau đã trở về, sắc mặt rất kỳ lạ, thôn trưởng thấy thế biết chuyện không đơn giản như vậy nên trực tiếp bước vào sân sau, bấy giờ mới phát hiện trong căn phòng nhỏ hẻo lánh nhất ở sân sau, vậy mà đều là mấy cái quần lót của con gái, còn có quần áo của đàn ông, mặc dù không bắt gian tại giường nhưng những thứ này đã đủ để chứng minh bà Trương là một bà nương đồi phong bại tục.

Ánh mắt thôn trưởng u ám nhìn Trương bà tử, lạnh lùng mở miệng: "Trương thị! Chuyện này là sao?"

Bà Trương thấy quần áo rơi lả tả dưới đất thì mặt mày tái nhợt, há to miệng không biết giải thích thế nào.

Lúc này Lăng Nhược Hi đã được hai tiểu nha đầu đỡ tới, nhìn đống bừa bộn dưới đất, vội vàng nói: "Không phải như mọi người nghĩ đâu, là Trương đại thúc tháng nào cũng về gặp Trương đại nương đấy."