Chương 25: Gặp lại nhau

Chương 25: Gặp lại nhau

Mai Hương cũng biết những gì Lăng Nhược Hi nói đều là thật, vì vậy không nói thêm gì nữa mà cầm lược ngọc trên bàn, bắt đầu giúp Lăng Nhược Hi rửa mặt trang điểm.

Khoảng thời gian này chi tiêu ăn mặc của Lăng Nhược Hi vẫn tạm được, tuy rằng không được tính là tốt nhất, nhưng so với thời gian ở nông thôn trước đó quả thực là cách biệt một trời một vực, vì vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò vàng như nến ban đầu đã trở nên hồng hào rất nhiều, ngay cả ngực cũng như hai cái bánh bao hấp, nhô ra không ít, cả người thoạt nhìn có sức sống hơn khá nhiều.

Tay nghề của Mai Hương rất tốt, nhanh chóng giúp Lăng Nhược Hi búi xong một búi tóc xinh xắn, đuôi tóc tết chung với dây màu, bước đi đong đưa theo người, trông giống tiểu tinh linh rơi xuống thế gian.

Lăng Nhược Hi nhìn bản thân trong gương mà hơi hoảng hốt, kiếp trước, Lăng Nhược Hi ở Lăng phủ chưa từng có một ngày yên lành, sau này cuối cùng cũng gả cho người đàn ông mình yêu thương, đồng thời trong độ tuổi đáng lẽ nên hoạt bát lại cực khổ tính toán cho hắn ta, căn bản chưa từng hưởng thụ cuộc sống của cô gái nhỏ ngày nào, cách ăn mặc giống như hiện tại, đây chính là lần đầu tiên mặc, không hiểu vì sao, Lăng Nhược Hi thế mà rất thích trang phục như vậy.

Hài lòng nhẹ gật đầu, đứng dậy, thản nhiên mở miệng nói: "Hôm nay đến phủ Kiều vương nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, Mai Hương, ta biết xưa nay em là một người chững chạc, nhưng ta vẫn muốn dặn dò em thêm một câu, cho dù hôm nay có nghe thấy gì, nhìn thấy ai cũng không được lắm miệng, càng không được dễ dàng tin bất kỳ ai, biết chưa?"

Tất nhiên Mai Hương rất nghiêm túc nhẹ gật đầu, sau đó vẻ mặt xem thường cái chết: "Tiểu thư yên tâm, cho dù muốn Mai Hương liều cái mạng này nhất định cũng sẽ bảo vệ Tiểu thư chu toàn!"

Lăng Nhược Hi cười nhạt, sau đó hít một hơi thật sâu, quay người ra ngoài, khi đi đến cửa lớn, Lăng Thanh Dương đã ăn vận trang điểm lộng lẫy đứng đó, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn Lăng Nhược Hi khoan thai tới chậm, mất hứng nói: "Tam muội muội đúng là kiêu ngạo thật, khiến người làm tỷ tỷ là ta đây chờ thật khổ mà!"

Lăng Nhược Hi thừa biết Lăng Thanh Dương sẽ nói vậy nên chỉ có thể ra vẻ xin lỗi nhìn Lăng Thanh Dương, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, hôm nay Nhược Hi đã dậy từ sớm, chỉ là viện của muội thật sự quá xa nên làm trễ nãi chút thời gian, khiến Đại tỷ tỷ đợi lâu, thật sự là lỗi của Nhược Hi."

Hôm nay hai vị tiểu thư của Lăng phủ muốn ra ngoài, trong kinh thành có không ít thường dân muốn nhân cơ hội này nhìn thấy dung mạo của cả hai, dù sao Lăng Thanh Dương chính là mỹ nữ và cũng là tài nữ nổi danh ở kinh thành.

Trước mắt bao người, cho dù Lăng Thanh Dương muốn giết người cũng chỉ có thế kìm nén, siết chặt khăn tay, tức giận trừng Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao, Tam muội muội còn nhỏ, khó tránh khỏi ham ngủ, không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên mau chóng lên đường thôi!"

Lăng Nhược Hi vốn không để ý tới thắng bại ngoài miệng, vì vậy căn bản mặc kệ dao mềm trong lời nói của Lăng Thanh Dương, thuận theo gật đầu: "Mời Đại tỷ tỷ đi trước."

Lúc này, Lăng Nhược Hi lơ đãng nhìn thấy bà Triệu sau lưng Lăng Thanh Dương, trong lòng cười lạnh, Đại phu nhân này đúng là dùng hết tâm tư, ngay cả bà tử tâm phúc của mình cũng cử ra, xem ra, vở kịch này, so với tưởng tượng của mình càng đặc sắc muôn phần!

Mặt mày bình tĩnh lên xe, Lăng Nhược Hi cẩn thận quan sát Lăng Thanh Dương đối diện, không khỏi cảm thán trong lòng, thảo nào quý nhân như Đức phi nương nương cũng mong Lăng Thanh Dương có thể làm con dâu mình, mặc dù Lăng Thanh Dương là đích tôn đích nữ của Lăng phủ, nhưng lại có một gương mặt quyến rũ bẩm sinh, tuy rằng mọi hành vi đã được Đại phu nhân chỉ dạy cẩn thận nhưng cuối cùng trong lúc lơ đãng vẫn có chút quyến rũ.

Nhưng chính chút quyến rũ này lại đủ để khiến đa số đàn ông thần hồn điên đảo, ngay cả tên đàn ông mắt cao hơn đầu như Bắc Đường Cẩn cũng để ý nàng ta hơn một chút.

Bữa tiệc ở vương phủ hôm nay, Lăng Thanh Dương càng ăn mặc trau chuốt, bộ quần áo màu vàng hạnh làm nổi bật làn da trắng mềm như tuyết của nàng ta, ngay cả Lăng Nhược Hi cũng nhìn thêm mấy lần, nhất là trông thấy hai khối cao ngất trước ngực nàng ta, Lăng Nhược Hi hơi bi ai nhìn hai cái bánh bao hấp mấy ngày nay khó khăn lắm mới to hơn một chút, khóc không ra nước mắt.

Lăng Thanh Dương cảm nhận được ánh mắt của Lăng Nhược Hi, lập tức có chút bực bội: "Ngươi cứ nhìn chằm chằm ta làm gì?"

Hiện tại trong xe ngựa chỉ có hai người Lăng Nhược Hi và Lăng Thanh Dương, vì vậy Lăng Thanh Dương chẳng thèm tốn sức đi diễn tiết mục tỷ muội tình thâm gì nữa.

Lăng Nhược Hi thản nhiên thu hồi ánh mắt của mình, không mặn không nhạt nói: "Cũng không có gì, chỉ là thấy cách ăn mặc của tỷ hôm nay đúng là rất hấp dẫn, nếu Cẩn vương gia nhìn thấy, chỉ sợ cả mắt cũng không rời nổi nhỉ?"

Nghe Lăng Nhược Hi nói vậy, lòng hư vinh của Lăng Nhược Hi được thỏa mãn sâu sắc, đắc ý ưỡng bộ ngực của mình, khinh thường nói: "Chu sa xứng đất đỏ, có vài kẻ từ nhỏ đã khác biệt như vậy, mọi người đều có số, cho nên mới nói, tốt nhất vẫn là cam chịu số phận, nếu không chống lại ông trời, sợ là sẽ chết không có chỗ chôn!"

Tất nhiên Lăng Nhược Hi biết Lăng Thanh Dương có ý gì, vì vậy chỉ thản nhiên gật đầu, hùa theo: "Đại tỷ tỷ nói đúng lắm, có đôi khi trong cuộc sống, không có duyên thì chớ cưỡng cầu."

Không hiẻu vì sao, Lăng Thanh Dương nghe Lăng Nhược Hi nói vậy chỉ cảm thấy trong lòng hết sức khó chịu, vì vậy bực bội quay mặt sang chỗ khác, không nhìn Lăng Nhược Hi nữa.

Lăng Nhược Hi cũng không thèm để ý, chỉ cảm thấy trong cái xe ngựa này vô cùng ngột ngạt nên lén vén rèm xe lên, muốn hít thở không khí, trong lúc lơ đãng trông thấy một chiếc xe ngựa được chế tạo hoàn toàn từ Ô mộc chạy ngang qua, tuy nhìn đen xì nhưng Lăng Nhược Hi vẫn cảm giác được một loại quý khí trầm lắng khó tả.

Gió nhẹ thổi qua, rèm xe bị tung lên một góc, Lăng Nhược Hi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông bên trong, lập tức cảm giác tim mình đập thình thịch, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, dường như người đàn ông trong xe ngựa cảm nhận được ánh mắt của Lăng Nhược Hi, thế mà cũng nhìn sang nàng.

Lăng Nhược Hi rụt tay lại như bị điện giật, cả người dựa vào thành xe, có chút khó thở.

Lăng Thanh Dương thấy dáng vẻ Lăng Nhược Hi như vậy còn tưởng rằng vì chưa từng va chạm xã hội nên căng thẳng, lập tức khinh thường: "Tam muội muội, sắp tới Vương phủ rồi, có vài việc ta phải dặn dò ngươi, Vương phủ này không thể so với chỗ khác, nhất định ngươi phải cẩn thận từ lời nói đến hành động, tuyệt đối không được làm Lăng phủ chúng ta mất mặt, biết chưa?"

Lăng Nhược Hi cũng không giải thích tại sao mình như vậy, chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Đại tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không làm Lăng phủ mất mặt."

"Vương gia, ngài sao vậy?"

Nam nhân trên xe ngựa bên cạnh thấy ánh mắt của Bắc Đường Ngôn thâm trầm, cảm thấy hơi lạ.

"Không có gì, phát hiện một con cáo nhỏ." Giọng của Bắc Đường Ngôn trầm thấp, thản nhiên trả lời một câu.