Chương 23: Người quan trọng nhất

Chương 23: Người quan trọng nhất

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ yếu ớt của Thu Cúc, lập tức có chút tức giận, lạnh lùng nói thẳng: "Thu Cúc, ta tốn nhiều công sức như vậy cứu em, không phải là muốn trông thấy em hành hạ bản thân như vậy, cơ thể còn chưa khỏe, em khoe mạnh mẽ với ta làm gì?"

Hốc mắt của Thu Cúc vốn đã đỏ bừng, sau khi nghe thấy mấy câu nàng càng không nhịn được rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, nô tỳ... nô tỳ không dám..."

Lăng Nhược Hi thấy Thu Cúc như vậy lập tức hơi mềm lòng, tiến lên một bước nhẹ nhàng đỡ Thu Cúc dậy, sau đó kéo Mai Hương bên cạnh, ba người nắm chặt tay với nhau, Lăng Nhược Hi nhìn hai người, vô cùng nghiêm túc mở miệng: "Hai người các em, nhiều năm qua đều trung thành tận tâm ở bên ta, tuy rằng trên danh nghĩa ta là Tiểu thư, nhưng thực ra cuộc sống trước đó còn chẳng bằng người hầu, cũng nhờ có hai em không rời nửa bước, vì vậy trong lòng ta hai em đều là tỷ muội ruột của ta, là người quan trọng nhất trong sinh mạng của ta, các em hiểu chưa?"

Mai Hương ngầm chịu đựng xúc động muốn khóc, nhẹ gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, nhất định nô tỳ sẽ che chở tiểu thư thật tốt, không rời nửa bước."

Thu Cúc càng khóc không thành tiếng: "Tiểu thư, mạng của Thu Cúc là của tiểu thư."

Lúc này Lăng Nhược Hi mới hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó nhẹ gạt nước mắt trên mặt Thu Cúc, thản nhiên nói: "Ta biết thời gian qua các em chịu rất nhiều ấm ức, nhưng sau này nhất định ta sẽ dùng tính mạng bảo vệ các em! Trừ phi ta chết, nếu không, sẽ không ai dám bắt nạt các em nữa!"

"Tiểu thư đừng nói bậy, cái gì mà chết với chả không chết, chẳng có may mắn gì cả!"

Mai Hương thu hồi nước mắt sắp rơi xuống, có chút oán trách liếc Lăng Nhược Hi.

Lăng Nhược Hi không thèm để ý mà cười, giọng nói trở nên hơi xa xôi: "Chết cũng chưa chắc là chuyện không may, có nhiều khi, thật ra chết chính là cách giải thoát tốt nhất."

Mai Hương và Thu Cúc căn bản không biết cuối cùng Lăng Nhược Hi đã xảy ra chuyện gì, vì vậy không thể hiểu được rốt cuộc những lời Lăng Nhược Hi nói có ý, chỉ là hai người đều cảm thấy giây phút này trên người Lăng Nhược Hi có một loại lực lượng khiến người ta tin phục khó hiểu.

Nhắm mắt lại, Lăng Nhược Hi thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn Mai Hương, vô cùng nghiêm túc mở miệng: "Bữa tiệc phủ Kiều vương ngày hôm kia, nhất định Lăng Thanh Dương đã dàn xếp cạm bẫy, tuy rằng hiện tại ta vẫn chưa biết nàng ta định làm gì, nhưng có một số việc cần phải chuẩn bị trước, Mai Hương, em nhất định phải đề phòng mọi chuyện, biết chưa?"

Mai Hương nghe đến đó, trên mặt sững sờ, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng, nhẹ gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, nhất định em sẽ cẩn thận gấp bội."

Lúc này Lăng Nhược Hi mới nhẹ gật đầu, ý bảo Mai Hương đỡ Thu Cúc đi nghỉ ngơi thật tốt, mình thì ngồi trên ghế, có chút khổ não.

Bây giờ mà muốn mở cửa nhà kho thì nhất định khó càng thêm khó, trước mắt người giữ chìa khóa nhà kho ngoại trừ Đại phu nhân chính là Lão phu nhân, nhưng mấu chốt của vấn đề là hai người đó không phải loại lương thiện, chỉ cần có chút bất cẩn, bọn họ sẽ phát hiện ý đồ của mình!

Nghĩ tới đây, Lăng Nhược Hi đột nhiên cảm thấy hai mắt tỏa sáng, hào hứng đứng dậy, sải bước đi về phía phòng của Nhị phu nhân.

Gần đây Nhị phu nhân mới được chia một nửa quyền quản gia của Đại phu nhân, cũng là lúc đường làm quan rộng mở, chỉ tiếc nhiều năm qua, Lăng phủ đều nằm trong tay một mình Đại phu nhân, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn Nhị phu nhân thật sự có chút không tiện ra tay, những nha hoàn bà tử kia, cả đám như đã thành tinh, ngoài sáng trong tối ngáng chân Nhị phu nhân, khiến Nhị phu nhân ứng phó có chút mệt mỏi.

Không phải là mới đây thôi sao, hôm qua phòng bếp nhập vào một đống thịt heo nhưng sáng nay đã thiếu mất một nửa, Đại phu nhân nhân cơ hội bới móc, Nhị phu nhân lại càng đau đầu nhức óc.

Bây giờ nghe nha hoàn bẩm báo nói Lăng Nhược Hi xin gặp, chỉ cảm thấy bực bội vô cùng, không kiễn nhẫn phất tay, tức giận nói: "Giờ bổn phu nhân làm gì có thời gian gặp con nha đầu quê mùa kia? Ngươi mau đuổi đi đi!"

"Nhị bá mẫu, Nhược Hi tới thăm Nhị bá mẫu."

Lăng Nhược Hi vừa vào cửa đã nghe thấy Nhị phu nhân không kiên nhẫn nói, nhưng vẫn mang vẻ mặt khéo léo chào hỏi, giống như không hề nghe thấy câu nói không xuôi tai kia, trong khoảng thời gian ngắn thật sự khiến Nhị phu nhân có chút đỏ mặt.

Ả trừng nha hoàn bên cạnh một cái, tức giận bảo: "Sao đám người các ngươi lại tệ vậy? Tam tiểu thư đã đến cũng không chịu nói mau, ấp a ấp úng, đúng là đáng đánh!"

Tiểu nha hoàn chỉ cảm thấy không hiểu nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ hoảng sợ: "Vâng, nô tỳ biết sai rồi!"

"Còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau pha trà cho Tam tiểu thư đi!" Nhị phu nhân tức giận liếc tiểu nha hoàn, sau đó bước tới kéo tay Lăng Nhược Hi, cảm thấy tay Lăng Nhược Hi lạnh buốt, có chút đau lòng nói: "Đứa bé này, tay lạnh vậy cũng không biết mặc nhiều đồ một chút."

Mới nãy Lăng Nhược Hi ra ngoài có chút vội vàng, quả thật đã quên mặc thêm áo, mặc dù biết quan tâm của Nhị phu nhân căn bản là giả nhưng vẫn tỏ vẻ cảm động nhẹ gật đầu: "Vâng, Nhị bá mẫu nói đúng lắm, là Nhược Hi không biết chăm sóc tốt cho bản thân, lại khiến Nhị bá mẫu nhọc lòng!"

"Đứa bé này, con đúng là hiểu chuyện như vậy, sao thế? Thấy bộ dạng con không kịp thở, có chuyện gì gấp sao?"

Nhị phu nhân luôn là kẻ khẩu Phật tâm xà, chuyện ngoài mặt như vậy luôn làm đến không chê vào đâu được, nhưng Lăng Nhược Hi thừa hiểu sự độc ác sau nụ cười của ả, vì vậy thấy Nhị phu nhân mỉm cười chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Trong lòng thấy buồn nôn nhưng thể hiện ra lại là dáng vẻ bé thỏ trắng, nhìn xung quanh, do dự một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhị bá mẫu, thật không dám giấu, thật ra Nhược Hi có vài việc muốn thỉnh cầu Nhị bá mẫu."

Nhị phu nhân nghe đến đó, trong lòng vô cùng phiền chán, nhưng ngoài mặt vẫn cười dịu dàng: "Nhược Hi à, con cũng biết địa vị của Nhị bá mẫu trong phủ, e rằng không giúp được nhiều cho con!"

Lăng Nhược Hi cười lạnh, đúng, đây mới là Nhị phu nhân thật sự, việc không liên quan tới mình thì nhắm mắt làm lơ, mặt mỉm cười, câu chữ như châu ngọc.

"Nhưng chuyện này Nhược Hi đã nghĩ rất lâu, vẫn không tìm ra người thích hợp, sợ là cả Lăng phủ trừ Nhị bá mẫu ra không ai có thể giúp được Nhược Hi!"

Lăng Nhược Hi đáng thương kéo tay Nhị phu nhân, vẻ mặt van xin.

Thấy Lăng Nhược Hi như vậy, trong mắt Nhị phu nhân chợt lóe khinh thường, nhưng vẫn cười rất ấm áp, nắm tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Đứa bé này, làm gì vậy, có chuyện gì con cứ nói với ta là được, nếu có thể giúp được con, nhất định Nhị bá mẫu sẽ cố gắng hết sức!"

Tuy rằng Lăng Nhược Hi biết đây chỉ là lời xã giao nhưng vẫn như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy tay Nhị phu nhân, run rẩy mở miệng nói: "Nhị bá mẫu, khi mẫu thân còn sống có để lại cho con một chút đồ cưới, lúc trước khi ở nông thôn đã bị mấy người đàn bà gian xảo kia cướp đi không ít, thế nhưng vài hòm quan trọng nhất bây giờ còn đang đặt trong nhà kho của Lăng phủ chúng ta, xin Nhị bá mẫu giúp Nhược Hi, con muốn dùng hòm đồ cưới đó thắp đèn trường sinh cho mẹ con ở chùa Phù Quang."

Nhị phu nhân nghe thấy lời nói của Lăng Nhược Hi, lập tức mở to hai mắt nhìn, rơi vào trầm tư.