Chương 26: NPC thứ nhất

Tầng một gần như không có người, y bước lên cầu thang đến tầng hai, rồi thẳng tiến lên tầng ba.

Vừa lên liền thấy những vị trí gần cửa sổ đang có rất nhiều người ngồi.

Khoảng 7, 8 người, lúc này tầm mắt bọn họ đều tập trung trên mặt Giang Thành.

"Bác sĩ!" Tên mập bị dồn trong góc rưng rưng nước mắt nhìn qua Giang Thành: "Có thể nhìn thấy anh ở đây thật là tốt quá!"

Giang Thành quả thực không nghĩ lại nhìn thấy tên mập ở đây, nhưng y chỉ liếc hắn một cái rồi dời ánh mắt đi ngay.

Xem ra những người trước mặt chính là đồng đội trong nhiệm vụ lần này.

Số lượng nhiều hơn lần trước.

Tính cả Giang Thành là có 8 người.

"Chào anh, " Một người đàn ông mặc âu phục màu trắng đứng lên, mỉm cười chào hỏi Giang Thành: "Anh thật lợi hại, có thể tự mình tìm tới nơi này."

Kỳ thực cũng không phải Giang Thành chọn đại quán cà phê này đâu.

Kiến trúc quanh đây phần lớn đều thấp bé, cho nên chỉ có nơi này là có tầm nhìn tốt nhất, huống chi tầng ba còn có cửa sổ thủy tinh lớn, có thể thấy rất rõ trường học ở phía đối diện.

Giang Thành nhìn ra trường học bên ngoài thông qua cửa sổ, chậm rãi quay đầu hỏi: "Địa điểm trong nhiệm vụ lần này là trường học đó à?"

"Chắc vậy, " Người đàn ông mặc âu phục nhún vai: "Vừa rồi tôi đã hỏi thăm nhân viên phục vụ ở đây, kia không phải trường học bình thường, mà là một học viện nghệ thuật."

Đang lúc người đàn ông mặc âu phục còn muốn nói thêm cái gì đó, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gầm kịch liệt: "Ở đây là nơi nào? Các người là ai? Tôi muốn báo cảnh sát!"

Giang Thành quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ đang lớn tiếng chất vấn. Ông ta rất kích động, xem ra đây là lần đầu tiên đi vào thế giới ác mộng.

"Cái gì nên nói chúng tôi đều đã nói rồi, còn chuyện có thể tiếp nhận hay không là vấn đề của chú." Thanh niên đội mũ lưỡi trai dựa người vào ghế sô pha nheo mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, khóe miệng đột nhiên cười toe toét: "Tôi không phải ba chú, cho nên không có nghĩa vụ quan tâm đến sự sống chết của chú."

"Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn tố cáo các người bắt giữ trái phép!" Người đàn ông trung niên tỏ ra vô cùng hung ác, nhưng Giang Thành liếc sơ liền biết ông ta chỉ đang sợ hãi mà thôi.

Trong lòng ông ta cũng ý thức được thế giới này không giống với thế giới hiện thực, chỉ là nội tâm kháng cự sự thật này.

Giống như con đà điểu khi gặp được nguy hiểm sẽ cắm đầu xuống cát.

Bằng không ông ta có thể lựa chọn rời đi, chứ không phải ở lại nơi này.

Nhiệm vụ lần này có ba người mới, trừ người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ ra còn có một nam một nữ.

Nữ mặc đồ ngủ khủng long đáng yêu, sau lưng còn có một cái đuôi, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

Nam tốt hơn một chút, nhưng theo như tên mập về sau kể lại, anh ta vừa ra sân còn không bằng người đàn ông trung niên, chẳng những kích động chất vấn tất cả mọi người ở đây mà còn lật tung cái bàn trong quán cà phê lên ngay trước mặt mọi người.

"Được rồi, " Người đàn ông mặc âu phục đi lên trước, hết sức tự nhiên nói: "Nếu mọi người đã đến đủ, vậy chúng ta vào trường học xem xét một chút đi."

"Trường học chắc chắn là địa điểm thực hiện nhiệm vụ sao?" Lần này người lên tiếng chính là cô gái mặc sườn xám, mắt trang điểm màu xám khói nhàn nhạt mang vận vị của thế kỷ trước, vóc dáng vô cùng đẹp, chỉ là dung mạo bình thường không có gì nổi bật.

"Không nhất định, " Người đàn ông mặc âu phục nhìn cô ta mỉm cười: "Nhưng thử một lần dù sao cũng sẽ không có nguy hiểm gì, tất cả chúng ta đều biết, chỉ khi đến địa điểm thật sự của nhiệm vụ mới có thể gặp được những thứ đó."

Nghe người đàn ông nhắc đến những thứ đó, ánh mắt mọi người trở nên nghiêm trọng, cũng không ai đáp lời.

Nhóm người đi ra quán cà phê, ngay cả người đàn ông trung niên từng nổi điên cũng giữ im lặng đi theo sau đội ngũ.

Tên mập nhân cơ hội này chen tới gần: "Bác sĩ, " Hắn hạ giọng: "Lúc mới tới không thấy anh đâu tôi hoảng muốn chết."

Giang Thành không thèm phí lời với hắn, trực tiếp hỏi: "Làm sao cậu tìm được quán cà phê?"

Không nghĩ tới tên mập liếm liếm môi, có chút xấu hổ nói: "Không phải tôi tìm đến, xuất phát điểm của tôi là ở ngay đó rồi. Tôi đẩy cửa ra là lập tức đứng trên mặt bàn ở lầu ba của quán cà phê, đối diện chính là trường học."

Giang Thành nghiêng sang lườm tên mập một cái, nửa ngày không nói chuyện, sau đó mới tiếp tục hỏi: "Những người khác thì sao?"

"Bọn họ đều đến sau tôi."

"Bọn họ cũng xuất hiện tại quán cà phê à?"

"Cũng không hẳn, " Tên mập lắc đầu, sau đó lại hếch hếch cằm, ra hiệu Giang Thành nhìn người đi đầu đội ngũ, đó là người đàn ông mặc âu phục đang nghiêng đầu an ủi cô gái mặc đồ ngủ khủng long: "Cái anh mặc vest trắng kia giống anh, tự mình tìm đến."

Giang Thành hít vào một hơi: "Nói cách khác trừ tôi và anh ta thì bảy người còn lại đều xuất hiện tại quán cà phê, đặc biệt là cậu còn trực tiếp đứng trên mặt bàn."

"Bác sĩ, anh đừng nói như vậy mà, tôi không thèm cãi với anh." Tên mập xem ra mạnh mẽ hơn nhiều so với lần đầu tiên tiến vào ác mộng, chí ít nói chuyện có thể trôi chảy lưu loát, hắn tiếp tục: "Nhưng xin anh đừng dùng từ xuất hiện, tôi thấy dùng từ giáng lâm nghe thần thánh hơn."

Giang Thành "chậc" một tiếng, đang định lên lớp tên mập một khóa thì nhóm người đã tới trước cổng trường học.

Cửa lớn không có động tĩnh gì, nhưng cửa nhỏ bên cạnh phát ra một tiếng "Két" kéo dài.

Tiếp đó một người phụ nữ trung niên đi ra, tự xưng là giáo viên của trường hôm nay tới đón tiếp bọn họ.

Bởi vì không rõ nội dung nhiệm vụ lần này cũng như vai trò thân phận của mình trong nhiệm vụ cho nên mọi người rất sáng suốt lựa chọn không nói một lời đi theo người phụ nữ trung niên, cũng chính là NPC thứ nhất.