Chương 781: Thần cấp đã là gì.

Đỗ Duy tim đập nhanh hẳn, ánh mắt nhìn vào Bạch Hà Sầu cũng có phần mê ly.

- Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?

Bạch Hà Sầu dứt khoát bỏ rơi lão Chris đang quỳ trên mặt đất không buồn quản,

đi tới trước mặt Đỗ Duy, híp mắt lại nhìn vào Đỗ Duy, lắc đầu nói:

- Ngươi bị thương rất nặng.

- So với thương thế của mình, ta càng hiếu kỳ đối với ngươi.

Đỗ Duy cười khổ, do dự một lát rồi nói:

- Ngươi còn là Bạch Hà Sầu mà ta biết không?

Bạch Hà Sầu mỉm cười, trong lòng Đỗ Duy cũng buông lỏng - chí ít khi hắn cười

trông vẫn như trước.

- Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, thực tế trong lòng ta cũng có không ít

nghi hoặc.

Bạch Hà Sầu vươn tay đặt lên người Đỗ Duy, hắn nhíu mày, cũng không thấy tay

hắn có động tác gì song thân thể Đỗ Duy lập tức thả lỏng, phảng phất như từ

trong vô hình, một sợi dây thừng từ những vết thương toát ra.

- Trên người ngươi bị lực lượng của tên kia khóa chặt cơ năng thân thể. Nếu

thực lực của ngươi không đủ để giải thoát sớm muộn cũng sẽ mất mạng.

Bạch Hà Sầu lắc đầu nói:

- Giờ thì tốt rồi, chỉ cần phí chút thời gian là có thể khôi phục.

Dừng một lát, Bạch Hà Sầu lại nói tiếp một câu:

- Không ngờ thực lực của ngươi giờ cũng tiến bộ đôi chút. Vừa rồi ta ở cách

đây rất xa mà vẫn cảm giác được ở nơi này có hai cỗ lực lượng đang tranh đấu,

một cái trong đó tất nhiên là thú nhân kia, cái còn lại là ngươi. Ta thực

không ngờ ngươi giờ đã tiến bộ tới mức có thể động thủ với cường giả thần cấp.

Đỗ Duy lắc đầu:

- Lực lượng của ta không tính là của mình mà cũng không tính là thần cấp chân

chính. Nếu không như vậy cũng đã không bị đánh thê thảm thế này.

- Thần cấp.

Ngữ khí Bạch Hà Sầu có phần không cho là đúng:

- Thần cấp có gì hơn người chứ?

Đỗ Duy không nói gì được trong lòng nghĩ: những lời này cũng chỉ có lão già

nhà ngươi mới có tư cách nói thôi.

Sau đó hắn cười nói:

Ta còn đang lấy làm lạ… Sao ngươi lại ở đây, ở Nam Dương?

Sắc mặt Bạch Hà Sầu cũng thật cổ quái, hắn như đang tìm tòi gì đó:

- Sau khi ta rời chỗ ngươi, một mình đi khắp nơi trên đại lục. Ngươi cũng

biết đấy, trước đây ta đều ở trên Tuyết Sơn, sau này rốt cuộc được tự do vì

vậy bèn đi khắp nơi trên đại lục Roland thăm thú. Sau cùng ta cũng không biết

vì sao lại chạy tới Nam Dương.

Đỗ Duy cũng không hiểu:

- Sao lại ngươi cũng không biết vì sao?

Sắc mặt Bạch Hà Sầu càng thêm quái dị, hắn chỉ vào đầu mình nói:

- Trong đây. Ta đi khắp đại lục, nơi nào muốn thấy đều đã thấy. Cuối cùng

trong đầu đột nhiên nảy sinh suy nghĩ này, rất giống như không biết có chuyện

gì mà lại rất muốn tới đây xem xem.

Nói xong, Bạch Hà Sầu không ngờ cứ như vậy tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Đỗ

Duy.

Đám người giáo hoàng và thiên sứ xung quanh đều có thần sắc dị thường, mọi

người đều đã thụ thương, mắt thấy Bạch Hà Sầu chỉ hai ba đòn đã đánh bại thú

thần cường đại, lúc này không biết mình nên làm gì, tự xử, đi, hay là ở?

Ngược lại Lam Hải Duyệt thần sắc thong dong nhìn Bạch Hà Sầu một cái:

- Ngươi thay đổi nhiều rồi.

Bạch Hà Sầu nhíu nhíu mày, gật đầu một cái:

- Hình như cũng thay đổi đôi chút.

Đỗ Duy nhìn ra giữa hai hàng mi của Bạch Hà Sầu như có tâm sự cổ quái, bèn

tiếp tục nói:

- Sao ngươi lại biến thành như hiện giờ? Ý ta là… hắn.

Nói xong, Đỗ Duy nhìn thú thần còn nằm trong đống đá vụn, thú thần bị thương

đến mức như chỉ còn một hơi thở, nửa tỉnh nửa mê.

Bạch Hà Sầu nghĩ một chút rồi nhìn Đỗ Duy nói:

- Nếu ta nói ngay cả ta cũng không biết ngươi có tin không?

Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Đỗ Duy, Bạch Hà Sầu tự mình nói tiếp:

- Ta vẫn luôn theo đuổi lực lượng cực hạn. Lúc trước ta tự thấy khi ở Đại

Tuyết Sơn đã tu luyện tới bình cảnh, có tiếp tục lưu lại ở Tuyết Sơn cũng

chẳng có ý nghĩa gì, vì vậy mới tới miền Bắc. Ở biên giới phía Bắc, ta gặp

được tinh linh thần của tội dân, ta ở cùng hắn một thời gian, từng đánh rất

nhiều trận. Nói thực lòng, cả đời này ta chưa từng bại nhiều như vậy. Cuối

cùng không rõ tên kia có chủ ý gì, không ngờ lại bắt đầu chỉ điểm cho ta, thậm

chí còn hướng dẫn ta làm sao để đột phá bình cảnh của bản thân – Cũng từ lúc

đó trở đi, ta rốt cuộc cũng thực sự đột phá lĩnh vực, thăm dò tới cái gọi là

thần cấp.

Nói tới đây, không biết vì sao Bạch Hà Sầu lại lắc đầu, thở dài, tựa hồ có vẻ

thất vọng.

Đỗ Duy cảm thấy buồn cười:

- Lão Bạch, đột phá lĩnh vực đạt tới thần cấp là giấc mộng của biết bao cường

giả. Ngươi đã đạt được sao còn lộ vẻ như vậy?

Ánh mắt Bạch Hà Sầu khẽ chớp:

- Bởi vì đột nhiên ta phát hiện ra mình sai rồi…

Sắc mặt hắn lạnh lùng, trong giọng nói mang theo một vẻ khinh thường nhàn

nhạt:

- Ta vẫn luôn cho rằng khi đạt tới thần cấp là có thể coi là lực lượng đỉnh

phong. Song sau khi ta giao thủ với tinh linh thần lại đột nhiên phát hiện mọi

chuyện tựa hồ không phải như vậy.

Thanh âm hắn càng lúc càng lãnh đạm:

- Cho dù đạt tới thần cáp thì sao? Ta đã đứng trước bậc cửa của thần cấp, chỉ

cần về lại Đại Tuyết Sơn, lại một lần nữa làm Vu Vương, triệu tập tín đồ trên

thảo nguyên, hấp thu lực lượng tín ngưỡng, không tới vài năm ta sẽ là một thần

cấp mới! Song… ta lại cảm thấy mọi chuyện không phải là như vậy.

Nhìn Đỗ Duy một cái, Bạch Hà Sầu tựa hồ có phần bất lực:

- Ta không biết phải giải thích với ngươi ra sao. Cảm giác của ta là như vậy.

Ta cảm thấy… Thần cấp tựa hồ cũng chẳng có gì đáng nói.

Thần cấp cũng chẳng có gì đáng nói…

Đỗ Duy nghe xong câu này lại không khỏi nhìn qua Hector cơ hồ bị đánh tàn phế,

nuốt một ngụm nước bọt - Bạch Hà Sầu quả thực có tư cách nói câu này.

- Nói ra cũng thật nực cười, cái gọi là thần cấp cao minh hơn lĩnh vực ở đâu?

Hừ, lĩnh vực chẳng qua chỉ là lực lượng một cá nhân chống đỡ lĩnh vực của

mình, còn thần cấp, cũng chẳng qua là thông qua một phương pháp đem tín ngưỡng

của ngàn vạn người tập trung trên một người để sử dụng. Chẳng qua là khiến lực

lượng ngươi sử dụng lớn hơn thôi, song từ bản chất mà nói, về lý giải đối với

quy tắc lực lượng, so với lĩnh vực cũng chẳng có gì khác hay có chỗ nào cải

biến cả.

Bạch Hà Sầu thở dài:

- Ta nghĩ thông điểm này xong cũng minh bạch một điều: đây không phải là đỉnh

phong chân chính mà ta theo đuổi! Vì vậy nên ta không lựa chọn về thảo nguyên

làm một vị thần mới mà sau khi rời chỗ ngươi đi du lịch đại lục, cuối cùng

trong một loại cảm ứng không rõ bèn tới Nam Dương.

Nói tới đây, hắn phảng phất như đang cười:

- Ta còn nhớ đã từng Lam Hải Duyệt nói tới Nam Dương, nơi này dường như cũng

có tín ngưỡng thần linh, vì vậy ta mới hiếu kỳ: thần ở nơi đó liệu có thực sự

là thần? Như vậy thần ở nơi đó sử dụng lực lượng ra sao?

Đỗ Duy hơi mở miệng, cuối cùng cũng không nói rõ mọi chuyện, nếu nói thực cho

lão Bạch những vị thần ở nơi này là mình hiện tại, lão Bạch nhất định sẽ rất

thất vọng.

- …Ngoài ra… ta du lịch một mình ở đại lục, mỗi lần suy tư về đỉnh phong lực

lượng lại ẩn ẩn cảm giác như mình có thể nghĩ được điều gì, song luôn không

nắm bắt được. Nhưng ta cũng cảm giác được lực lượng của mình quả thực đang

tăng lên, trong lòng như có thứ gì hô hoán, nói với ta phải tới phía Nam…

- Cho nên ngươi mới nói với ta không biết vì sao lại một mình chạy tới Nam

Dương?

Đỗ Duy thở dài một hơi.

Hắn nhíu mày, lại tiếp tục hỏi:

- Vậy cái Ma Quang Thiểm kia là gì vậy? Sao ngươi lại có loại lực lượng này?

Bạch Hà Sầu phảng phất như đang cười:

- Ồ, nó gọi là Ma Quang Thiểm sao… ta không biết.

Đỗ Duy càng không hiểu:

- Sao ngươi lại không biết?

Bạch Hà Sầu không trả lời câu hỏi của Đỗ Duy, hắn cúi đầu suy tư một lúc:

- Lực lượng đỉnh phong ngươi nghĩ rốt cuộc là gì?

- Làm sao ta biết được.

Đỗ Duy lắc đầu:

- Ta hiện giờ còn chưa đứng trước bậc cửa thần cấp đấy.

- Thần cấp… Vốn nó đã sai rồi!

Bạch Hà Sầu đột nhiên nói ra câu này, lại khiến trong lòng Đỗ Duy chấn động.

- Lực lượng thần cấp nhìn qua cao hơn nhiều so với lĩnh vực nhưng thật ra xét

về mặt cảnh giới lại không khác nhau bao nhiêu. Những tên xưng thần như thú

thần, tinh linh thần, nữ thần của nhân loại… Hừ, bọn chúng đều đi sai đường

rồi!

Khi Bạch Hà Sầu nói ra câu này, ẩn ẩn một cỗ tự tin và uy nghiêm, ánh mắt cũng

càng thêm chắc chắn.

Đỗ Duy ngẩn ngơ:

- Sai rồi?

- Sai rồi! Đều đi sai đường rồi!

Vị tuyệt thế cường giả này cười lạnh:

- Thánh giai mạnh hơn cường giả bình thường là ở nắm giữ và sử dụng lực lượng

quy tắc. Còn lĩnh vực mạnh hơn thánh giai là vì có thể sáng tạo ra quy tắc mới

của mình. Đây rõ ràng là sai biệt về cảnh giới! Song thần cấp so với lĩnh vực,

cảnh giới mạnh hơn ở chỗ nào? Hừ! Thần cấp căn bản chỉ là một cái lĩnh vực

được khuếch đại mà thôi.

Nói xong, Bạch Hà Sầu vươn một ngón tay ra, giơ nhẹ ra trước mắt Đỗ Duy, sau

đó không đợi Đỗ Duy phản ứng lại, hắn đột nhiên vung tay lên chém thẳng vào

ngón tay mình.

Vô thanh vô tức, Bạch Hà Sầu không ngờ lại chém đứt ngón tay mình tới tận gốc!

Ngón tay đứt kia rơi trên mặt đất, miệng vết thương máu tươi chảy ròng ròng.

Đỗ Duy giật mình:

- Ngươi làm gì vậy?

- Cho ngươi xem xem cái gì mới thực sự là đột phá bên trên lĩnh vực!

Sau đó, ngay trước mắt Đỗ Duy, đột nhiên không một tiếng động, vô số điểm sáng

như bụi phấn trong không khí nhanh chóng tụ tập vào chỗ đứt nơi ngón tay Bạch

Hà Sầu, không bao lâu sau đã tạo thành một ngón tay mới!

- Dũ Hợp Thuật? A! Không! Đây không phải Dũ Hợp thuật!

Đỗ Duy kinh ngạc:

- Tái Sinh thuật?

Bình thường mà nói, đối với cường giả trên thánh giai, sau khi thụ thương đều

có thể tự khôi phục, chỉ có điều tốc độ khôi phục có nhanh có chậm, tới khi

đạt đến thần cấp, năng lực khôi phục trở nên cực kỳ kinh người.

Song nhẹ nhàng thoải mái như Bạch Hà Sầu, hơn nữa hắn lại như không cần chú ý

thi triển bất cứ thứ lực lượng gì! Đây mới là điểm quan trọng nhất!

- Thần cấp là gì ? Thu gom tín ngưỡng của ngàn ngàn vạn vạn người bình

thường, sau đó hút lấy lực lượng tín ngưỡng của họ? Có thể mượn được lực lượng

của ngàn ngàn vạn vạn người.

Bạch Hà Sầu cười nói:

- Đến một ngày, ta đột nhiên nghĩ tới… nếu ngươi đã có thể coi người là tín

đồ, mượn lực lượng của bọn họ. Như vậy… thế giới này thì sao ? Liệu chúng ta

có thể đem mọi thứ trên thế giới này đều biến thành tín đồ của mình, bất cứ

lúc nào, ở đâu cũng có thể từ mọi thứ trên thế giới thu được lực lượng mà mình

cần?

Đỗ Duy hơi há miệng…

Bạch Hà Sầu cười rất bình tĩnh, song thái độ bình tĩnh này lại càng khiến hắn

trở nên cao thâm khó lường.

- Không khí, ánh mặt trời, nước mưa, giọt sương, lá xanh, hoa cỏ, tảng đá,

dòng sông, nước hồ, con kiến, chim bay, thú chạy…

Giọng điệu Bạch Hà Sầu rất chậm, phảng phất như đang thong thả kể chuyện:

- Bất cứ thứ gì trên thế giới này đều có thể làm nguồn gốc của lực lượng! Bất

kể là nhân loại hay thú nhân, tinh linh… Đều chẳng qua là một trong rất nhiều

sinh linh trong thế giới vạn vật mà thôi! Nếu bọn họ có thể làm nguồn gốc của

lực lượng tín ngưỡng thì vì sao những thứ khác lại không thể?

Không buồn để ý tới vẻ kinh ngạc của Đỗ Duy, Bạch Hà Sầu cười lạnh một tiếng:

- Chúng ta có thể hút lấy lực lượng tín ngưỡng từu trên thân thể người. Như

vậy nếu là hổ thì sao? Nếu là chim hay thú thì sao? Vì sao lại không được?

Đỗ Duy nghe mà ngây ngẩn, hoàn toàn không nói được một lời nào!

Điên cuồng!

Đây đúng là một cách nghĩ điên cuồng!

- Đem bản thân dung nhập vào trong thế giới này! Mọi thứ của ngươi, lông tóc,

máu thịt, cơ da, cốt cách hô hấp… Mọi thứ đều hoàn toàn dung hợp thành một thể

với thế giới! Từ đó trở đi, thế giới sẽ là ngươi, ngươi sẽ là cả thế giới. Khi

ngươi cần lực lượng, vạn vật tự nhiên trên thế giới đều sẽ là nguồn gốc lực

lượng của ngươi! Không cần có tôn giáo gì, cũng chẳng cần lực lượng tín ngưỡng

nực cười kia! Khi hít thở, ngươi có thể nhìn thấy, nghe thấy tảng đá, mặt đất

dưới chân, không khí trong nhịp thở, ánh mặt trời trên bầu trời… Chỉ cần ngươi

có thể nghĩ tới nó đều sẽ là nguồn gốc lực lượng của ngươi! Đều là một bộ phận

của cơ thể ngươi!

Ánh mắt Bạch Hà Sầu càng lúc càng sáng lên, con ngươi hắn lóe lên một tia kích

động:

- Đây mới thực sự là vĩnh hằng bất điệt!

- Vĩnh hằng... Bất diệt...

Đỗ Duy nhịn không nổi thì thào nhỏ giọng nhẩm lại.

- Không sai! Đúng là vĩnh hằng bất diệt!

Bạch Hà Sầu hờ hững cười nói:

- Vì lúc này ta chính là thế giới mà vạn vật thế giới cũng là ta! Thế giới

này tồn tại bao lâu ta sẽ tồn tại bấy lâu! Chỉ cần thế giới này bất diệt ta

cũng sẽ bất diệt!

Đỗ Duy không nhịn nổi, thanh âm hơi run rẩy, nói:

- Ngươi… Ngươi đã đạt tới cảnh giới này?

Bạch Hà Sầu như đang cười nói:

- Đã được một thời gian rồi!

Đỗ Duy chỉ cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng!

Hắn… hắn mới thật sự là thần! Thần cấp chân chính!

Hector gì, Ares gì gì, Artemis gì gì đó! Tự xưng thần song về mặt bản chất

chẳng qua chỉ là một “bản phóng đại” của lĩnh vực mà thôi!

Nhưng Bạch Hà Sầu trước mặt thì khác!

Thế giới bất diệt ta cũng bất diệt!

Đây mới là thần chân chính!

- Ngươi…

Đỗ Duy nuốt một ngụm nước bọt:

- Những thứ này… đều là ngươi tự mình nghĩ ra?

Sắc mặt Bạch Hà Sầu đột nhiên hơi biến đổi, bỗng lộ vẻ cổ quái và lúng túng.

- Phải mà cũng không phải.

Cường giả cô ngạo này lại bỗng lộ vẻ thất bại:

- Nếu nói chính xác ra thì không phải ta tự mình nghĩ ra. Từ sau khi ta tới

đây bỗng cảm giác như trong tăm tối có một cỗ lực lượng đang không ngừng cảnh

tỉnh ta điều gì đó. Hay có thể nói…

Vẻ mặt hắn càng trở nên cổ quái:

- Những thứ này tựa hồ là ta vốn đã biết, chỉ bất quá giờ không biết vì sao

lại đột nhiên nhớ lại.

Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, nhìn Đỗ Duy một cái, do dự một lát rồi nhỏ

giọng hỏi một câu:

- Đỗ Duy, ngươi có từng có cảm giác này không… rất giống ta nhưng lại không

phải là ta…

Ong!

Trong đầu Đỗ Duy như nổ tung, trong nháy mắt như hiểu ra điều gì đó!

Ta không phải ta?

Không phải ta, vậy là ai ?

Đỗ Duy nhìn lão Chris đáng thương đang quỳ bên cạnh rồi lại nhìn Bạch Hà Sầu

một cái.

Hắn lại nhìn sang lão Chris, vẻ mặt cười so với khóc còn khó coi hơn:

- Lão già, ngươi nói xem… Hắn là ai? Là chủ nhân của ngươi hay là con trai

chủ nhân của ngươi?

- Là chủ…

Lão Chris còn chưa nói xong, Bạch Hà Sầu đã lạnh lùng ngắt lời.

- Ta chỉ là ta. Ta là Bạch Hà Sầu, chẳng phải ai khác!

Nhìn vẻ kiên quyết của lão Bạch, trong lòng Đỗ Duy đột nhiên nảy sinh cảm giác

đồng bệnh tương liên.

Chẳng phải sao? Trong số rất nhiều người cũng chỉ có Đỗ Duy mới từng trải qua

loại cảm giác buồn bực “ta không phải ta” này!

Vấn đề của Bạch Hà Sầu có vẻ còn phức tạp hơn mình một chút.

Nếu hắn là ma thần… Vậy chẳng phải đột nhiên lại có thêm một đứa con?

- Đúng rồi… Nơi này ngươi có nhận ra không?

Đỗ Duy vươn ngón tay ra chỉ vào hồ bạc đã tách ra, ma pháp trận vẫn còn duy

trì như trước, nước hồ yên lặng tách sang hai bên, phía dưới là vực sâu u tối,

không biết thông tới đâu.

- Ta tất nhiên biết.

Bạch Hà Sầu cười cười:

- Nơi đây dân bản xứ đều gọi là Thần Sơn.

Hắn suy nghĩ một lát:

- Năm đầu tiên ta tới đây học được thổ ngữ, sau đó biết được nơi này, ta bèn

một mình đi lên tới đỉnh núi, tĩnh tọa bên hồ bạc này vài tháng, cũng tại đây,

ta rốt cuộc cũng nhớ lại những lĩnh ngộ liên quan tới lực lượng mà ta vừa nói…

Sau đó ta xuống núi, du lịch giữa những bộ lạc trên đảo Bà La Môn, mấy năm

nay…

Bạch Hà Sầu nói rất bình tĩnh, song Đỗ Duy càng nghe sắc mặt lại càng không

đúng!

- Đợi! Đợi đã!

Đỗ Duy ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi vừa nói gì? Năm đầu tiên? Năm thứ hai? Mấy năm?

Sắc mặt hắn đầy vẻ kinh hãi:

- Ta nhớ từ khi ngươi rời nhà Lam Hải Duyệt ở đế đô tới giờ chẳng qua mới hơn

nửa năm thôi mà!

Bạch Hà Sầu nhíu mày:

- Cái gì mà hơn nửa năm, chính xác là đã qua hơn ba năm. Ta cũng lấy làm lạ,

sao bộ dáng ngươi tựa hồ không chút thay đổi. Hơn ba năm nay ngươi ở đại lục

Roland có tốt không? Không ngờ ngươi còn rảnh rỗi mà chạy tới đây… Chẳng lẽ

những tội dân kia đã bị ngươi đánh bại rồi?

- Ba! Ba… Hơn ba năm!

Đỗ Duy chẳng quản tới đau đớn trên người, đột nhiên nhảy dựng lên, tiếp theo

đó kêu thảm một tiếng ngã thẳng xuống đất.

Ba... Năm!!!

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)