- Cái gì ? Muốn ta lên tiền tuyến ?
Đỗ Duy ngồi trong thư phòng . Trước mặt hắn là quan từ cung đình tới truyền lệnh . Viên quan kia còn cầm theo 1 phong thư có nhiếp chính vương ký , văn kiện ủy nhiệm này rõ ràng là lệnh cho Đỗ Duy đảm nhiệm phó thống soái phòng tuyến phương bắc , kiêm chủ tướng phòng tuyến phía đông cùng 6 cứ điểm quân sự lân cận , cùng 5 cái thành lũy cấp 2 của đế quốc , gần 300 dặm chiến tuyến .
1 phần công văn như thế , ngang với việc đem chiến khu trước mắt , 20 vạn quân phòng tuyến phía đông giao đến tay mình
Chỉ là Đỗ Duy ngồi trong thư phòng nhìn phong thư này , trên mặt không vui vẻ tý nào , còn không thèm che dấu vẻ bất mãn
Đỗ Duy ngồi xe lăn , lật qua lật lại lá thư , đi đến trước mặt viên quan , sắc mặt cổ quái , chỉ vào mũi mình , lại chỉ vào cả chân mình
“Ngươi xác định lệnh này không sai chứ ? Không phải nhiếp chính vương bệ hạ bữa nay uống say , ký bừa cái văn kiện này chứ ? “ Đỗ Duy chớp chớp mắt nói “ Coi ta này . Ngồi xe lăn , đi cũng không nổi . Chân chính là phế nhân rồi . Lại còn kêu ta ra tiền tuyến ? Ngươi xem ta lúc này có thể cưỡi ngựa được ư ? Có thể cầm đao lên trận giết địch ư ? “
Viên cung đình quan kia trên mặt cười khổ , hắn chỉ là 1 viên quan nhỏ bé phụ trách truyền lệnh , sao có thể trả lời vấn đề này của Đỗ Duy được ? Chỉ có thể làm mặt đau khổ , nói vài câu “ Công tước đại nhân , ngài đừng làm khó ta mà . Ta chỉ phụ trách truyền lệnh thôi , việc khác ta hoàn toàn không biết a
Đỗ Duy gãi đầu , nhè nhẹ thở ra
- Được , thế ngươi nói , đến cùng là chuyện gì đây ?
“Cái này … “ Cung đình lễ quan mới nói “ Hôm nay tiền tuyến đưa đến 1 cái chiến báo , nhiếp chính vương trên đại điện tuyên đọc , rồi sau khi cùng chúng thần thương nghị , quân vụ đại thần Carmille Ciro tiến cử ngài , điện hạ đã phê chuẩn … đại khái là thế , cụ thể thì ngài hỏi ta , ta cũng không biết hỏi ai à “
Đỗ Duy lúc này mới cười cười , cầm lấy phong ủy nhiệm thư kia xem 1 lần , ở trên có con dấu xác thực hoàn mỹ , mới gật đầu lấy từ trong ngực ra 2 miếng vàng lá ném cho viên cung đình quan kia
- Tốt rồi , ta biết . Làm phiền ngươi chạy thêm 1 chuyến như thế , cực khổ rồi “
Viên cung đình quan này nhận vàng lá , mặt mũi cũng không vui vẻ lắm , nhìn Đỗ Duy nhịn không nổi nói
- Công tước đại nhân . Chẳng lẽ ngài .. không vào cung lĩnh mệnh ư ? Phàm là nhận được thư ủy nhiệm tại đế đô đều phải vào cung . Đây chính là lệ …
Ý tứ trong lời nói là , mong Đỗ Duy cùng hắn vào cung đi
Đỗ Duy khoát tay
- Không cần , ta thân thể không tiện , nhiếp chính vương cũng biết , cũng sẽ không cùng ta so đo cái thứ nghi lễ vớ vẩn này . Ngươi trở về chỉ nói ta tiếp lệnh là được , ngày mai ta lập tức đi bộ thống soái , làm xong thủ tục , ta lập tức lên phương bắc …
Viên quan này trợn mắt nghĩ thầm : trâu bò thật ! Quả là đệ nhất quý tộc đế quốc ! Gan quả là lớn . Nhiếp chính vương hạ lệnh giao mấy chục vạn quân đội ở tiền tuyến cho ngươi , ngươi còn không thèm đi gặp mặt hắn !
Chẳng qua cái việc nhỏ này , cũng không phải loại quan bé xíu như hắn có thể làm gì nổi , chỉ có thế cáo từ mà đi
Người ở cung vừa đi , Đỗ Duy mới cười lạnh 2 tiếng , tiện tay đem phần lệnh này ném lên bàn
Hắn cúi đầu trầm tư 1 lát , thấp giọng nói “ Thần hoàng tử muốn điều ta ra tiền tuyến , cái này còn hiểu được . Nhưng mà… Carmille Ciro vì gì mà cũng đi xem náo nhiệt nhỉ ? Hắn vì gì mà xuất đầu tiến cử ta ? À , nhất định là ý tứ của lão già sau lưng hắn … chỉ là…. Cái lão già này có ý gì nhỉ ? “
Đỗ Duy rất rõ ràng , chính mình cũng nhiếp chính vương đã bắt đầu ly tâm – nhưng mới ly tâm thôi , còn xa mới trở mặt cùng nhau
Lúc trước nháo nhào 1 trận , khiến quý tộc đế đô đều khẩn trương . Thực ra , chỉ có thần hoàng tử cùng Đỗ Duy là biết , song phương mới thăm dò nhau mà thôi
Trở mặt… lúc này còn xa mới trở mặt . Cũng chưa quyết liệt tới mức này , chí ít lúc này ,2 bên đều vẫn nhớ tình bằng hữu lúc trước
Gần gần chỉ là thăm dò mà thôi
Còn về thăm dò cái gì ?
Nói ra cũng phức tạp …
Căn bản thế này : thần hoàng tử thân mang bệnh nặng , hắn không muốn người khác biết , càng không muốn Đỗ Duy biết . Nhưng Đỗ Duy đoán được , chỉ là Đỗ Duy không nghĩ thần hoàng tử biết mình đoán được , sau đó thần hoàng tử hoài nghi Đỗ Duy đã đoán được , chỉ là thần hoàng tử lại không muốn Đỗ Duy biết chính mình hoài nghi Đỗ Duy đoán được , hiện tại , Đỗ Duy không muốn cho thần hoàng tử biết mình đoán được hắn hoài nghi mình ….
Con mẹ nó , thật sự là 1 cái siêu cấp hỗn loạn loằng ngoằng a !!
Thế là , 2 bên cùng tạo thành va chạm như thế , kỳ thực chỉ là thăm dò đối phương mà thôi
2 người , 1 người minh bạch thì giả hồ đồ , 1 người hồ đồ thì giả minh bạch
Mà bản chất vấn đề , chỉ là bệnh tình của thần hoàng tử ! Không quản Đỗ Duy có ý tứ gì , hắn cũng phải giả vờ chính mình không biết . Không thể để tờ giấy mỏng ngăn cách bị chọc thủng – trời cũng không dám phá .Mọi người như vậy sẽ đều bình an vô sự
Nhưng một khi tầng giấy này bị chọc thủng … thế thì tình huống sau này sẽ rất khó khống chế
Chuyện này thực ra ai cũng rõ ràng : thần hoàng tử nếu thật sắp chết , nhất đinh là sẽ vì con mình mà chuẩn bị . Theo lẽ thường mà nói , hắn nên xuống tay với Đỗ Duy – hắn vẫn không động thủ . Hiện tại chưa động thủ , nhưng đạo lý này Đỗ Duy minh bạch , thần hoàng tử cũng minh bạch
Chỉ là thần hoàng tử không thể để Đỗ Duy biết , bởi 1 khi Đỗ Duy biết , như vậy Đỗ Duy sẽ phòng bị . Nếu ngươi muốn đụng đến ta , không chừng ta còn động ngươi trước ! Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường mà
Đỗ Duy sợ thần hoàng tử động thủ trước , thần hoàng cũng sợ Đỗ Duy động thủ trước – tuy cả 2 bên đều không muốn động thủ - thậm chí có khả năng cả 2 người đều không nghĩ sẽ động thủ với đối phương . Nhưng cứ hoài nghi nhau kéo dài như thế , khó đảm bảo được không có ai nhịn không nổi mà ra tay
Rút cục , trên đời này thứ không bảo đảm nhất là lòng người
Đỗ Duy không thể đem toàn bộ chuyện sống chết của cả gia tộc mình ký thác ở sự nhân từ của thần hoàng tử . Mà thần hoàng tử cũng không dám đem an nguy của hoàng thất ký thác ở lòng trung thành của Đỗ Duy
Hai người đều 1 tay đề phòng nhau
1 vòng tròn luẩn quẩn …
Đỗ Duy nhận lệnh , cũng không trực tiếp đi hoàng cung mà chạy tới bộ thống soái , tìm Carmille Ciro . Hắn tiến cử mình , cũng không thể cứ làm mặt lạnh được
Tiền tuyến đang thua , muốn ta thu thập tàn cuộc , cũng không thể bảo ta 1 người 1 ngựa đi chịu chết chứ .
Viện quân đâu ? Cho ta bao nhiêu quân ?
Carmille Ciro cũng không vòng vo , trực tiếp nói cho Đỗ Duy : quân : có ! Nhưng không phải quân đoàn chủ chiến . Dù sao quân đoàn chủ chiến tinh nhuệ nhất đế quốc , Bạo Phong quân đoàn đã ra hết tiền tuyến từ lâu rồi . Phía sau có vương thành cận vệ quân , cũng sớm rút 1 ít ra tiền tuyến . Còn 1 sư đoàn khác , lại kéo đến hành tỉnh Norin – phòng ngừa ai á ? Không phải là phòng ngừa Đỗ Duy ngươi hay sao ?
Bây giờ , vương thành cận về quân còn phải bảo vệ đế đô , đừng nói 1 sư đoàn , 1 tiểu đoàn cũng không rút ra nổi
Cho nên , cấp cho Đỗ Duy chừng 5 vạn viện binh , 3 vạn là từ thủ quân phương Nam điều tới , 2 vạn kia , 1 là sư đoàn dự bị , cùng 1 quân thừa ra lúc xây dựng quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên . Hiện tại chắp vá thành 1 sư đoàn hoàn chỉnh , cấp cho Đỗ Duy
Đỗ Duy vừa nghe , vẫn còn trong bộ thống soái , xắn tay áo lên , ra vẻ muốn cùng Carmille Ciro đánh nhau !
Đùa kiểu gì vây ! Tiền tuyến khẩn cấp . Các ngươi phái 1 người tàn tật ngồi xe lăn như ta ra , đã rất vô nhân đạo rồi ! Cấp lính , cũng chả phái lính tốt gì hết ! Thủ quân phương Nam ? Những thằng cha đó như thế nào ta còn không biết ư ! Duy trì trật tự địa phương còn được , đánh nhau ? Nằm mơ đi !
Còn về sư đoàn dự bị .. Gặp quỷ . Năm đó thành lập quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên , có thể tưởng tượng tinh nhuệ đã bị rút đi sạch rồi . Đám còn thừa lại có trời biết là cái đám gì !
Không làm không làm !
Các người bắt nạt người tàn tật như ta , vi phạm nhân quyền a !!
Đỗ Duy đã sắp sửa muốn đại náo 1 phen , kết quả Carmille Ciro tức khắc mềm nhũn ra , gấp gáp kéo 1 cái , thấp giọng cười khổ :
- Công tước đại nhân của ta , ngài đừng có ở đây làm loạn à . Việc này toàn là nhiếp chính vương hạ lệnh , ta chỉ có nói ra thôi
Đỗ Duy chớp mắt :
- Nếu đã thế , ta tự mang quân của mình đi tiền tuyến có được không ? Ta tự rút quân đội của mình ấy ! Tính là lão tử phá nhà vì nước !
“Không được không được “ Carmille Ciro kiên quyết cự tuyệt “ Rút tư binh lên tiền tuyến , không có điện hạ gật đầu tuyệt đối không được ! Hơn nữa … lúc trước tây bắc không phải có thảo nguyên nổi loạn sao ? Lúc này không thể rút tư binh của ngài được “
Đỗ Duy 1 bộ dạng bực mình , kỳ thực cười thầm : sớm biết là thế mà
Đương nhiên sẽ không cho mình mang tư binh lên tiền tuyến !
Nhiếp chính vương xuất chiêu này , đem mình đuổi ra tiền tuyến , danh nghĩa là cho 20 vạn quân , kỳ thật là cách ly mình cùng căn cơ của gia tộc
Từ đế đô đến lãnh địa của mình – tây bắc là quá gần , phải tống mình lên tiền tuyến , nói dễ nghe là cho mình 20 vạn quân
Chỉ là…. Những quân đó toàn là quân chính quy à ! Đều là các lão già trong Bạo Phong quân đoàn , tướng lĩnh quân đội từ khắp nơi điều tới . Nếu mình tới , trong thời gian ngắn , căn bản không thể biến những quân đội này thành người thuộc về mình
Trên danh nghĩa là nắm quân quyền , kỳ thật … là biến mình thành “ quan “ bên trong 20 vạn quân
Lính không phải là của mình . Đừng nói là nhận lệnh làm chủ tướng tiền tuyến . Cho dù phong mình làm nguyên soái , cũng là tư lệnh “ không “ quân à
Không được , tư binh không dùng , nhưng ít nhiều cũng phải tranh thủ 1 chút chỗ tốt
Đỗ Duy suy nghĩ 1 lúc , lắc đầu
- Carmille Ciro , ngươi cũng từ quân đội mà ra , hẳn là biết . Thân là tướng lĩnh , thủ hạ lại không có ai theo mình tư lầu , lúc đánh nhau rất bó tay bó chân . Ngươi cho ta 5 vạn qân này , ta cũng không hứng . Ngươi kêu ta mang theo , nhưng ta cần một vài người quen thuộc đi theo mới được . Nếu không … lão tử cáo bệnh , việc này ai thích thì đi mà làm , lão tử không làm !
Carmille Ciro cười cười
- Ngươi muốn gì ? Nói rõ xem , nếu không quá hà khắc , ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi
- “Hừ . Ngươi ‘ giúp ‘ ta còn ít ư “ Đỗ Duy cười quỷ dị , khiến Carmille Ciro có chút mất tự nhiên
- Thứ nhất , ta là 1 ma pháp sư . Ta mang vài ma pháp sư theo ra tiền tuyến . Đây là việc riêng của ta , cái này không tính là trái lệ chứ
- " Đương nhiên “ Carmille Ciro lập tức gật đầu . “ Luật pháp đế quốc cũng không quản ngươi mang nhiều hay mang ít . Ta biết công tước hoa tulip ngươi là ủy viên học viện ma pháp đế quốc , ngươi tự chiêu mộ ma pháp sư tương trợ , cũng là việc riêng của ngươi “
- " Tốt! “ Đỗ Duy lập tức kéo 1 viên thư ký bên cạnh “ Viết ra đi ! Viết hết ra đi ! Giấy trắng mực đen mới rõ ràng ! “
Hắn ho khan 1 tiếng , thấy viên thư ký kia đang ghi ghi chép chép , mới nói :
- Ta cũng không điều tư binh tây bắc , chẳng qua , lúc trước đến đế đô ta mang theo 1 ngàn thân vệ kỵ sĩ . Những người này ta muốn mang lên tiền tuyến , không vấn đề gì chứ
- “Ta nhớ ngươi mang đến có 500 , đâu có tới ngàn …. “ mới nói tới đây , nhìn Đỗ Duy trừng mắt , Carmille Ciro gật đầu gấp “ Tốt tốt ! Ngươi thân là đế quốc quý tộc , công tước cao quý , đã quen dùng thân vệ theo mình . 1 ngàn thân vệ . Được ! “
Hắn nghĩ thầm : 500 với 1000 , chênh lệch cũng chả bao nhiều . Thêm 500 người , trong 20 vạn đại quân chả có tác dụng quái gì . Đỗ Duy ơi là Đỗ Duy , việc nhỏ thế này ngươi tranh làm gì
Đỗ Duy lập tức quay đầu với viên thư ký kia
- “ Viết tử tế vào ! 1000 kỵ sĩ hộ vệ. 1 chữ cũng không được đổi ! “
Khi viên thư ký này viết xong , Đỗ Duy nhìn qua 1 lượt mới cười cười thỏa mãn
- “ Không sai không sai . Tiếp tục viết này .”
Hắn ho khan 1 tiếng
- “ Thứ 3 , lần này trong học viện quân sự cũng đã học 1 năm . Ta mang mấy người lên tiền tuyến ma luyện 1 chút , cũng không quá đáng chứ “
- “Được . Chẳng qua nhiều nhất 10 người . Toàn bộ bọn họ đều là tương lai đế quốc , không thể giao hết cho ngươi được . Ta còn có không ít an bài cho họ , ngươi không thể mang hết đi được “
- “Mười thì mười . Em trai ta không tính vào đó ! “ Đỗ Duy không khoan nhượng
Carmille Ciro trong bụng nháy 1 cái , cũng không phải việc gì quá lớn , chẳng qua Đỗ Duy thêm được 1 tên mà thôi
- “Việc cuối cùng “ Đỗ Duy cười cười “ Học viện quân sự thành lập , ta từng từ ngươi mượn 1 ít quân để huấn luyện . Những tên quân này cũng không nhiều , mà đệ tử của ta cũng đã quen dùng . Ngươi cấp nốt cho ta đi “
Nói xong Đỗ Duy tiếp lới
- “ Lần đầu tiên từ sở trị an đế đô mượn tạm 500 binh . Ta muốn . Lần thứ 2 từ vương thành cận vệ quân mượn tạm 2000 người . Ta cũng muốn “
Carmille Ciro cười khổ
- “ Binh sĩ sở trị an cho ngươi không khó , nhưng vương thành cận vệ quân .. ngươi 1 phát muốn lấy 2000 , cái này ta không cách nào làm chủ , ngươi biết luận pháp đế quốc , điều động quân đội , bộ thống soái có thể làm chủ . Nhưng mấy năm trước chính viến , điều động vương thành cận vệ quân vượt quá 500 người trở lên phải báo hoàng cung mới được . Ta tuy là quân vụ đại thân , cũng không có quyền điều động vương thành cận vệ quân “
- “Phiền ngươi đi hoàng cung 1 chuyến , gặp điện hạ thỉnh cầu giùm ta “ Đỗ Duy khẽ cười “ Chẳng qua , ta tin tưởng , điện hạ nhất định sẽ đáp ứng “
- “Tốt thôi “ Carmille Ciro cũng không muốn cùng Đỗ Duy dây dưa quá lâu , mà lại có 2000 vương thành cận vệ quân , cũng không tính là quá nhiều
Đỗ Duy lúc này cười ha hả , cười toét miệng , vỗ vai Carmille Ciro
- “ Tốt , ta đa tạ ngươi trước ! Phần ghi chép này , phiền ngươi ký tên đóng dấu cho đủ thủ tục đi “
Cuối cùng , Carmille Ciro chỉ có thể ký tên ở dưới , đồng thời đóng dấu của quân bộ vào
Nhìn thứ này tới tay , Đỗ Duy đột nhiên cười ha hả , sau đó , dưới ánh mắt kinh ngạc của Carmille Ciro cùng quan viên quân bộ , hắn đột nhiên từ xe lăn đứng dậy , khẽ phất tay áo , nghênh ngang đi tới trước mặt Carmille Ciro !
“ Ngươi ! ! Chân của ngươi ” Carmille Ciro biến sắc “ Ngươi … “
Đỗ Duy hừ 1 tiếng , nhàn nhạt nói
- “ Ta muốn lên tiền tuyến , không thể ngồi xe lăn mà đi . À , cũng nói luôn , Đỗ Duy ta 1 lòng vì nước , cảm thấy xúc động , chân tàn tật đột nhiên tốt lên . Đây nên coi là thần linh phù hộ mà “
Nói xong , Đỗ Duy khẽ gật đầu với người của quân bộ , nghênh ngang như vậy mà đàng hoàng ra khỏi cửa lớn !
Đưa mắt nhìn Đỗ Duy đi rồi , lại nhìn xe lăn mà hắn tùy ý ném lại , Carmille Ciro nhịn không nổi cười khổ
A.. đem hắn tống ra tiền tuyến , giao 20 vạn quân đội đế quốc cho 1 tay hắn. Quyết định này… có thật sự là chính xác không ?