Ánh mặt trời chiếu trên đại điện, cuốn trôi đi cái không khí ẩm thấp của mùa đông và hàn khí trong cung điện.
Đại điện cổ lão này, là tòa cung điện lớn nhất trong quần thể kiến trúc nguy nga của Hoàng thành, huy hoàng dưới ánh mặt trời. Ngàn năm trước, hoàng đế vĩ đại khai quốc Aragon cũng tại nơi này, công bố quốc thư, tuyên bố khai quốc, dưới sự hoan hô của vô số chiến sĩ trung thành.
Mặc dù đã trải qua thời gian hàng ngàn năm, vô số hoàng đế đã tiêu phí một lượng lớn kinh phí để tu sửa cùng khoách trương tòa đại điện này. Đến nay, tòa kiến trúc cổ lão này không những không bị mục nát (xuống cấp), ngược lại càng thêm huy hoàng.
Hai bên là những cột trụ đứng hình tròn mà vài chục người mới có thể ôm giép, được khắc đầy những phù điêu hoa mỹ. Trên những phù điêu kia, toàn bộ đều là những nhân vật anh hùng truyền kỳ trong chiến tranh khai quốc. Hỏa bồn to lớn, ngọn lửa thiêu đốt quanh năm không tắt, mà những kim giáp võ sĩ đứng tại hành lang cũng đều là những dũng sĩ tinh nhuệ được chọn lựa kỹ càng từ ngự lâm quân, mặc những khải giáp tối tinh vi, tay cầm trường phủ (rìu dài), đừng nghiêm thành hàng.
Đây là nơi tượng trưng cho quyền uy cốt lõi nhất của hoàng quyền đế quốc, những lúc đế quốc ban hành những quốc sách quan trọng, nhà vua triệu tập trọng thần quý tộc thương nghị quyết sách đều là ở tại đây.
Mà hôm nay, sau khi trải qua một mùa đông, Nhiếp Chính Vương điện hạ tại nơi này triệu tập đông đúc các đại thần, thương nghị tình hình chiến sự nơi tiền tuyến.
Cửa chính của đại điện khép chặt, mà lúc này đây, một người hầu cung đình, gấp rút theo hành lang chạy tới, tuy nhiên vẫn bảo trì tư thế khom lưng, mông hơi hướng về phía sau. Tư thế này có chút buồn cười, chẳng qua những võ sĩ đứng hầu kia lại không có ai dám chê cười, thậm chí cũng không có một người nào đi lên ngăn trở.
Chỉ bởi vì, người hầu cung đình này, dưới chân mang hài, chạy rất gấp, trong tay lại nâng cao một ống quyển màu hồng, giơ quá đỉnh đầu, ống quyển kia màu hồng tươi, giống như là dùng máu nhuộm thành.
Màu hồng, tượng trưng cho chiến báo khẩn cấp của tiền tuyến, án chiếu theo lệ, nếu là chiến báo khẩn cấp này, lúc truyền đến hoàng cung thì mặc kệ là ai cũng không được để lỡ một khoảnh khắc nào, cho dù là canh ba nửa đêm, loại chiến báo này đến cũng phải trực tiếp giao đến tay của nhà vua! Đây cũng là thiết luật của khai quốc hoàng đế Aragon lập ra!
Tuy nhiên, trăm ngàn năm qua, đế quốc hoàng đế không giống nhau, đôi khi cũng có những vị quân chủ dốt nát tại vị, không thể tránh khỏi hoang hóa một số chính vụ, nên cũng có người dần không còn tuân theo những thiết luật này. Chẳng qua hiện tại Nhiếp Chính Vương là một người nghiêm chỉnh, những thiết luật này đều phải nghiêm khắc chấp hành!
Người hầu này chạy đến trước cửa đại điện, nhìn quanh những kim giáp võ sĩ đứng ở ngoài cửa điện, thần sắc có chút khẩn trương, lại gắng mở lớn cổ họng, lớn tiếng quát:
- Chiến bào khẩn cấp từ Tiền tuyến đến!!!.
Hắn cố gắng nói lớn hết sức. tức thì đem âm thanh truyền vào trong đại điện.
Quả nhiên, một lát sau, cửa đại điện mở ra, hai quan viên cung đình khuôn mặt trầm lặng đi ra, lại không có chút bộ dáng trách tội nào mà chỉ là một không mặt nghiêm túc, trịnh trọng tiếp lấy ống quyển màu hồng sắc, chạy nhanh vào trong.
Bên trong đại điện, Nhiếp Chính Vương ngồi ở bảo tọa trên cao, hai bên phía dưới, có quân vụ đại thần trẻ tuổi của đế quốc Camile Ciro, tướng lĩnh quân phương cao cấp, Tài chính đại thần, cùng với rất nhiều quan viên cao cấp, lễ nghi đại thần. Còn có bảy, tám nhân vật có quyền cao chức trọng của đế quốc, trong đó có một người gã béo, lại chính là Dransa Mats (ma thú Dransa).
Cái tên ma thú Dransa mặt đầy hồng quang này đang lớn tiếng nói cái gì đó, lại bị cắt ngang, nhưng cũng không có nửa điểm không vui nào, mắt thấy quan viên trịnh trọng đem một ống quyển màu hông giao cho Nhiếp Chính Vương, hắn lập tức đem kế hoạch liên quan đến hậu cần của chiến khu tiền tuyến tạm thời ngừng lại, đứng tại chỗ, ánh mặt trộm nhìn Nhiếp Chính Vương.
Thần hoàng tử ngồi ở bên trên, sắc mặt bình hòa tiếp lấy ống quyển, mặt trên niêm phong vẫn hoàn hảo, hắn mở ra lấy ra bên trong một cuộn da dê rồi nhìn vào, bên dưới đông đúc những người có mặt nhìn vào Nhiếp Chính Vương, thử xem từ trên khuôn mặt mà nhìn ra manh mối gì, nhưng Nhiếp Chính Vương xem xong, thần sắc không có gì biến đổi, cả cơ thịt của khóe mắt cũng không biến hóa nửa phần, tiện tay đem ống quyển giao cho người hầu thu vào, mới đem nhãn thần lần nữa rơi lại trên Dransa, hòa nhã nói:
- Ân, ngươi tiếp tục nói, tiếp theo vật tư phải điều vận (điều động, vận chuyển) làm sao?
Dransa tựa hồ có chút thất thần, sau đó lập tức phản ứng lại, ho khan hai tiếng mới lúc lắc thân hình béo mập to lớn, lúng túng lớn tiếng nói:
- Là!... Ách, vừa rồi ta nói đến vấn đề liên quan đến điều vận… Trước kia, lương thảo vũ khí còn được coi là sung túc, nhưng sau khi vận chuyển đến phương Bắc một tháng, lại biết ngoài tiền tuyến áo giáp và cung tiễn tiêu hao rất nhanh, những thứ còn dự trữ trong kho thì rất nhanh sẽ hết. Về phía quân nhu thì đã thúc dục hai lần, chỉ là hậu phương cần thêm thời gian sản xuất… Điện hạ, gia tộc ta đã ra sức sản xuất một lượng lớn quân nhu nhưng số lượng lại có chút không đủ, chẳng qua chỉ có thể đáp ứng nhu cầu tạm thời. Còn về phương diện vận chuyển, ta phải bàn qua với quân vụ đại thần Cmile Ciro đại nhân, hiện tại phương diện vận chuyển đã đủ sức gánh vác. Ý của ta là, dứt khoát triển khai một hạm đội hải quân, phân thành một nhóm chuyên môn vận chuyển phá giáp tiễn, còn các loại vật tư khác thì vẫn còn có thể kéo dài một chút thời gian…
Dransa day day trán, cũng nói xong đoạn này - kỳ thực hắn chỉ là một thương nhân giàu có, đối với những quốc vụ này cũng không quen thuộc. Chỉ là mấy năm gần đây theo Nhiếp Chính Vương nắm quyền, hắn cũng tính là thuộc hệ của Thần hoàng tử, nên tự nhiên cũng nước lên thuyền lên, danh phận cũng dần tăng, hiện tại có được một chức quan, chính thức từ thân phận thương nhân biến thành một trọng thần của đế quốc, ủy nhiệm hắn đảm nhiệm chức quân vụ hậu cần của chiến khu tiền tuyến cũng khiến hắn phí một phen tâm tư. Còn về đoạn báo cáo này cũng không phải Dransa có thể nói ra, mà là tối hôm qua trong nhà có người soạn thảo sẵn, còn hắn thì học thuộc lòng.
Vừa rồi bị ngắt ngang một cái, trong nhất thời quên mất một chút, chẳng qua cũng có thể may mắn nói hết. Nhưng nghĩ tới lần báo cáo này nói lưu loát, hắn trong lòng cũng có chút đắc ý, lòng nghĩ: Lúc trước người khác đều gọi ta là một thương nhân giàu đến chảy mỡ, hiện tại ta tốt cấu gì cũng là một trọng thần của đế quốc, bọn họ chắc phải dụi mắt mà nhìn.
Chỉ là, Dransa day day trán, lại không có phát hiện rằng Thần hoàng tử ngồi phía trên, tuy sắc mặt bình thường nhưng là nhãn thần kia… lại tựa hồ như không chuyên chú. Dransa bên dưới nói một hồi, Thần hoàng tử cũng đại khái nghe ra được bảy tám phần, dư hiểu tâm tư của hắn nên cũng đã chuyển sự chú ý vào chiến báo từ tiền tuyến kia.
Cuối cùng, lão béo phí một hồi nước bọt, nói xong, thì Thần hoàng tử gật đầu, cũng không có ý tứ tán thưởng hay ca ngợi, nhẹ nhàng nói một câu:
- Ân, Ta biết rồi. Chuyện này ngươi cùng Camile Ciro thương lượng lại đi, cứ làm như thế là được.
Dransa không khỏi có chút tự ti, chính mình làm nên một chuyện lớn như vậy, tưởng như sẽ được tưởng thưởng xứng đáng nhưng lại chỉ được Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng nói một câu như vậy thì trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
May mắn thay, Thần hoàng tử là ngươi thông minh cỡ nào, vừa nhìn vào sắc mặt của gã béo thì liền hiểu rõ mọi chuyện, khẽ cười rồi nói thêm một câu:
- Này gã béo, ngươi làm chuyện này thật giống một đại thần của đế quốc, xem ra cho ngươi cái chức này là đúng rồi. Nỗ lực làm cho tốt đi!
Nghe được câu này, mới khiến cho mặt Dransa có thêm chút ý cười.
Sau đó, Thần hoàng tử ho khan một tiếng:
- Vừa mới nhận được chiến báo của tiền tuyến, những dị tộc dã man kia lại tấn công, tình thế rất là mãnh liệt. Chẳng qua trong chiến báo Rostock tướng quân có nói đã thành công đem thế công của địch đánh lui, chiến sĩ ngoài tiền tuyến tắm máu chiến đấu. Những dị tộc dã man kia tổn thất không ít.
Lời này nói ra, thì những người còn đang phỏng đoán bên dưới, sắc mặt đều được thả lỏng.
- Chẳng qua…
Nhiếp Chính Vương đột nhiên nhè nhẹ cười một cái, nụ cười trên mặt có thêm vài phần cổ quái:
- Phần quân báo này còn có một chuyện thú vị… Lần này đánh lui thế công của địch, trong đó lập công lớn nhất cũng không phải của tướng sĩ Bạo Phong quân đoàn, cũng không phải do các ma pháp sư hay thần thánh kỹ sĩ trợ chiến, mà là…
Nói tới đây, Thần Hoàng tử cố ý dừng lại một cái, nhìn sắc mặt của mọi người bên dưới, mới tiếp tục nói:
- Là một thánh giai cường giả!
Thánh giai cường giả?
Lờ vừa nói ra, không ít người đều kinh ngạc.
Trên đại lục, hiện tại mọi người đều biết một thánh giai cường giả, chính là Rodriquez. Có lẽ phần lớn mọi người đều không biết, nhưng hiện tại phần đông chúng nhân trong đại điện đều là những quý tộc của đế quốc, không ít người đều biết Rodriquez chính là thủ hạ của Đỗ Duy.
- Không phải là Ngân Tiêu Kiếm Thánh.
Thần Hoàng tử cười hắc hắc:
- Xem ra đế quốc của chúng ta lại có thêm một thánh giai cường giả. Có điều thú vị là, vị thánh giai cường giả này cũng là thủ hạ của công tước hoa Tulip… có cái tên cũng thật kỳ quái, giống với tên kỵ sĩ phản bội Hussein bị giáo hội lùng bắt a.
Hussein?
Thủ hạ của Công tước hoa Tulip, một thánh giai cường giả cũng gọi là Hussein?
Lời này vừa nói ra, người nói có ngữ khí quỉ dị còn người nghe có biểu tình khó đoán. Một lúc lâu, trên đại điện lại sa vào một mảnh trầm mặc!
Tiền nhiệm thần thánh kị sĩ Hussein phản bội giáo hội đã chết - đây chính là giáo hoàng của Quang Minh Thần điện tự thân phát ra công cáo, giấy trắng mực đen còn ghi rất rõ ràng!
Vậy mà không lâu sau, lại có một kị sĩ thủ hạ cùa gia tộc hoa Tulip có thực lực cường hãn, cũng gọi là Hussein?
Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, thâm ý trong đó đều ít nhiều có thể đoán được vài phần.
Chỉ là… chuyện này dường như có quan hệ đến giáo hội, cái này rất khó nói. Càng trọng yếu hơn là… còn có quan hệ cũng Đỗ Duy!
Nếu như là ngày trước cũng được thôi. Nhưng hiện tại, bởi vì lúc trước Công tước hoa Tulip cùng hoàng thất có chút bất đồng, thanh thế còn sa sút, nhưng đến hiện tại cũng cũng không rõ ràng đến cùng là trong lòng Nhiếp Chính Vương đối với Công tước hoa Tulip có thái độ gì.
Cho nên, loại chuyện như thế này, hồi lâu sau thì người trong đại điện vẫn ngậm miệng, không ai dám tùy tiện phát biểu ý kiến gì.
Thần Hoàng tử ngồi ở phía trên, lạnh lùng nhìn vào chúng nhân bên dưới. Hắn như thế nào lại không biết tâm tư của họ? Trầm ngâm một lát, Nhiếp Chính Vương khẽ nhạt nói:
- Trên đại lục lại có thêm một thánh giai cường giả, đây là việc tốt, chứng minh tinh thần thượng võ của đế quốc càng phát triển! Còn về cái tên này… cùng tên với tên phản đồ của Thần điện, nghĩ rằng cũng là trùng hợp. Hừ, Hussein… Trên đại lục người gọi là Hussein nếu như truy ra hết thì chỉ sợ có đến bảy tám ngàn người. trên đời này có rất nhiều người cùng tên, cũng không cần phải để ý lắm.
Thần Hoàng tử nói vậy cũng xem như là biểu lộ thái độ của mình. Bên dưới, những người này mới có khẩu khí, từng người một đứng lên biểu thị tán đồng, càng có nhiều người lại vỗ mông ngựa, nói Nhiếp Chính Vương là một lãnh đạo anh minh, tận lực đề cao tinh thần thượng võ mới có thể khiến dân gian ngày càng xuất hiện nhiều võ giả cường đại… vân vân…
Những lời này thì sẽ không có nhiều người tin tưởng, chỉ là trên quan trường, những loại người như thế thì cũng không thiếu được. Một lát, trên đại điện vừa rồi tĩnh mịch giờ lại náo nhiệt hẳn lên.
Thần Hoàng tử nghe một chút, lòng cũng đã ra quyết định, liền mở miệng nói:
- Nếu đã là kỵ sĩ thủ hạ của Công tước hoa Tulip trợ chiến thì cũng tính là hành động ra sức vì nước, huống hồ lập được công lớn như vậy thì không thể không phong thưởng. Ừm… Nhưng đây là thủ hạ của Công tước hoa Tulip, không thể trực tiếp phong cho hắn chức vụ trong quân đội… Các vị, có ai có kiến nghị gì không?
Vấn đề này, lại không có ai trả lời.
Yên lặng một lát, không ít người đều đem nhãn thần hướng về phía tài chính đại thần - bởi vì Đỗ Duy trước đây cùng hoàng thất có chút quan hệ bất hòa, dường như có chút tai họa ngầm. Kết quả, là đám nhân vật quyền quý đối với Đỗ Duy đều tránh không kịp, nào còn ai dám cùng Đỗ Duy đứng chung chỗ?
Trên đại điện lúc này, nói đến phong thưởng cho thủ hạ kỵ sĩ của Đỗ Duy, thì không ai dám đứng ra nói tốt - đương nhiên, nói xấu thì cũng không ai nguyện ý.
Rốt cuộc Đỗ Duy hiện tại còn chưa rơi đài, Nhiếp Chính Vương thì thái độ cũng không rõ ràng, ai cũng không tình nguyện đi đắc tội với bất cứ ai.
Nhưng là, nếu như phong thưởng cho thủ hạ của Đỗ Duy, vậy trên đại điện lúc này, người bị đánh một cái lạc ấn “hệ của Công tước hoa Tulip” thì ngoài tài chính đại thần còn có ai? Ai bảo ngươi đem cháu gái của mình gả cho đệ của Đỗ Duy? Ngươi không tính là người thuộc hệ của Công tước hoa Tulip, nhưng cũng là thuộc hệ của Công tước hoa Tulip!
Loại chuyện nói tốt giúp cho Đỗ Duy này… ngươi đi làm đi!
Tài chính đại thần cũng có chút khó xử, lão đầu này là một người vô tư vì nước, hắn hiểu rõ ý tứ của những ánh mắt kia, hắn rất công bằng, không sợ người khác nghĩ gì, càng không sợ Nhiếp Chính Vương nghĩ sai. Chỉ là… hắn là tài chính đại thần, loại chuyện phong thưởng theo quân công này, hắn cũng không thích hợp mở miệng.
Ho khan một tiếng, giương mắt nhìn quân vụ đại thần Camile Ciro, lại nhìn thấy Camile Ciro híp tròng mắt lại, bộ dáng như không liên quan đến mình. Tài chính đại thần nhìn thấy, trong lòng không khỏi cười khổ: tên tiểu tử này, tuổi còn trẻ, lại học đủ cả bộ dáng của lão tể tướng. Hừ, cũng là một tiểu tử giảo hoạt. Lúc trước cùng Đỗ Duy xưng huynh gọi đệ, bây giờ lại giả vờ không liên quan đến.
Lúc này, những chuyện liên quan đến Đỗ Duy cũng có chút cao thâm khó lường, ánh mắt của mọi người nhìn vào tài chính đại thần làm cho lão cũng có chút nôn nóng, cuối cùng không kìm được, ho khan một tiếng, mở miệng nói:
- Cái này… Điện hạ… nếu như là thủ hạ của Công tước hoa Tulip, như vậy không giao cho chức vụ nào là đúng… Hiện tại ở các chiến khu tiền tuyến, chiêu mộ các lính đánh thuê đã thành một đội quân, nhưng cũng không tính là thuộc biên chế của đế quốc. Ta xem, không bằng ủy nhiệm cho vị kỵ sĩ này làm thủ lĩnh của đám lính đánh thuê, sau đó… đã là thánh giai cường giả, thì đều là người siêu nhiên, thưởng cho kim tệ hay tài vật thì họ đều không cần. Cho nên, ý của ta là… công bố ra ngoài, trao cho huy chương cùng tên gọi cao quý là được.
Thần Hoàng tử cười cười, thuận theo nói:
- Kiến nghị này rất tốt, trao cho vị kỵ sĩ Hussein này, một huy chương anh dũng màu bạch ngân của đế quốc, cùng với một hiệu xưng “Hộ quốc thánh giả”. Ân, nếu đã là thánh giai cường giả thì cái danh hiệu thánh giả này cũng xứng đáng. Ngoài ra, cứ theo ngươi nói, đám lính đánh thuê kia cũng để cho hắn phụ trách… Ách, đúng rồi, lúc trước tướng quân Ron Barton của gia tộc hoa Tulip cũng đã được điều đi tiền tuyến phụ trách thống lĩnh đám lính đánh thuê này… như vậy, tên Hussein này tính là phó thống lĩnh đi.
Dừng một chút, Thần Hoàng tử lại nói:
- Còn nữa... tiền tuyến có báo, những lính đánh thuê kia có tác chiến đánh địch, cũng lập công, lần này cũng tính là một lần phong thưởng. Các ngươi tài chính và quân vụ đại thần thương lượng lại, án chiếu theo quân công mà ban thưởng… Ngoài ra, đám lính đánh thuê a, cũng phải cấp cho một cái tên, nếu không đều gọi là đám lính đánh thuê thì cũng không dễ nghe.
Thần Hoàng tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Ta nghĩ ra một cái tên… gọi là “Nanh Sói” đi, đám lính đánh thuê này, sau này đổi tên thành “Nanh Sói quân”.
Hắn là Nhiếp Chính Vương, chúa tể của đế quốc, lời hắn nói ra thì ai dám phản đối?
Sự tình đã được định như vậy.
Hussein động thân một cái, liền được Nhiếp Chính Vương của đế quốc phong cho chức phó thống lĩnh của “Nanh sói quân”. Nhận huân chương anh dũng màu bạch ngân của đế quốc, cùng với xưng hiệu “Hộ quốc thánh giả”. Không đến nửa ngày thì ở phủ Công tước của Đỗ Duy cũng nhận được tin tức.
"Nanh sói quân?", Đỗ Duy khẽ cười, vỗ vỗ bàn tay:
- Tên hay, bén nhọn như răng nanh của chó sói.
Bên cạnh là Joanna lại có sắc mặt lo âu:
- Ngươi cười cái gì? Ngươi đem Hussein phái đến phương bắc, vừa ra tay thì toàn bộ đại lục đều biết. Đừng quên hắn còn có thân phận là phản đồ của giáo hội, giáo hội tìm tới gây phiền toái thì làm thế nào?
- Tìm phiền toái? Ai tới tìm phiền toái?
Đỗ Duy hừ một tiếng, bộ mặt không quan tâm:
- Giáo hoàng bệ hạ lời nói vàng ngọc, giấy trắng mực đen đã công bố qua: phản đồ Hussein chết rồi! Hắn là giáo hoàng, lãnh tụ tinh thần của đế quốc, hắn nói chết rồi thì là chết rồi! Hiện tại thì Hussein, chỉ là một cái tên không khéo trùng vói tên phản đồ đó thôi, chẳng lẽ trên đời này trùng tên trùng họ cũng có tội ư? Hắc hắc… giáo hội muốn truy cứu? Tốt a! Giáo hoàng bệ hạ nói lời không giữ lời? Người bình thường nói không giữ lời thì không tính, nhưng hắn là ai? Giáo hoàng a! Lãnh tụ tinh thần của đại lục a! Chẳng lẽ hắn tự vả vào miệng mình? Giáo hoàng giấu mặt ở đâu a!
Hắn tuy là đang giảo biện, nhưng lúc nói chuyện lại mang một giọng điệu chính trục. Một bộ dạng vô sỉ đến cùng cực, Joanna bên cạnh nhìn mà cũng dở khóc dở cười.
Cười một lát, Joanna mới khó hiểu hỏi:
- Đỗ Duy, huynh đem Hussein phái ra tiền tuyến chém giết, như quả là bận tâm bên trong thú nhân có cường giả tham chiến, tiền tuyến không chịu được thì cũng tính là hợp lí. Chỉ là, phái Hussein không bằng phái đi Rodriquez, hoặc giả…đưa ta tới đó chém giết một trận cũng không sai.
Nói đến đây, Joanna hơi lúng túng, trộm nhìn Đỗ Duy một cái thì thấy Đỗ Duy đang cười nhìn nàng, liền chống nạnh nói:
- Làm sao! Ta ở đế đô cũng buồn gần chết rồi, đến tiền tuyến chém giết thì còn tốt hơn so với cả ngày ở đây.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Chưa phải lúc, chưa phải lúc. Nàng xem, tương lai chắc chắn có ngày chúng ta sẽ đến tiền tuyến.
Joanna có chút nản lòng, tiếp tục nói:
- Không biết như thế nào, chàng khiến cho Hussein công khai lộ diện thì sẽ có phiền hà.
Đỗ Duy không lo nói:
- Phiền hà? Nàng sợ giáo hội đến tìm ta gây phiền hà? Giáo hội sớm đã biết là Hussein còn sống, Giáo hoàng cũng đã cùng ta có thỏa thuận. Hiện tại ư… Ta sợ giáo hội tìm ta gây phiền hà? Chẳng lẻ Hussein không lộ diện thì giáo hội sẽ bỏ qua cho ta ư? Hừ… vả lại…
Nói tới đây, thần sắc Đỗ Duy hơi chùng xuống, nhìn Joanna một cái, thanh âm có chút nhu hòa, thấp giọng nói:
- Joanna… Nàng, ta và còn có Vivian, ba người chúng ta ở cùng một chỗ, tình cảm tự nhiên là rất tốt, hàng ngày cũng nhàn nhã. Nhưng là có câu nói “kẻ không biết đói là kẻ đói”. Hắc hắc, cuộc sống của nàng hàng ngày quá mỹ mãn hạnh phúc, nhưng cũng đừng quên, cái lão gia hỏa Hussein này vẫn còn là xử nam. Nếu người hắn yêu là một hài tử bình thường thì cũng thôi đi, đằng này người hắn yêu là công chúa của đế quốc a. Muốn lấy công chúa của đế quốc, không có một thân phận thì tuyệt không có khả năng. Nếu chúng ta đồng ý thì Nhiếp Chính Vương cũng không đồng ý, mà nếu Nhiếp Chính Vương đồng ý… thì Hoàng thất tất nhiên cũng không thể đồng ý. Lại nói vị công chúa Louise kia, tuổi cũng không nhỏ, hôn sự đáng lẽ đã phải có, nếu như chúng ta không nắm chặt thời gian, một khi Hoàng thất an bài cho nàng một hôn sự thì đúng là một phiền hà.
Thở dài một cái, nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của Joanna, Đỗ Duy vươn tay ra nhẹ điểm lên chóp mũi nàng, mỉm cười nói:
- Ta muốn Hussein lộ diện, lộ diện thật hoành tráng! Sau đó quang minh chính đại lập công, cả đại lục đều biết đến tên của hắn! Hiện tại thì tốt rồi, hắn không còn bị truy nã mà đường đường là phó thống lĩnh của Nanh Sói quân, được nhận huân chương anh dũng bạch ngân của đế quốc, hộ quốc thánh giả của đế quốc. Một khi được thông qua các nơi mà công bố, chính là thân phận hợp pháp có giấy trắng mựa đen! Từ đây không còn bị truy nã mà chính là một người có địa vị ở đế quốc!
Đỗ Duy cười cười vỗ đùi mình, chậm rãi nói:
- Hiện tại a, cái thân phận này vừa trong sạch vừa vinh diệu. Nhưng là muốn cưới công chúa thì có chút không đủ, chằng qua là không cần gấp, chỉ cần Hussein lập chút công lao ở tiến tuyến, trên đầu có thêm mộ chút hào quang thì đã có đầy đủ thân phận, đến lúc đó, đến hoàng thất để cầu hôn công chúa thì cũng tốt.
Nói đến đây, trong mắt Đỗ Duy chớp qua một lẫm nhiên, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Còn về viêc Thần điện tìm ta gây phiền hà… Những thần côn kia thì lúc nào không tìm ta gây phiền hà? Huống hồ, Hussein đối với ta cũng là huynh đệ! Vì chuyện hạnh phúc của hắn… ta đã nhường nhịn Thần điện, cũng không tính là gì! Thần điện hiện tại sớm đã muốn giết ta một trăm lần rồi, hiện tại càng hận ta thêm một chút, muốn giết ta hai, ba trăm lần thì cũng không có gì sai biệt.
*
Đế quốc lại có một cường giả thánh giai, cái tin tức này lập tức được truyền bá trên khắp đại lục Roland. Càng huống hồ, thánh giai cường giả trên đại lục đã là một tồn tại gần như truyền kỳ, tuy nhiên Rodriquez thánh giai kia, mọi người đều biết vị Ngân Tiêu Kiếm Thánh này, năm đó từng tham dự vào chính biến. Tuy nhiên thánh giai cường giả không thể dùng tiêu chuẩn thế tục để nhận định, nên ít nhiều có chút không đủ vang dội.
Còn vị thánh giai cường giả mới xuất hiện này lại lập công lớn ở tiền tuyến… có thề giúp chúng ta đánh những chủng tộc dã man a!
Mà trong quá trình truyền bá “Hỉ sự”, tự nhiên cũng có không ít người nhiều chuyện, đem cái tên Hussein vào văn chương, dường như liên hệ đến tên phản đồ của giáo hội.
Chỉ là với các truyền văn này, giáo hội thủy chung vẫn bảo trì trầm mặc, không nói một lời.
Ngày thứ hai sau khi ban bố mệnh lệnh phong thưởng cho Hussein.
Công tước hoa Tulip đã ở trong phủ của mình “Dưỡng bệnh” mấy tháng, cuối cùng cũng đã bước ra khỏi phủ Công tước!
Sáng sớm một ngày nọ, Công tước đại nhân ra khỏi phủ đàng hoàng bằng xe ngựa, đi theo là một đội hộ vệ kỵ sĩ. Ra đến cổng thành, những quân cận vệ thành đều có chút không tin vào tròng mắt của mình.
Trong lòng mọi người đều đoán: vị Công tước đại nhân này xuất phủ, sợ rằng sau này đế đô không được thái bình!
Mà Đỗ Duy, lại ngồi trên xe ngựa, ra thành sau, trực tiếp đi đến nơi đã nhiều ngày xa cách “Học viện quân sự đế quốc”.
Xe ngựa dừng lại tại cổng của học viện, Đỗ Duy vẫn ngồi trên xe lăn, những giáo quan cùng binh sĩ hộ vệ nghe nói Công tước đại nhân đến liến gấp rút ra nghênh tiếp.
Một đội người vây quanh xe lăn của Đỗ Duy, chậm rại tiến vào học viện. Lúc đi qua thao trường, chỉ nghe thấy giáo quan hô quát lia lịa, lại là lúc huấn luyện các học viên.
Học viện quân sự, sớm đã có điều tới 500 Vương thành cận vệ quân, trú đóng tại đây. Phụ trách trật tự và thủ hộ, cũng là đảm nhiệm luôn việc giúp các học viên “Bồi luyện”.
Lúc Đỗ Duy đi tới thao trường, mấy chục sĩ quan đệ tử đang cùng hai trăm binh sĩ vũ trang toàn bộ của Vương thành cận vệ quân tiến hành diễn tập.
Đỗ Duy lập tức hạ lệnh đem xe lăn đẩy đến thao trường, cách một khoảng liền nhìn thấy một đám sĩ quan phân thành xanh đỏ hai phương đang đọ sức, làm dấy lên một khí thế nhiệt liệt.
Xe lăn Đỗ Duy phát ra tiếng cọt kẹt, vòng gỗ nghiền ép trên cát và đất của thao trường, đi đến một bên, chung quanh là một đám tùy tùng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều sĩ quan đệ tử. Có người tinh mắt thì lập tức nhận ra, người ngồi ở giữa trên xe lăn kia, khuôn mặt cười quỷ dị, ánh mắt tỏa ra hàn khí nhàn nhạt… không phải là người làm cho chúng ăn đủ đau khổ, viện trưởng đại nhân thì là ai?
Vừa nhìn thấy vị nhân vật sát tinh này trở lại, tức thì đệ tử toàn trường đều ngây dại, quên mất cả huấn luyện. Ai nấy đều coi chừng Đỗ Duy, có người còn há to miệng, kinh ngạc đến nỗi một chữ cũng nói không ra.
Còn có một đệ tử, đang lúc leo lên tường đất lại vừa lúc nhìn thấy Đỗ Duy, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc luôn tươi cười kia, cũng không biết thế nào, tức thời tay chân mềm nhũn. Nguyên bản là thân thủ mẫn tiệp, đột nhiên từ trên tường đất rơi xuống, ngã trên mặt đất. Nhưng hình như không thấy đau cứ như vậy mà trừng mắt nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy khẽ vung tay, nhếch miệng cười nói:
- Bọn tiểu súc sinh, ta đã trở lại rồi. Các ngươi có nhớ ta không a?
Lời nói này nhẹ nhàng phiêu đãng, nhưng mọi người đều không nói một câu, tất cả đều đình chỉ hô hấp nhìn vào viện trưởng đại nhân đã quay về, đại đa số đều nghĩ trong đầu một ý nghĩ “Cái tên gia hỏa thích giày vò người khác này trở lại rồi, sợ rằng sau này càng phải nếm nhiều đau khổ…”