- Đại ca!
Gabri lao tới như tên lửa. Trong phòng, Đỗ Duy thân dựa trên ghế, 2 chân ngâm nước nóng, bên cạnh có thị nữ giúp hắn rửa chân, đồng thời còn có người dùng khăn nóng lau mặt cho hắn.
- Đại ca!
Gabri vừa chạy vào, rèm cửa hơi bị kéo lên, lập tức có gió lạnh tràn theo.
Đỗ Duy mở tròng mắt nhìn em mình, khẽ cười:
- Chạy gấp vậy làm gì?
Gabri cười nói:
- Em nghe nói hôm nay chị dâu tới, cho nên tức tốc xuống đây, giữa đường gặp tuyết, đi thực khổ.
Đỗ Duy chỉ 1 cái ghế bên cạnh, sau đó đưa chén trà qua, Gabri trực tiếp 1 ngụm uống hết.
Bên cạnh, thị nữ đa kéo ống quần Đỗ Duy lên, dùng tay xoa bóp đùi của hắn – nghe nói là để đề phòng cơ thịt bị teo rút khi tê liệt.
Tuy nhiên, nguyên nhân tê liệt của Đỗ Duy rất đặc thù, căn bản không cần những hành động này. Chỉ là hắn vẫn phải chịu loại đãi ngộ ấy – đằng nào hắn cũng đang “giả bệnh”, có trời mới biết người hầu trong nhà có tai mắt của hoàng thất hay không.
Phải biết, phủ công tước là do Thần hoàng tử cấp cho mình, bên trong chắc chắn có gián điệp. Đỗ Duy sau khi tiếp thu, cũng lười kiểm tra, trực tiếp thu hết toàn bộ.
Nhìn anh mình vô lực dựa vào ghế, tròng mắt Gabri đột nhiên hơi đỏ, nhè nhẹ đẩy thị nữ ra, xắn tay ao, ngồi xổm trướt mặt Đỗ Duy, sau đó xoa nắn chân hắn.
Đỗ Duy nhíu mày:
- Em…
- Đừng xem thường em, hồi ở trong nhà, khi cha bệnh nặng, anh lại chưa về, lúc đó chính em giúp cha tắm rửa.
Gabri nhẹ nhàng nói.
Một câu nói như vậy, Đỗ Duy nguyên bản còn muốn hỏi thêm, nhưng cuối cùng cảm động ngậm miệng lại.
Yên tĩnh 1 lúc, Đỗ Duy ôn nhu nói:
- Em yên tâm, anh chỉ là tu luyện ma pháp có chút trục trặc, qua vài ngày là tốt rồi.
- Em biết!
Gabri ngẩng đầu cười:
- Anh là anh trai của em, là cường giả nổi danh đại lục!
Hai anh em khẽ cười, lại không nói gì thêm, khoảng khắc tràn đầy tâm ý. Sau đó Đỗ Duy thuận miệng hỏi tình hình học viện quân sự. Từ khi hắn nhiễm bệnh, đương nhiên không thể đi học viện, chẳng qua đội trưởng đệ tử Lohr làm rất tốt, người người đều phục, dù Đỗ Duy không tới, nhưng lịch học vẫn tiếp tục bình thường.
Hai người đang ngồi tán gẫu, đột nhiên nghe tiếng bước chân, rồi nghe tiếng quản gia Sandy:
- A! Bệ hạ, để ta…
Rèm cửa cuộn lên, tiểu hoàng đế Charles tiến vào. Hắn là hoàng đế, vào cửa cũng không thông báo, trực tiếp tiến vào, ai có thể ngăn trở hắn?
Nhìn thấy 2 anh em, 1 người ngồi trên ghế, 1 người giúp anh rửa chân, Charles sững người 1 cái, sau đó lui lại nửa bước, cung kính vái 1 cái:
- Lão sư!
Đỗ Duy nhìn vị tiểu hoàng đế này, trong ánh mắt lóe lên 1 tia sắc bén, lập tức cười cười:
- Bệ hạ tự mình tới thăm, ta lại không cách nào hành lễ được, xin thứ tội.
- Nói gì vậy?
Charles cười nói:
- Ngài là lão sư của ta, sao ta có thể để lão sư hướng đệ tử hành lễ, ngài là người ta tôn kính nhất.
Đỗ Duy khẽ cười thầm, tôn kính nhất? Thế cha ngươi đi đằng nào rồi?
Tuổi quá nhỏ, tâm lý chưa vững, lời nói này lập tức mất tác dụng.
Gabri cũng không dám chậm trễ, đứng lên hành lễ với bệ hạ. Đỗ Duy muốn đuổi người hầu ra, Charles lại ra tay ngăn lại, nói:
- Không nên quấy nhiễu lão sư đang nghỉ ngơi.
Xem bộ dạng vị tiểu hoàng đế này chỉ sợ là muốn diễn kịch đến cùng, Đỗ Duy trong bụng nháy 1 cái, đưa mắt cho em trai 1 cái, Gabri lập tức hiểu ý, lập tức thả quần dài hắn xuống. Làm không nhanh, lỡ vị tiểu hoàng để này nổi hứng ngồi xổm rửa chân cho Đỗ Duy thì phiền lắm.
Charles quả có cái ý này, Gabri vừa động, hắn sững người 1 cái, rồi thấy người hầu đưa khăn lông nóng tới, tiến lên 1 bước tự tay đưa tới trước mặt Đỗ Duy.
Đỗ Duy khẽ cười – hắn đã lau mặt rồi, khăn này là cho Gabri.
Chẳng qua nếu hoàng đế đã muốn diễn vở kịch chiêu hiền đãi sĩ, mình cũng không thể không phối hợp, nhận lấy khăn lông, tuy trong bụng dở khóc dở cười, nhưng vẫn dùng sức tử tế lau mặt.
Sau đó, Đỗ Duy cho người hầu lui ra, hắn rõ ràng, vị tiểu hoàng đế này hôm nay tự đến, tuyệt không đơn giản thế - mình bệnh đã nhiều ngày, không phải hôm nay hắn mới biết được.
Nhìn vị tiểu hoàng đế thông minh nổi tiếng đế đố, Đỗ Duy không nhịn được thở dài trong bụng. Hắn đúng là thông minh, nhưng có chút quá kiêu ngạo. Hơn nữa … tuổi nhỏ thể hiện thông minh quá cũng không phải việc gì tốt.
Đã qua nửa năm, chỉ cần sau mùa đông, vị tiểu hoàng đế này đã đủ 12 tuổi.
Đối với 1 đứa trẻ 12 tuổi mà nói, sinh tại hoàng gia, từ nhỏ hưởng an nhàn sung sướng như Charles, có thân thể khỏe mạnh, trí tuệ thông minh chín sơm, xem bề ngoài, hắn cũng lớn hơn 2-3 năm so với tuổi thật.
Tiểu hoàng đế lúc đầu còn kìm nén tâm tư ngồi xuống, cùng Đỗ Duy tùy ý nói vài câu vớ vẩn, hỏi thăm thân thể Đỗ Duy, rồi hoài niệm 1 ít ngày được dạy bảo, thậm chí còn hỏi ít vấn đề học thuật – chẳng qua Đỗ Duy vừa nghe đã rõ ràng, thằng nhóc này bịa ra vài lời để mở đầu thôi.
Hắn cũng không nói ra, tùy ý giải đáp mấy cái nghi vấn kia.
Chỉ là sau 1 lát, rốt cục là 1 thiếu niên nhỏ tuổi, tâm tư làm sao so được với Đỗ Duy đã sống tới 2 kiếp? Charles ngồi trên ghế đã có chút không kìm nén được, thay đổi mấy tư thế, khuôn mặt cũng dần để lộ tâm tư.
Đỗ Duy khẽ cười, nhìn Gabri nói:
- Đệ đệ, em đi cầm mấy bình mật ong từ tây bắc đưa tới tháng trước ra đây. Bệ hạ cùng công chúa Karina từ nhỏ thích đồ ngọt, chốc nữa để mang về.
Hành động này rõ ràng mở cửa cho Gabri chạy ra, tức thì Charles mới hơi giãn ra. Gabri vừa ra khỏi cửa, Charles tức thì nhảy ra khỏi ghế, hướng Đỗ Duy cúi đầu thật sâu, trên mặt một mảnh nhiệt huyết:
- Lão sư! Đệ tử có bế tắc lớn trong lòng!
Đỗ Duy thở dài, chẳng qua là tránh không nổi, mỉm cười nói:
- Mời bệ hạ nói.
Tiểu hoàng đế chớp mắt:
- Lão sư, như thế nào mới tính là hoàng đế tốt?
Đỗ Duy trầm ngâm 1 lát, mỉm cười nói:
- Bệ hạ, hoàng đế là chí tôn đại lục. Nếu làm cho con dân trên toàn đại lục đều có ăn có mặc, ngoại bang không dám xâm lược, quốc thế cường thịnh, như vậy có thể tính là hoàng đế tốt.
Đáp án này chắc chắn là Charles hôm nay không muôn nghe, hắn nhíu mày, nghĩ 1 chút nói:
- Lão sư, ta hiểu ý ngài. Chỉ là ta muốn hỏi… một hoàng đế, phải làm thế nào, phải làm việc gì … mới có thể tính là 1 hoàng đế tốt, 1 hoàng đế chân chính!
Hắn nhấn mạnh vào mấy chữ “chân chính”.
Lời này có chút quá gấp. Hiển nhiên sự nôn nóng trong lòng thiếu niên này đã rất cao. Nếu không làm sao không cần nghĩ đã hỏi 1 loạt được như thế?
Đỗ Duy thầm thở dài, nhìn đệ tử, đột nhiên nảy ra 1 ý nghĩ: nếu là tiểu công chúa Karina, dù gấp cách mấy cũng sẽ không hỏi ra lời không hợp thân phận thế này.
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy sắc mặt nghiêm túc mấy phần, nhìn Charles:
- Bệ hạ, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?
- Sang năm sau là tròn 12 tuổi.
Charles ưỡn ngực.
Đỗ Duy phẳng phất cười cười, trên mặt nhìn như có như không, mang vẻ hư ảo, giọng điệu cũng phiêu hốt:
- Bệ hạ, ngài có biết khi ta 12 tuổi thì ta làm gì không?
Charles sửng sốt.
Đỗ Duy tự hỏi tự đáp, nhàn nhạt trả lời:
- Khi ta 12 tuổi, bị phụ thân tống cổ về bình nguyên Rolling, ta ngồi trong thành xem sách, tổ chức cho tướng sĩ trong quân đội đá bóng, lúc nhàn rỗi chế ra nhiệt khí cầu, trong thành thì loạn lên đến mức gà bay chó chạy. Khi đó ta còn nhớ, lão quản gia ở đó, mỗi tháng đều viết thư cho phụ thân ta ở đế đố, hung hăng nói hết tội trạng của ta, nói ta cứng đầu như thế nào.
Dừng 1 chút, Đỗ Duy chuyển ánh mắt tới Charles, nói rất chân thành:
- Chỉ là, hiện giờ nhớ lại, khi đó là lúc ta vui sướng nhẹ nhàng nhất, thoải mái hưởng thụ nhất.
- Chả lẽ ngài hiện tại không sung sướng ư? Charles nhíu mày.
- Lão sư, ngài hiện là đại công tước hoa tulip nổi danh toàn đại lục, trên đại lục sợ rằng gần như không có ai không biết tên ngài. Ngài trẻ tuổi như vậy đã có tước vị công tước, quân hàm thượng tướng, cường giả nổi danh đại lục, ma pháp sư, học giả thiên tài …
Đỗ Duy gật đầu, nhẹ nhàng bổ sung 1 câu:
- Chỉ là, giờ ta không có thời gian đi đá bóng, không có thời gian nghịch nhiệt khí cầu, không có thời gian cùng thị vệ đánh bạc, cũng không thể quậy cho khu rừng đến gà bay chó chạy.
Hắn nói lời này tuy nhẹ, nhưng lại mang sự cảm khái từ đáy lòng.
Chỉ là, đáng tiếc lời thành khẩn này, vị tiểu hoàng đế lại không nghe nổi.
Mặt Charles chả có biến đổi gì, Đỗ Duy hiểu lời này của mình như nước đổ đầu vịt.
- Lão sư!
Charles đột nhiên tâm lý xoay chuyển, phảng phất như quyết tâm đem lời thật lòng nói ra
- Từ đầu tháng trước đến cuối tháng này, ta ngày nào cũng đi săn! Ta mỗi ngày đều mang theo chó săn cùng thị vệ, ban đầu là ở trường săn của hoàng gia, sau này ta chơi đến phát chán, đi xem rừng cây. Tới hôm nay là dừng, ta đã đi liền 11 ngày.
- Xem ra, bệ hạ rất thích đi săn:
Đỗ Duy thong thả nói.
- Không, ta chẳng thích 1 chút nào!
Charles đột nhiên phẫn nộ nói:
- Ta nói thật vời ngài! Hiện giờ mỗi lần đi săn, ta đều nhanh chán! Đi săn đúng là hay, nhưng liên tục đi 11 ngày, ai cũng sẽ chán! Hôm nay giết 1 con thỏ, ngày mai 1 con hồ ly. Mười một ngày, mỗi trưa ta đều mang đội hộ vệ ra thành, đến chạng vạng mới quay về.
- Thế sao bệ hạ còn muốn đi?
Charles ngậm miệng lại, hắn nhìn kỹ Đỗ Duy đến mười mấy giây mới trả lời, thanh âm buồn bã:
- Không đi săn, ta còn có thể làm chuyện gì? Ta còn chuyện gì để làm?
Nhìn vẻ mặt bi phẫn của thiếu niên, Đỗ Duy không nói…
Charles phẳng phất tìm được chỗ phát tiết, nắm chặt tay, cắn răng nói:
- Trong hoàng cung, mỗi ngày cũng là lão sư dạy thuật cưỡi ngựa, lão sư cung đình dạy ta đọc sử, hoặc là xem sách, hoặc là dạo chơi trong vườn hoa… Ta còn có thể làm gì? Không đi săn, ta ngộp tới chết mất.
Đỗ Duy thở dài:
- Vậy bệ hạ muốn làm việc gì?
- Ta muốn…
Charles gắt gao nhìn Đỗ Duy:
- Làm 1 việc mà hoàng đế nên làm!
Thanh âm nho nhỏ, lại mang 1 cỗ nguyện vọng cường liệt.
Đỗ Duy nhìn thiếu niên, không khỏi cảm khái.
Làm 1 việc hoàng đế nên làm?
Đứa bé này … mới 12 tuổi…
Charles được Đỗ Duy cho phát tiết nỗi bất mãn trong lòng 1 chút, lập tức nóng máu lên xả ra vô số. Đến khi tỉnh táo lại cũng có chút hối hận, thấp thỏm nhìn Đỗ Duy, không biết phản ứng thế nào.
- Bệ hạ!
Đỗ Duy cười hòa nhã nói:
- Ta hiểu ý của ngài. Có lẽ, ngài có thể hướng nhiếp chính vương mà yêu cầu gánh vác 1 ít công việc, trải nghiệm 1 ít sự tình, qua vài bữa chờ thân thể của ta tốt lên, ta sẽ hướng nhiếp chính vương giúp ngài yêu cầu. Nếu ngài nguyện ý, ta sẽ mời ngài tới học viện quân sự đế quốc vài ngài, cùng sỹ quan trẻ tuổi của đế quốc cùng lúc…
Mặt Charles không có chút vui nào, ánh mắt chỉ toàn thất vọng.
Những thứ này… không phải là thứ hắn muốn.
Nếu như vài tháng trước, hắn sẽ nhảy nhót khi nghe thấy kiến nghị này. Nhưng hiện tại, tự mình thấy trên đại điện, những lão đại nắm quyền cao của đế quốc, trước mặt phụ thân mình chờ phán xét.
Tất thảy, phảng phất mở ra trong lòng Charles 1 cánh cửa lớn! Trực tiếp triệt để kích mở dục vọng của hắn!
Vì sao?
Vì sao ta không thể giống phụ thân ngồi ở trên cao, làm người quyết định cuối cùng?
Ta... ta là hoàng đế a! Được vạn người triều bái, hoàng đế hợp pháp của đế quốc a.
Ôi, xin tha thứ cho thằng nhóc này… dù sao nó mới 12 tuổi. Bất kỳ ai ở vào tuổi cửa hắn, nào có sợ chín sớm, đều có chút tâm tư không thực tế cùng vọng tưởng.
Chỉ bất quá, đối với Charles, nguy hiểm nhất là: nếu là trẻ con bình thường, mấy cái nguyện vọng mơ hồ này không cách nào thực hiện được. Nhưng Charles… là hoàng đế đế quốc! Trên lý thuyết mà nói, mấy cái dã tâm kia của hắn, hoàn toàn có khả năng thực hiện được.
Đây mới là vấn đề nguy hiểm… tới mức hắn chạy đi tìm vị lão sư trí tuệ để giải quyết vướng mắc trong lòng. Mà Đỗ Duy cũng rất lo lắng với dã tâm quá sớm của Charles. Hắn rất rõ ràng, dã tâm này có chút dị hình, ngược lại là do chính nhiếp chính vương sinh ra.
Nếu không phải đẩy thằng nhóc này lên ngôi hoàng đế, có lẽ hắn cũng sẽ không tiếp xúc với “quyền lực” sớm như vậy – đây vốn là thứ dễ khiến người ta lạc lối nhất.
Trước khi Charles từ biệt, do dự nhìn Đỗ Duy 1 cái, Đỗ Duy tức khắc mỉm cười:
- Ta hiểu bệ hạ, cuộc nói chuyện hôm nay là bí mật nhỏ của chúng ta.
Charles yên tâm, 1 khắc sau hắn mỉm cười, càng giống bộ dạng 1 đứa trẻ con.
Sau đó, Gabri mang vẻ mặt hưng phấn chạy tới, lớn tiếng nói:
- Đại ca! Người từ Tây Bắc tới!
Đỗ Duy sáng mắt lên:
- A? Vivian đến sao?
Charles cũng lập tức nói:
- Ta đi chào sư mẫu 1 cái.
Gabri lúc này mới thở dốc nói:
- Không, đoàn xe của chị dâu còn trên đường, chỉ là đội tiền trạm đã tới.
Vừa nói xong, Đỗ Duy chỉ kịp nghe thấy 1 chuỗi bước chân gấp rút mà quen thuộc.
- Đỗ Duy!
1 tiếng gọi thanh thúy vang lên, ủng còn đẩy bùn và tuyết, mạnh mẽ xông vào.
Một người tuổi trẻ, thân hình hơi gầy đứng trước mặt Đỗ Duy. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, miệng môi nhè nhẹ. Tóc cắt ngắn, rõ ràng là dùng kiếm cắt. Chỉ là xem rất có thần khí, thân mang 1 bộ quân phục của gia tộc hoa tulip, mặt ngoài khoác áo da, eo đeo trường kiếm của quý tộc.
Ánh mắt nhìn Đỗ Duy không che dấu 1 tia đặc tính của người tuổi trẻ.
Đương nhiên … trên cái cổ mảnh khảnh trắng nõn, không có đặc tính của nam nhân: yết hầu.
Đây là 1 cô gái trẻ?
Đỗ Duy vừa thấy người này, tức thì nhíu mày:
- Mose, sao ngươi cũng tới?
- Hừ, không riêng gì ta, cả tỷ tỷ cùng Angel cũng tới. Họ đi cùng đường với thê tử của ngươi. Mose tùy tiện tiến đên, cởi áo khoác ném trên ghế.
Vóc người cao lớn nở nang đã ẩn hiện vài phần tha thướt – đây cũng là chuyện khiến Đỗ Duy đau đầu. Cô nhóc này mấy năm trước giả mạo làm con trai còn được, chỉ là lúc này lại càng không thể nào che đậy nổi. Bắt đầu từ năm ngoái, Mose thậm chí còn quang minh chính đại biểu lộ giới tính của mình.
Mà sau 1 thời gian ở Tây Bắc, cô nhóc này luôn chọc Đỗ Duy đau đầu, khiến hắn dứt khoát vung bút đem nàng ném làm thuộc hạ của Roline.
Lúc này, Mose đã là thiếu nữ 17 tuổi, nàng kế thừa tướng mạo tuyệt mỹ của gia tộc Listeria, dù mặc trang phục của nam, vẫn không tổn hại chút nào đến vẻ đẹp mà còn tương phản. Một thân nam trang, ngược lại càng tôn lên vẻ nữ tính nhu mị của nàng, mấy phần anh tuấn cũng tỏa sáng.
Đỗ Duy ho khan 1 tiếng, trầm giọng nói:
- Mose, tới chào hoàng đế bệ hạ đi!
Mose sững sờ, trong lòng hơi lạnh lại, nhìn thấy Charles trong phòng, tức khắc hiểu rõ thân phận đối phương, nàng tuy là còn trẻ, nhưng cũng xuất thân đại gia tộc, lập tức hành lễ đúng quy củ - cũng không phải lễ tiết thiếu nữ quý tộc, mà là quân lễ.
Cử động này, lại khiến mắt Charles sáng lên!
Tuy mới 12 tuổi, nhưng sinh ra trong hoàng thất, Charles từ nhỏ đã hưởng an nhàn sung sướng, bên mình tự nhiên không thiếu người hầu nữ mỹ lệ, hắn rất sớm biết hưởng thụ sự “ôn nhu” của nữ nhân – cũng giống như đại bộ phận thiếu niên quý tộc đều như thế.
Mắt thấy một thiếu nữ xinh đẹp hành lễ với mình, Charles hơi ngẩn ra, định thần lại, gật đầu cáo từ.
Đỗ Duy bảo Gabri đẩy mình tới cửa để tiễn, lúc đó Charles mới cười nói:
- Lão sư, gió tuyết lớn như vậy, thân thể ngài cũng không tốt, cũng không cần ngài phải tiễn.
Nói xong, vị tiểu hoàng đế thích diễn trò tiến lên 2 bước, vỗ vai Gabri “sảng khoái” cười:
- Bá tước Rowling, người là đệ đệ của lão sư, ta là đệ tử lão sư, tuổi cũng không xa nhau lắm, sau này ngươi có thể tới hoàng cung tìm ta chơi đùa. Chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt, lần đi săn tới ta nhất định sẽ gọi ngươi!
Lời này hắn nói rất sảng khoái, Gabri cũng không nghĩ nhiều, tính tình Gabri thực ra cũng rất rộng rãi. Charles biểu thị thân thiết, đi đếm ôm Gabri 1 cái mới cáo biệt.
Đỗ Duy thì sai người đem mấy lọ mật ong Tây Bắc đặc sản đưa cho tùy tùng của Charles
Trước khi đi, Charles phẳng phất không nhịn được nhìn Mose 1 cái. Ánh mắt đó bị Đỗ Duy nhìn thấy, không khỏi nhíu mày.
- Đó là hoàng đế đế quốc?
Charles vừa đi, Mose lập tức khôi phục bản tính, tùy tiện cười:
- Ta thấy không giống!
Đỗ Duy sắc mặt rất khó coi, lạnh nhạt nhìn Mose:
- Ai kêu ngươi tới!
- Ta …
Mose vừa thấy Đỗ Duy nổi giận với mình, tức thì ủy khuất, nàng từ nhỏ cùng Đỗ Duy, chưa từng chịu thiệt, tức giận nói:
- Ta tới đế đô, cũng cần ngươi đồng ý ư?
- Người là sỹ quan, phải chịu sự quản chế của ta.
Đỗ Duy hừ 1 tiếng.
- Roline tướng quân có lệnh! Phu nhân Vivian cũng đồng ý!
Mose hậm hực nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy thở dài, không trách Mose nữa.
Hắn rất rõ ràng, tâm lý khó chịu của mình là vì Charles trước khi đi nhìn Mose 1 cái mà thành. Tuy người khác không phát hiện ra, nhưng Đỗ Duy sao lại không hiểu?
Hừ… mới 12 tuổi à! 12 tuổi! Trên phố, Charles đột nhiên ngừng lại, nghĩ tới mình có cùng Gabri ôm ấp, tiếp xúc tay chân, hắn lập tức từ túi da trên lưng ngựa lấy ra chút nước rửa tay, lại lấy trong ngực ra 1 cái khăn sạch ra sức lau tay mấy lần mới ném khăn đi.
- Bệ hạ, trong những bình này là cái gì?
Một đầu lĩnh kỵ sĩ cười nói:
- Cũng không biết công tước đại nhân tốn công tặng cái gì.
Charles nhìn mấy bình “mật ong” được kỵ binh đưa tới.
Nghĩ lại lúc mình vừa vào, Gabri còn rửa chân cho Đỗ Duy, ánh mắt Charles hiện lên 1 tia chán ghét – cùng Gabri ôm tay, có trời mới biết tiểu tử kia từ dưới quê Rolling lên có rửa tay không!
Hắn cố ý quên mất, lúc đó chính mình cũng có ý diễn kịch, tự tay rửa chân cho Đỗ Duy:
- Thưởng cho các ngươi, tự chia nhau đi.
Charles khoát tay, động tác tựa như xua 1 đám ruồi nhặng.