Lúc đầu lâu của Randall rơi xuống, qua một hồi lâu thì tiếng la hét mới bộc phát ra.
Toàn trường bị một màn máu chảy này kích thích, trước mắt mà một đại kỵ sĩ trưởng, bát cấp kỵ sĩ của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn đã bị cắt mất thủ cấp một cách đơn giản.
Mà hung thủ lại mang một bộ dáng nhảy múa một cách “tao nhã” như bản thân không đứng trên lôi đài vậy, thậm chí khóe miệng của hắn thủy chung vẫn không mang bộ dáng dữ tợn mà là – tao nhã!
Hóc môn được kích thích khiến những người xem điên cuồng mà hò hét như trào huyết. Những kẻ đã đặt cược vào Randall uể oải xé nát những tấm phiếu đặt cược, phẫn nộ điên cuồng, còn những kẻ ủng hộ Đỗ Duy thì hô như muốn phá nát cổ họng.
Đám đông cuồng nhiệt cố gắng chen nhau đi về phía trước, khiến cho quân lính trị an vô cùng vất vả, chỉ có thể từng bước, từng bước đem phòng tuyến lui dần ra phía sau.
Giờ phút này sân của Hiệp hội kỵ sĩ như biến thành một tổ ong thật lớn. Trong tiếng ồn ào, ngươi căn bản không thể nghe thấy người khác nói gì, chỉ thấy vẻ mặt mọi người đều vặn vẹo há to miệng mà rống.
Thần hoàng tử đứng trong lô ghế, nắm chặt rào chắn, đứng nhìn căn lầu đối diện phía xa… nơi đó là mảnh đất trống của thần điện.
Giáo hoàng Paolo XVI không biết đã rời đi từ lúc nào.
Hắn thở dài.
Vừa rồi… lúc đầu của Randall rơi xuống, trong ý niệm của Thần hoàng tử có chút xuất thần: Hắn làm! Hắn đương nhiên làm như vậy!
Hắn thực sự trước mặt hàng ngàn người đương nhiên giết chết một đại kỵ sĩ trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn. Việc này không phải đơn giản là cho thần điện một cái bạt tai… mà thực sự đã đem chiêu bài của thần điện hủy xuống, hung hăng đạp mấy trăm đạp, cuối cùng lại kỷ niệm thêm bãi nước bọt.
Gã Đỗ Duy này… ngươi quả là độc!
*
Xuyên qua hành lang hình vòm, những hành lang này được làm bằng loại đá bình thường nên hiệu quả cách âm rất kém, tiếng huyên náo, ồn ào bên ngoài nghe rất rõ ràng.
Đỗ Duy tiêu sái đi qua thông đạo của hành lang. Hắn nhớ rất kỹ lúc bản thân đi tới, hai tên lính canh dùng một loại ánh mắt kính sợ mà ngơ ngác nhìn mình.
- Hừ!!!
Đỗ Duy lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay ra thu dây cung lại… trên dây cung vẫn còn lưu vài giọt máu đỏ tươi.
Toàn thân Đỗ Duy mặc trang phục võ sĩ trắng tinh vẫn không nhiễm một hạt bụi, không có vẻ giống như một kẻ vừa mới chém rụng đầu một kỵ sĩ. Tay hắn vẫn trắng muốt nõn nà, thon dài… nhìn qua vẫn còn thấy có vài nét thanh tú.
Đem trường cung cất vào giới chỉ, bỗng Đỗ Duy chợt dừng bước.
Ở cuối hành lang trước mặt hắn có một thân ảnh màu trắng đang lẳng lặng đợi tại bậc thang.
Đỗ Duy trầm mặc một lát, khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc mà rất tươi:
- Giáo hoàng bệ hạ, chắc ngài đến để đổ sự bất mãn lên đầu ta chăng? Nơi này cũng là địa phương thích hợp để nói chuyện.
Tại bậc thứ ba của thông đạo, chỗ giáo hoàng đứng cũng không được rộng rãi. Lão đứng ở giữa, cản lối đi của Đỗ Duy và… hơn nữa, lão cũng không có ý tứ nhường đường.
- Ta không nghĩ ngươi sẽ thực sự giết hắn.
Thanh âm của Giáo hoàng già nua, vang vọng trong thông đạo. Vách đá của thông đạo rất thích hợp để âm thanh lưu truyền.
Ánh mắt của Đỗ Duy phảng phất có nét châm chọc, không chút nhân nhượng nhìn lão:
- Có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nghĩ tới… tỷ như ta không nghĩ tới chuyện ngươi phái người tới lãnh địa của ta để giết người. Ta không nghĩ được giáo hội vẫn còn ẩn giấu thiên sứ… A! Nhân tiện cũng nói lại với ngài lần nữa là ta rất xin lỗi… vì ta đã giết nó.
- Ngươi nói gã người chim?
Paolo XVI bệ hạ bước hai bước xuống bậc thang, vừa vặn cản ở chính giữa:
- Ngươi giết nó thì không phải hướng về ta để xin lỗi vì… ta không phải chủ nhân của nó. Nàng mới…!
Vừa nói, Giáo hoàng vừa chỉ một ngón tay về phía bầu trời.
- Vậy!!! ta sẽ chờ nàng tới tìm ta!
Đỗ Duy cười cười, vẻ không sợ.
- Lá gan của ngươi rất lớn!
Paolo XVI thở dài, ánh mắt hắn toát lên vẻ bất lực khi vô phương nhìn thấu – Tóm lại, dường như không hề phẫn nộ.
- Lá gan của ta luôn rất lớn.
Đỗ Duy véo ngang cằm. Bỗng hắn giật mình, dường như quyết tâm để mình có chút ác độc, hắn bước lên hai bước, đưa tay lên trước mà chỉ vào Giáo hoàng, cố gằn thấp giọng:
- Lão già này! Đừng cố gắng chọc tức ta, đừng cố dò xét điểm mấu chốt của ta… Bởi vì… Ngươi không chơi nổi…
Giáo hoàng trầm mặc… như thừa nhận câu nói ác độc của Đỗ Duy. Nếu như có người bên ngoài… nhất định sẽ đối với hành động của Giáo hoàng mà có phản ứng kinh ngạc…
Bởi vì… thủ lĩnh thần điện, người đứng đầu toàn quốc về tinh thần, Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại đang bước xuống một bước, làm một động tác cúi đầu thật sâu trước Đỗ Duy.
Không sai… Lão! Paolo XVI, Giáo hoàng bệ hạ đang cúi đầu lụy trước Đỗ Duy.
- Ta có thể thay mặt thần điện xin lỗi ngươi.
Trên khuôn mặt già nua lộ rõ thần sắc rất bình thản:
- Ta nghĩ, ngươi hiểu, Nhiếp Chính vương hiểu… chúng ta đều hiểu là bây giờ tịnh không phải là thời điểm chúng ta khai chiến.
Đỗ Duy nheo mắt nhìn biểu tình trên mặt lão già này, cố gắng tìm ra chút thành ý của đối phương… nhưng hắn… thất bại vì… Ánh mắt của lão già này rất sâu, căn bản là không nhìn thấy đáy.
Hai người nhìn nhau thật lâu… trầm mặc… rốt cuộc thì Đỗ Duy mở miệng trước.
- Hussein?
Đột nhiên hắn nói một câu như vậy…. Tuy đột ngột nhưng Giáo hoàng không lộ ra bộ dáng ngoài ý muốn. Lão lập tức nhíu mày, nhưng không chút do dự mà dứt khoát nói:
- Lệnh truy nã của hắn lập tức hủy bỏ, đối với bên ngoài thì công bố tin tức là… hắn đã chết! Ta sẽ tự mình tuyên bố.
Đỗ Duy “hừ” một tiếng:
- Nói cách khác, vậy sau này chuyện này sẽ không còn vấn đề…
- Không còn là vấn đề.
Giáo hoàng thản nhiên nói:
- Ta tự mình tuyên bố là Hussein đã chết, chỉ sợ sau này hắn ló mặt ra thì người khác cũng không tin hắn là Hussein.
- Thành giao!
Đỗ Duy gật đầu:
- Nhưng còn chưa đủ.
Ánh mắt Giáo hoàng chợt co dúm lại một cái, tại thời điểm này trong ánh mắt của lão lộ ra một tia nhọn sắc, nhưng lại lập tức biến mất:
- Ngươi ra giá không thể quá cao, hài tử của ta.
- Thứ nhất!
Đỗ Duy giơ ngón tay cái, lạnh lùng nhìn kẻ… đứng đầu tinh thần trên đại lục, trong giọng nói không hề có chút ý tứ tôn trọng:
- Ta không phải hài từ của ngươi. Thứ hai, ta chán cái kiểu xưng hô như thế rồi, nếu ngươi còn muốn chúng ta tiếp tục hợp tác thì thu hồi cái vẻ mặt hiền lành theo kiểu trưởng giả của ngươi đi. Thứ ba, dưới tình huống hiện nay, ta có quyền ra giá.
Giáo hoàng trầm mặc, nhưng trong tay áo của hắn, nắm tay nắm chặt… tựa hồ như lão đang suy tư…
Thanh âm của Đỗ Duy rất lạnh lùng, từng câu, từng câu một đều không có chút đùa cợt:
- Chúng ta đều biết… cái tên đó chỉ là một con cờ đáng thương.
Hắn chỉ về phía lôi đài:
- Randall, đại kỵ sĩ trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn? Hừ… cũng chỉ là một con cờ đáng thương! Chúng ta nói trắng ra đi, bệ hạ! Ta chưa bao giờ là một đứa trẻ biết nghe lời. Mà vừa rồi ngươi đã thử dò xét bí mật của ta… Ngươi cho là ngươi tiến một bước thì ta lui một bước sao? Ngươi sai lầm rồi, bây giờ trên lôi đài là một cỗ thi thể, đó chính là câu trả lời của ta đối với ngươi. Ta sẽ không lùi bước nữa… mà ngược lại, ta muốn ngươi lui lại phía sau. Ta biết, bây giờ là lúc chúng ta cần đoàn kết, không phải là lúc để khai chiến… nhưng ngươi đã đánh giá cao sự thiện lương của ta và trách nhiệm của ta. Ngươi định thừa dịp này mà âm thầm kiếm chỗ tốt ư? Bây giờ ta trả lời cho ngươi! Nếu như ta giết một người không đủ, vậy ta sẽ giết Stallone Nagar. Ở trên lôi đài, ngươi biết là… ta không nói chơi!
- Bây giờ không phải lúc khai chiến. Trận chiến của chúng ta sau khi đánh lui tội dân mới tiến hành.
Giáo hoàng thở dài!
- Ha ha! Bây giờ ngươi mới hiểu được đạo lý này.
Vẻ mặt của Đỗ Duy ngạo nghễ, lạnh lùng nói:
- Ban đầu, lúc ngươi phái một nhóm kỵ sĩ đến lãnh địa của ta để giết người sao không nói vây?
Giáo hoàng Paolo XVI gắt gao nhíu mày. Lão ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi thực sự muốn khai chiến? Đỗ Duy! Ta không tin ngươi có lá gan lớn như vậy! Ta không tin ngươi…
- Thực sự ngài không biết ta?
Đỗ Duy “ha ha” cười một tiếng, tiếng cười của hắn rất lạnh, sau đó gắt gao nhìn Giáo hoàng rồi… đột nhiên hắn nói ra một câu khiến Giáo hoàng kinh khiếp!
- Lão già này! Lại làm ta nổi nóng. Ta quay mũi giáo, cùng tội dân đánh vào thần điện của các ngươi! Ngươi có tin ta làm ra chuyện như vậy không?
Đỗ Duy lạnh lùng nói:
- Ngươi hẳn đã biết ta có lực lượng như vậy. Trong tay ta hiện nay có ít nhất bốn danh thánh giai cường giả. Dù ngươi cho là không đủ thì mười vạn quân tinh nhuệ và… hơn nữa, vũ khí bí mật của gia tộc hoa Tulip. Này lão già! Ta nói ngươi không biết ta, một điểm cũng không biết về ta. Cái tâm của ta so với sự tưởng tượng của ngươi còn muốn độc ác hơn nhiều lắm.
Hơi thở của Giáo hoàng tựa hồ có chút “ồ ồ” khó khăn, lão chăm chú nhìn Đỗ Duy:
- Đừng quên! Ngươi là nhân loại.
- Ngươi cũng đừng quên! Loài người đều là những kẻ ích kỷ.
Đỗ Duy lãnh khốc trả lời:
- Ta có thể làm quá… Quá hơn so với tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Trên lôi đài hôm nay ngươi cũng đã thấy! Nếu ngươi không tin, ta cam đoan đây chỉ là kẻ đầu tiên.
Vừa nói, Đỗ Duy không chút do dự ngiêng người đi qua Giáo hoàng. Hắn bước rất kiên quyết, mang theo một tia dứt khoát.
Lúc này, trong lòng Giáo hoàng mới thật sự do dự.
Thấy Đỗ Duy đi đến phía cuối, chỉ còn qua cái cửa gỗ là Đỗ Duy sẽ rời khỏi hành lang.
- Ừm…!
Sắc mặt lão già có chút bất đắc dĩ. Nhưng trong nháy mắt lão liền khôi phục vẻ quyết đoán. Nhìn bóng lưng Đỗ Duy, lão trầm giọng nói:
- Hãy nói ra cái giá của ngươi.
- Thứ nhất, tuyên bố Hussein đã chết, hủy bỏ lệnh truy nã… từ dó hắn là một kẻ chết “hợp pháp”. Không nên tiếp tục truy cứu những vấn đề của người chết.
Đỗ Duy nói nhanh:
- Thứ hai, giáo khu Tây Bắc do một mình ta làm chủ, ta không phải đại giáo chủ danh dự sao! Ta chính là đại giáo chủ, trao quyền cho ta bao gồm giáo vụ, Thần Thánh kỵ sĩ đoàn. Tóm lại, Tây Bắc là đất của ta. Người của ngươi không được thò nửa ngón tay vào. Thứ ba, để những thủ hạ là Thần Thánh kỵ sĩ của ngươi tại giải đấu này toàn bộ cút hết cho ta. Trong các trận đấu tiếp theo, nếu như trên lôi đài ta thấy có một tên thì giết một tên. Thứ tư, qua mấy ngày nữa, ta sẽ tuyên bố một tin tức là Thánh Nữ điện hạ do nhiễm bệnh tại Tây Bắc đã bất hạnh bỏ mình… Ta hy vọng Giáo hội sẽ có lý giải cùng suy luận thích hợp. Ý của ta ngươi hẳn là cũng đã lĩnh hội. Thứ năm…
- Ngươi điên à!
Giáo hoàng đột nhiên biến sắc:
- Ta không có khả năng đáp ứng nhiều chuyện như vậy.
- Ngươi phải đáp ứng!
Đỗ Duy lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Phía Đông lãnh địa của ta cùng ba hành tỉnh giáp giới, trong đó bao gồm cả các giáo hội ở giáo khu trung bắc. Nếu như ngươi không đáp ứng, ta sẽ phải binh quá cảnh, sau đó bắt đầu càn quét lực lượng giáo hội tại đó, phá hủy tôn giáo, giết chết nhân viên thần chức. Ngươi có tin ta có thể hay không làm được? Dù sao thì đại chiến sẽ khoảng một năm nữa là bùng phát. Ngươi thử đoán xem nếu ta thực hiện theo những gì vừa nói thì hoàng thất sẽ giúp ta hay giúp ngươi.
- Trừ phi ngươi muốn chết!
Thân thể Giáo hoàng đang run rẩy.
Đỗ Duy nhìn Giáo hoàng với bộ dáng tiếc hận. Cười vài tiếng rồi lắc đầu, khẽ nói:
- Như ta vừa nói, bệ hạ. Ngài thực sự không biết về ta! Con người của ta từ nhỏ đã ngỗ ngược, những kẻ muốn ta chết thì ta ôm nó cùng chết. Hơn nữa, đừng quên là ta còn một chi lực lượng cường đại trên biển. Cùng lắm thì ta và các ngươi làm lớn một hồi rồi mang cả gia tộc đi Nam Dương. Hoặc là ta mang binh cùng ngươi quyết chiến một hồi, sau đó lui khỏi hành lang Tây Bắc, rút vào thảo nguyên làm Tiêu Dao vương. Tóm lại, nói một câu cho xanh. Giáo hoàng bệ hạ thân ái của ta, ta có thể chơi, có thể mất… nhưng ngươi cũng có thể mất… Ngươi nên vì cả sự nghiệp nghìn năm của Quang Minh giáo hội tại đại lục.
Uy hiếp! Trần trụi là uy hiếp!
Ngón tay của Giáo hoàng phát run:
- Được! Như ngươi mong muốn.
- Không vội, ta còn nói điều thứ năm.
Đỗ Duy lạnh lùng cắt đứt đối phương:
- Thứ năm, là cá nhân ta cho ngài một đề nghị…
Đỗ Duy chuyển thân đến, ánh mắt nhìn Giáo hoàng, lo lắng cười nói:
- Bệ hạ, ngài vừa mới nhắc nhở ta. Ta là nhân loại! Không sai! Ta là nhân loại… nhưng ta cũng nhắc nhở ngài, ngài cũng là nhân loại. Cho nên, đừng nghĩ rằng cái đám thần coi trọng loài người! Trong mắt của thần, loài người bất quá chỉ là con kiến hôi mà thôi. Cho dù ngươi là Giáo hoàng, cũng chỉ là con kiến hôi hơi lớn mà thôi.
- …
- Ta đang đợi câu trả lời thuyết phục của ngài.
Đỗ Duy chẩn bị mở cửa.
- Thành giao!
Giáo hoàng cắn răng, hai chữ như vậy từ trong miệng chui ra.
Lúc này rốt cuộc Đỗ Duy mới cười.
Lần này nụ cười của hắn nhu hòa và sung sướng như xuân phong (gió xuân), sau đó quay về phía Giáo hoàng, chắp tay, khom lưng cúi người thật sâu với vẻ mặt đầy khoái trá, cố ý đề cao giọng:
- Đa tạ Giáo hoàng bệ hạ ban cho.
Nói xong hắn lớn tiếng cười, kéo chiếc cửa trước mặt mà bước ra.
Bên trong hành lang, tiếng cười còn vang vọng mà khuôn mặt của Giáo hoàng Paolo XVI vẫn âm u…
Rốt cục thì Đỗ Duy cũng đã ra khỏi hành lang, sau đó híp mắt ngẩng đầu, cảm thụ ánh sáng mặt trời. Bỗng nhiên hắn mỉm cười, thấp giọng tự nói một câu…
- Địch nhân đều là hổ giấy.
Lúc giết Thần Thánh kỵ sĩ thì không phải là cái đại sự gì, chẳng qua chỉ là một tín hiệu biểu lộ thái độ của Đỗ Duy đối với giáo hội: Ta sẽ không tiếp tục lui bước. Nếu như vẫn tiếp tục áp bức ta, mọi người sẽ cùng cá chết lưới rách.
*
Vào ban đêm, Lam Hải Duyệt ngồi bên trong tiểu viện của mình, vẫn trên chiếc ghế nằm dưới gốc cây hòe già, bên người là một ấm trà xanh, Allu kiên nhẫn ngồi ở bên nghe giải thích:
- Đây sẽ là bức bách, lấy cái chết để áp chế, buộc đối phương phải thỏa hiệp… nếu không mọi người sẽ đồng quy vu tận.
Nói tới đây, Lam Hải Duyệt không nhịn được, thở dài:
- Tên tiểu tử Đỗ Duy này thực sự là ngoan độc. Lá gan của hắn… nếu như giáo hội không chịu thỏa hiệp…
- Không chịu thỏa hiệp thì làm sao?
Allu không nhịn được, hỏi.
Sắc mặt Lam Hải Duyệt bỗng trở lên khó coi:
- Vậy trong tương lai, trước khi tội dân xâm lấn thì bên trong đế quốc của chúng ta đã xảy ra một hồi đại chiến rất lớn.
Allu cắn môi. Nàng mang mặt nạ bạc nên Lam Hải Duyệt không thấy vẻ mặt của nàng…
Nhưng cô bé lại thấp giọng nói:
- Ta… ta nghĩ hắn sẽ không thực sự làm như vậy.
- Trước kia ta đồng ý với cái nhìn của ngươi.
Lam Hải Duyệt cười khổ nói:
- Nhưng bây giờ xét lại, ta thực sự không hiểu hắn a… Nói không chừng, nóng giận quá, hắn thực sự có thể làm.
Dừng một chút, đột nhiên Lam Hải Duyệt thấp giọng:
- Ngươi biết không… đệ tử Philip có nói cho ta biết, công tước hoa Tulip đai nhân trong một lần uống rượu có nói một câu nói, dù là cuồng ngôn lúc say nhưng có lẽ là biểu lộ cõi lòng chân thật của hắn.
- Nói… Nói cái gì?
Lam Hải Duyệt hít một hơi sâu, sau đó mở miệng…
“Ta chỉ lo người của ta! Ta muốn là người của ta phải được an toàn, đảm bảo cho sinh mệnh của họ. Đảm bảo rằng họ đi theo ta thì sẽ không chịu một kết quả bi thảm! Trừ lần đó ra… Phải, con mẹ nó. Nếu có một ngày, nếu như xuất hiện một loại tình huống, nếu như muốn người của ta sống sót… mà toàn bộ người trong thiên hạ cần phải chết…”
Lam Hải Duyệt nói tới đây, trên mặt như có biểu tình “chối” rồi mới nói hết lời của Đỗ Duy:
“Vậy để người trong thiên hạ chết cả đi!”