Chương 626: Chọc giận ta, phải trả bằng mạng ngươi!

Đối thủ của Đỗ Duy là ba vị Thần Thánh kỵ sĩ, mặc dù họ không phải một trong hai đại kỵ sĩ trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn nhưng Đỗ Duy cũng rất may mắn bốc được một lá phiếu tốt. (Đương nhiên ngươi cũng có thể cho là hắn gian lận.)

Ba Thần Thánh kỵ sĩ này cũng có thể coi là nổi bật trong những người được thần điện phái ra lần này. Trong số họ có một kỵ sĩ thất cấp, mặt khác vì cả ba đều là Thần Thánh kỵ sĩ nên hiển nhiên trước khi loại Đỗ Duy họ tuyệt đối sẽ không nội chiến!

Nói cách khác, Đỗ Dũy đừng nghĩ tới việc chia rẽ bọn họ, hắn đương nhiên sẽ bị ba Thần Thánh kỵ sĩ liên thủ công kích.

Mà xem trình tự thi đấu sau đó, cho dù qua được cửa này, công tước hoa Tulip cũng tuyệt đối không thoải mái!

Vì căn cứ theo rút thăm lúc trước và cách phân tổ. Gần bốn trăm tuyển thủ chia thành một trăm tổ nhỏ, mỗi tổ tuyển ra một người xuất sắc nhất, sau khi vòng hai kết thúc sẽ có một trăm tuyển thủ vào bán kết.

Sau khi vào vòng bán kết không tiếp tục thi đấu theo hình thức “đoán loạn theo tổ” nữa mà là một trăm tuyển thủ giao đấu từng đôi một. Theo phiếu rút thăm, tổ của Đỗ Duy là tổ thứ nhất trong nửa khu này, người xuất sắc nhất sẽ gặp người thắng ở nửa khu thứ hai trong trận bán kết!

Mà trong nửa khu thứ hai kia có một cường giả của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn: đại kỵ sĩ trưởng Randall, cường giả bát cấp!

Theo quan điểm phổ biến, không ai nghi ngờ vị Thần Thánh kỵ sĩ bát cấp này sẽ bị loại vì trong tổ của hắn ngoại trừ hắn ra chỉ còn một tên Thần Thánh kỵ sĩ lục cấp! Hai đối thủ còn lại thực lực nhìn qua cũng không quá mạnh, nói cách khác, theo dự đoán Randall khẳng định sẽ đi tiếp từ tiểu tổ đố sau đó đối mặt với người thắng ở tổ của Đỗ Duy!

Kết quả rút thăm như vậy tạo ra hậu quả là tại mọi sòng cá độ ở đế đô, tỷ lệ cá cược của công tước Hoa Tulip lập tức xuống thấp tới mức thê thảm.

Bởi kết quả vòng loại thứ nhất khiến đa số người không còn bao nhiêu hy vọng đối với việc Đỗ Duy thực sự biết vũ kỹ. Còn giờ nhìn lại kết quả phân tổ: cho dù vận khí của Đỗ Duy tốt tới mức thái quá có thể thắng được tổ này, như vậy khi đấu bán kết hắn tất nhiên sẽ phải đối mặt với Thần Thánh kỵ sĩ bát cấp Randall!

Cho dù là những người sùng bài công tước Hoa Tulip nhất cũng chẳng có mấy ai tin chàng thanh niên mới mười tám tuổi này có thể có vũ kỹ cao hơn một Thần Thánh kỵ sĩ bát cấp! Cho dù hắn có là thiên tài nhưng sức người có hạn, Đỗ Duy có thể luyện ma pháp tới trình độ mạnh mẽ như vậy rồi thì dù thế nào cũng không thể tu luyện vũ kỹ cũng tới mức tuyệt đỉnh được!

Khi Đỗ Duy ôm thanh trường cung lên trên lôi đài, nghênh đón hắn không chỉ có tiếng vỗ tay và hoan hô, còn kèm theo vài tiếng huýt sáo chê bai!

Sắc mặt Đỗ Duy thật không dễ nhìn, hắn đứng ở một góc lôi đài, nghiêm túc nhìn ba đối thủ ngày hôm nay của mình. Ba tên Thần Thánh kỵ sĩ cùng tiến tới tạo thành một hình tam giác vây Đỗ Duy ở góc.

- Mark!

- Jim Reiter!

- Bore!

Ba Thần Thánh kỵ sĩ vẻ mặt nghiêm túc báo tên của mình sau đó lần lượt hành lễ theo kiểu kỵ sĩ với Đỗ Duy.

Đỗ Duy mỉm cười:

- Tên của ta chắc các ngươi biết rồi. Ta cũng chẳng muốn nhiều lời, nếu ba vị đã muốn cùng lên thì tới đây!

Vừa nói, Đỗ Duy vừa dịch chân trái lên phía trước nửa bước, ngón tay cũng đặt lên dây cung, ánh mắt như điện chăm chú nhìn ba đối thủ trước mặt.

Nhưng cả ba đối thủ đều im lặng một lát, không cử động.

- Công tước đại nhân.

Thần Thánh kỵ sĩ ở giữa có vóc người cao nhất gật đầu với Đỗ Duy, mở miệng nói. Tên của hắn là Bore, là người lợi hại nhất trong số ba người, có thực lực thất cấp:

- Xin ngài yên tâm, trận đấu hôm nay chúng ta sẽ không vây công ngài. Lòng tự trọng của kỵ sĩ không cho phép chúng ta làm như vậy!

- Hả?

Đỗ Duy sửng sốt.

- Vốn theo kế hoạch của chúng ta… Đối thủ duy nhất của ngài là ta! Chỉ cần ngài có thể đánh bại ta… Vậy hai đồng nghiệp này cả ta sẽ chủ động xuống khỏi lôi đài.

Bore hơi nâng cằm:

- Vì nếu ta đã không phải đối thủ của ngài thì hai người bọn họ chắc chắn cũng vậy!

Đỗ Duy sửng sốt một chút, nhìn tên Bore này, hắn có thân hình cao lớn, thể trạng cường tráng, vẻ ngoài kiên nghị, hiển nhiên là một Thần Thánh kỵ sĩ lạnh lùng điển hình. Nhưng giờ phút này, trong đôi mắt hắn dường như ẩn chưa một chút bất đắc dĩ và chán chường, thậm chí còn có vẻ… không cam lòng?

Đúng! Không cam lòng!

Đỗ Duy lập tức nhận ra có chỗ không ổn…

- Ngươi… Ngươi vừa nói gì? Ý ngươi là ngươi sẽ độc đấu với ta còn hai kỵ sĩ này sẽ không động thủ sao?

- Đúng vậy.

Bore thở dài, ánh mắt hắn hiện một chút u buồn:

- Vốn chúng ta tính làm vậy.

- Cái gì là “vốn chúng ta tính”? Chẳng lẽ các ngươi bây giờ…

Âm thanh của Bore rất buồn bực:

- Bây giờ kế hoạch của chúng ta đã thay đổi.

Vừa nói, vị Thần Thánh kỵ sĩ vừa rút thanh trường kiếm ra, nhưng mũi kiếm không chỉ vào Đỗ Duy mà chỉ xuống mặt đất, đứng ở phía xa nhìn Đỗ Duy:

- Sau khi phân tổ, hiển nhiên người thắng ở tổ chúng ta sẽ đối mặt với kỵ sĩ trưởng Randall đại nhân! Ta nghĩ, ngài là người thông minh như vậy hẳn sẽ không quên xung đột giữa ngài và kỵ sĩ trưởng đại nhân của chúng ta!

Đỗ Duy đã hơi hiểu ra, trong lòng hắn cũng có phần bực tức:

- Ngươi! Các ngươi! Chẳng lẽ các ngươi…

- Ta thực sự rất muốn giao thủ với ngài.

Ngữ khí của Bore rất nhẹ:

- Vì ta rất hiếu kỳ, một ma pháp sư như ngài có thể có bao nhiêu vũ kỹ đây! Ta cũng rất muốn chọc thủng một quả bóng bay như vậy! Chỉ tiếc là… Kỵ sĩ trưởng đại nhân đã yêu cầu ta một việc mà ta không thể nào từ chối…

Đỗ Duy lúc này ngay cả cười cũng không nổi.

- Ngài yêu cầu ta “lưu lại tên lừa đảo đó cho ta”!

Ngữ khí của Bore có phần ác ý:

- A, đây là nguyên văn lời nói của kỵ sĩ trưởng đại nhân! Ta nghĩ hẳn người rất hy vọng có thể gặp ngài trong trận đấu tiếp theo! Vì vậy, công tước đại nhân, ngài rất may mắn, mặc dù ta rất muốn giao thủ với ngài nhưng không phải hôm nay rồi. Hôm nay chúng ta sẽ để ngài qua vòng này thuận lợi!

Vừa nói hắn vừa vung trường kiếm, cổ tay khẽ rung lên, trên lưỡi kiếm lập tức tỏa ra đấu khí màu xám bạc sáng lạn chói mắt. Sau đó Bore lập tức thu kiếm, làm một động tác khinh thường, khiêu khích đối với Đỗ Duy sau đó thong dong bước xuống lôi đài!

Còn hai Thần Thánh kỵ sĩ kia cùng đều cười lạnh một tiếng, hai người đồng thời rút kiếm chỉ về phía Đỗ Duy, phóng ra đấu khí bản thân. Ý tứ của họ rất rõ ràng: tiểu tử, vận khí của ngươi tốt lắm, kỵ sĩ trưởng đại nhân của chúng ta muốn đích thân thu thập ngươi!

Rồi cả hai xoay người cùng nhảy xuống lôi đài…

- Ào ào!!

Mọi người đều ồ lên!

Một trận kịch chiến trong dự kiến lại đột nhiên biến thành như vậy, lập tức khiến những người bỏ tiền mua vé vào cửa hôm nay bất mãn. Mấy ngàn người phía dưới lập tức gào lên giận giữ!

- Giả dối!

- Lừa đảo!

- Công tước Hoa Tulip vô sỉ!

- Nhất định là hắn dùng lý do gì uy hiếp đối thủ!

- Hừ, đám quý tộc này không chuyện gì không làm!

- Trả vé!

Tiếng giễu cợt và phản đối vang lên khắp nơi, đám người bắt đầu dồn lên phía trước! Từng tiếng giễu cợt huyên náo khiến Đỗ Duy đang đứng trên đài sắc mặt trầm xuống!

Hắn xoay người lại nhìn ba Thần Thánh kỵ sĩ đã bước xuống lôi đài. Một trong ba kẻ đó lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ khinh thường và khiêu khích, sau đó không ngờ hắn vươn hai ngón tay, làm giả động tác cứa qua cổ…

Hành động này đầy vẻ địch ý!

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, đám người dồn về phía trước khiến những binh lính được điều đến từ sở Trị An duy trì trật tự xung quanh phải cố hết sức. Bọn họ giơ ngang trường mâu, miễn cưỡng ngăn cản đám người.

Lúc này, gần như tám mươi phần trăm số người xem đều đang chửi rủa Đỗ Duy vô sỉ.

Không ai biết chân tướng, những người này chỉ cho rằng Đỗ Đuy dùng một thủ đoạn không trong sáng ép ba cường địch chủ động thối lui.

Nhìn mọi người phản đối khắp xung quanh, đám dân chúng không hiểu chuyện này chửi bới ồn ào, chỉ có Đỗ Duy cô đơn đứng trên lôi đài…

Lúc này, ngồi trên chiếc ghế lô ở tầng ba, Austria tiểu thư và đám tỷ muội của nàng đều ngây người. Một cô bé không nhịn được nhỏ giọng than thở:

- Công tước đại nhân làm như vậy… hình như có hơi thái quá…

- Im miệng!

Một tiếng hét tức giận vang lên, Mani tiểu thư cũng tức giận xoay người lại, căm tức nhìn cô bé kia:

- Ta không tin công tước đại nhân là loại người này! Chuyện này nhất định không đơn giản như vậy!

Austria không nói một câu, nhìn Đỗ Duy trên lôi đài…

Cảm giác thật kỳ lạ, vốn trong lòng mình rất chán ghét người đó cơ mà, nhưng tại sao giờ nhìn hắn đứng trên lôi đài, bị mọi người vũ nhục giễu cợt như vậy, mình lại cảm thấy bất bình cơ chứ?

Mua chuộc đối thủ, thao túng trận đấu…

Austria đột nhiên nhớ ra trong yến hội tối qua, tại hoa viên hoàng cung, nam tử trẻ tuổi này đã nở một nụ cười ôn hòa thản nhiên, đồng thời ánh mắt cũng toát lên vẻ tự tin và uy nghiêm…

Hắn là người hèn hạ như vậy sao?

Không! Hắn không! Hắn không phải!

Người có ánh mắt như vậy sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện như thế!

Austria đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm lấy rào chắn, lo lắng nhìn Đỗ Duy trên lôi đài! Lúc này chính nàng cũng không hiểu được tâm tình của mình.

Nếu là hai ngày trước, thấy Đỗ Duy bị bêu xấu trên dài như vậy, nàng nhất định sẽ rất thích chí, nhưng hôm nay…

Trong đôi mắt đẹp của nàng chỉ có vẻ lo lắng.

*

Đỗ Duy thực sự rất tức giận! Đối mặt với toàn trường, mấy ngàn người cùng lúc thóa mạ, lửa giận trong lòng hắn cũng dần dần dâng lên!

Thần Thánh kỵ sĩ sao? Hừ…

Ngón tay nắm trường cung của hắn lúc này đã trắng bệch, thân thể thậm chí có chút cứng ngắc.

Đột nhiên, Đỗ Duy dùng sức hít thật sâu!

*

Austria vốn đang lo lắng chăm chú nhìn vào Đỗ Duy, lúc này cũng không kiềm được trái tim đập loạn… Mặc dù khoảng cách quá xa nhưng nàng vẫn mơ hồ nhìn thấy… Hắn, hắn không ngờ lại nở nụ cười!

Không ngờ hắn lại bật cười!

Nụ cười trên mặt Đỗ Duy không phải cười lạnh khi giận giữ mà là một nụ cười thật bình thản. Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười, toát lên vẻ giễu cợt và miệt thị.

Sau đó...

- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha...

Tiếng cười đầu tiên rất nhỏ, sau đó to dần to dần. Rất nhanh, tiếng cười của Đỗ Duy truyền khắp toàn trường, cho dù giữa tiếng chửi bới ồn ào của mấy ngàn người thì tiếng cười của hắn vẫn vang lên rõ ràng bên tai mỗi người!

Sau khi tiếng cười đầy vẻ tự tin và khí thế ngạo nghễ của hắn vang lên, tiếng phản đối và chửi bới khắp toàn trường lập tức nhỏ đi rất nhiều, thậm chí từ từ biến mất.

Lúc này Đõ Duy đứng trên đài, lưng ưỡn thẳng, chậm rãi đi về mép lôi đài, đứng từ trên cao nhìn xuống ba Thần Thánh kỵ sĩ ở phía dưới.

- Ngươi. Các ngươi.

Đỗ Duy mở miệng, mỗi âm thanh hắn phát ra đều truyền khắp toàn trường! Hắn không cố ý đề khí nói chuyện nhưng âm thanh lại có thể truyền tới lỗ tai của từng người!

Dưới khán đài, không ít người trong lòng kinh hãi!

- Vừa rồi các ngươi nói ta rất may mắn vì các ngươi cố ý cho ta qua vòng này, để kỵ sĩ trưởng của các ngươi có thể giáo huấn ta sao?

Thanh âm của Đỗ Duy thật ôn hòa, sau đó hắn thở dài:

- Câu đấy đáng lẽ nên do ta nói. Các ngươi rất may mắn, may mắn vì các ngươi đã xuống đài sớm, nếu không hôm nay Thần Thánh kỵ sĩ đoàn sẽ mất đi ba thành viên!

Ba người phía dưới lập tức sắc mặt giận dữ.

Đỗ Duy lại hừ một tiếng, không để ý tới ba tên gia hỏa này nữa. Hắn đột nhiên giơ trường cung trong tay lên, khiến người ta kinh ngạc là tư thế của hắn khiến toàn trường không ai hiểu được!

Tư thế của hắn không giống giương cung bắn tên… vì hắn quay ngược dây cung ra bên ngoài!

Đúng lúc này, Đỗ Duy cười lớn, cổ tay khẽ rung lên, một ngón tay nhẹ nhàng kéo dây cung về phía sau…

- Ông!!!

Âm thanh rất nhỏ này vang lên trong lòng mọi người, khiến toàn bộ những người nghe thấy trong lòng đều chấn động!

Sau đó, ánh mắt mấy ngàn người đều thấy rõ, dây cung bị hắn kéo một cái lập tức tỏa ra quang mang vô cùng sáng lạn!

Quang mang màu bạc hoàn mỹ chói mắt! Một đạo quang nhận dài một thước bắn ra từ dây cung, bay về hướng lôi đài phía tây bắc!

- Đấu khí! Là đấu khí!

Toàn trường ồ lên! Nhất là những quý tộc trong lầu hai lầu ba, hộ vệ cuả những quý tộc này đều là cao thủ nên đều biết nhìn người! Bọn họ dễ dàng nhận ra Đỗ Duy phóng ra tuyệt đối không phải ma pháp!

Mà là đấu khí hàng thật giá thật!

Hơn nữa… còn là màu bạc! Đấu khí màu bạc tương trưng cho cái gì?

Võ sĩ cao cấp!

Mà đạo quang nhận màu bạc kia bay lên cao, bắn về phía tây bắc. Rất nhanh chóng, ma pháp trận bảo vệ lôi đài lập tứ có phản ứng! Trên bầu trời, một quang hồ trong suốt hiện ra chắn trước quang nhận của Đỗ Duy!

Nhưng “ba” một tiếng, đạo quang nhận dễ dàng xuyên qua ma pháp kết giới phòng ngự như chọc thủng một tờ giấy vậy!

Thế đi của quang nhận không chút suy giảm, trước mắt mọi người “ầm” một tiếng bắn trúng mái cong phía trên khái đài tây bắc.

Một mảnh mái cong hình tam giác bị quang nhận bắn vào vỡ ra một mảng lớn rồi sụp xuống trong tiếng hò hét của đám đông.

May là bên dưới không có ai, nhưng một mảng mái đột nhiên rơi từ lầu ba xuống cũng khiến mọi người ồn ào kinh ngạc!

Một mảnh mái cong dài tới mấy thước rơi trên mặt đất, vụn gỗ bắn ra xung quanh, động tĩnh quả thực không nhỏ!

Hắn… Đỗ Duy…

Không ngờ hắn lại biết vũ kỹ thật, hơn nữa còn là đấu khí màu bạc! Võ giả cao cấp!

Toàn trường ngoại trừ lúc đầu kinh ngạc ra lập tức yên lặng như tờ!

Một lát sau, tiếng hoan hô ầm ầm như sấm nổ vang lên khắp bốn phương tám hướng!

Lúc này Đỗ Duy lại cười lạnh, hừ một tiếng!

Âm thanh kia vang lên giữa tiếng hoan hô như sấm. Đỗ Duy xoay người nhìn về phía phòng riêng phía bên phải lôi đài!

Vị trí đó là của Quang Minh thần điện!

- Các ngươi đã phạm một sai lầm rất lớn.

Âm thanh Đỗ Duy đầy vẻ châm chọc, vang lên từng từ, từng từ một khắp toàn trường, phảng phất như đang nói chuyện với người ngồi đối diện.

- Các ngươi không nên phái ba tên ngu ngốc này tới chọc giận ta.

Đỗ Duy thản nhiên nói:

- Đáng tiếc là giờ đã muộn. Mặc dù ta đã định chừa cho các ngươi chút mặt mũi nhưng giờ các ngươi lại tự mình chọn tử lộ rồi.

Vừa nói, Đỗ Duy vừa đề cao âm điệu thêm vài phần, nhìn về phía lầu ba cao giọng quát:

- Kỵ sĩ trưởng Randall! Ngươi để cho ba tên bộ hạ cố ý cho ta qua vòng này để vòng sau ngươi có thể tự tay “giáo huấn” ta, có phải không? Vậy rất tốt, như ngươi mong muốn! Nhưng… đây sẽ không phải một trận đấu bình thường nữa!

Nói tới đó, thanh âm của Đỗ Duy trở nên thật lạnh lùng! Thanh âm hắn tràn ngập sát khí, không chút che giấu!

- Ta tuyên bố với ngươi, Randall, trận đấu giữa ta và ngươi sẽ là một trận quyết đấu chân chính!

Nói xong câu đó, Đỗ Duy đột nhiên hơi khom người, giọng nói của hắn vẫn vang lên lạnh lùng:

- Giáo hoàng bệ hạ tôn kính, rất xin lỗi… vì xem ra ngài lại phải chọn một kỵ sĩ trưởng mới nữa rồi!

Toàn trường lại lập tức ồ lên! Những quý tộc giàu có trong phòng riêng ai ai cũng kinh hãi tới mức ngây ngốc trước lời khiêu chiến trần trụi của Đỗ Duy!

Đỗ Duy chậm rãi đi tới thông đạo phía sau lôi đài, hắn đột nhiên dừng lại, lại quay đầu về phía phòng riêng ở lầu ba nói một câu:

- Randall, ta nghĩ ngươi nên viết di chúc đi! Bởi vì ở lôi đài này ta sẽ tự tay giết chết ngươi! Chọc giận ta, phải trả bằng mạng ngươi!

Dưới ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi hay kích động, sùng bái, Đỗ Duy không hề do dự xuống lôi đài, theo thông đạo kia thong dong rời khỏi!

Lời tuyên bố vô cùng liều lĩnh của hắn khiến toàn trường yên tĩnh tới mức kỳ dị - mặc dù yên lặng song lại âm ỷ một chút điên cuồng!

Đúng vậy! Thật quá điên cuồng! Không ngờ hắn lại đứng giữa mọi người tuyên bố trận tiếp theo hắn sẽ tự tay giết chết một đoàn trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn!

Ngay trước mặt giáo hoàng bệ hạ đang trong phòng riêng!

Kiêu ngạo! Đúng là kiêu ngạo tới cực điểm!

Lúc này, đang trên khán đài, trong phòng riêng, hoàng tử Thần cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn xuống phía dưới…. Mặc dù trên lôi đài đã không một bóng người!

Lúc này, hoàng tử Thần đột nhiên quay đầu, nhìn vào trong phòng riêng của gia tộc hoa Tulip ngay bên cạnh. Austria tiểu thư mỹ lệ cũng đang đứng bên rào chắn, khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng và kích động, đôi mắt nàng như đang sáng lên!